“Này, các anh muốn làm gì đấy? Nơi đây là khách sạn, cũng không phải là nhà của các anh, các anh không thể cứ tùy tiện như vậy được đâu?!”
Lúc này, nhân viên khách sạn nhìn thấy mấy người Trần Viễn cứ như thế xông thẳng lên trên tầng cao của khách sạn, người này không khỏi gấp gáp lớn tiếng hô lên. Thế nhưng, vừa nghe được lời này của hắn, ánh mắt của Phi Hổ bỗng nhiên trừng lớn. Sau đó, giọng nói có phần trầm thấp, lại ồm ồm của cậu ta đột nhiên vang lên.
“Thế nào? Anh có tin là tôi đem cái khách sạn này của anh lật tung lên hay không hả?”
Lời này của Phi Hổ cực kỳ phách lối. Hơn nữa, thái độ còn có mấy phần ương ngạnh. Nhất thời, nhân viên của khách sạn không khỏi tỏ ra khiếp sợ. Nhưng mà, người này vẫn cố cắn răng, nói ra.
“Nếu như các anh còn dám xông lên như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát!”
Thế nhưng, ngoài sự dự liệu của hắn, đám người Phi Hổ và Trần Viễn hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Ngược lại, Phi Hổ còn lớn tiếng cười vang một trận.
“Ha ha ha, báo cảnh sát? Vậy thì anh cứ việc báo đi. Tôi sợ rằng, đến lúc đó khách sạn này của các anh cũng xong rồi!”
Nói xong lời này, Phi Hổ trực tiếp xoay người bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt ngơ ngác của nhân viên khách sạn đang nhìn về phía bóng lưng của mình.
“Lão đại, anh thấy em xử lý chuyện này như thế nào?”
Bước đi lên trên tầng cao nhất của khách sạn, nhóm người Trần Viễn dừng chân lại ở trước cửa phòng 413. Ánh mắt của Trần Viễn hơi chăm chú nhìn về phía bên trong cửa phòng. Mà Phi Hổ lúc này cũng vừa vặn đuổi theo ở phía sau, giọng nói mang theo mấy phần nịnh nọt, nhìn về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã không có thời gian để để ý đến cậu ta. Anh quay sang, nhìn về phía Tiểu Trần, rồi nói ra.
“Tiểu Trần, việc này phải giao cho cậu rồi đó!”
“Vâng, anh cứ yên tâm!”
Nói xong, Tiểu Trần cũng không có dư thừa lời nói nhảm, trực tiếp từ trong ba lô lấy ra một ít đồ nghề. Ngay sau đó, cậu ta nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
Lách cách!
Nghe tiếng khóa cửa đã bị kéo mở, trong ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi lộ ra mấy phần nhẹ nhõm. Kỳ thật, đối với công việc này, trước đây Tiểu Trần đã làm hết sức quen thuộc. Nhưng mà, nhiều năm như vậy không có động tay động chân, để cho vừa rồi Tiểu Trần cũng hơi có cảm chút căng thẳng.
Lúc này, nhìn thẩy khóa phòng đã bị phá mở, Trần Viễn cũng không kịp chờ đợi, vội vàng đẩy cửa bước vào bên trong. Nhưng lúc này, phía sau lưng của mấy người bọn họ đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Sau đó, một nhóm cảnh sát mặc sắc phục, đi cùng với nhân viên lễ tân của khách sạn đem trọn cái tầng thứ ba của khách sạn vây đến một cách chặt chẽ.
“Các anh, chính là người đột nhập bất hợp pháp vào khách sạn có phải không?”
Lúc này, âm thanh của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, để cho đám người Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng mà, người đàn ông trung niên vừa mới nhìn thấy trong đám người này lại có Trần Viễn cùng với Tiểu Trần đứng ở một bên, nhất thời sắc mặt không khỏi biến đổi một cái.
“Đội trưởng Lân, anh đến rồi à?!”
Tiểu Trần đối với vị đội trưởng Lân này hết sức quen thuộc. Thế nên, sau khi nhìn thấy ông ta dẫn theo cấp dưới của mình chạy đến nơi này, cậu ta cũng liền lên tiếng để chào hỏi.
Chỉ có điều, sắc mặt của vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cảm Hải lúc này không khỏi biến hóa một trận. Sau đó, anh khẽ liếc mắt nhìn sang người đàn ông to lớn đang đứng ở ngay bên cạnh của Tiểu Trần.
“Người này là?”
“À, anh ấy là Phi Hổ, là thành viên đặc biệt của đội đặc vụ. Đội trưởng Lân, không phải là anh đem người đến đây bắt chúng tôi đấy chứ?”
Nghe đội trưởng Lân hỏi, Tiểu Trần cũng lên tiếng đáp lại. Đồng thời, trên khóe môi của cậu ta lúc này hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, để cho đội trưởng Lân nhất thời có chút kinh hãi, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Đâu có, đâu có! Tôi chỉ đến đây để kiểm tra theo định kỳ mà thôi. Đúng rồi, các anh đến khách sạn này là có việc gì? Không phải là?!”
Nói đến chỗ này, âm thanh của đội trưởng Lân cũng trở nên thấp xuống. Đồng thời, ánh mắt hơi hơi liếc khẽ về phía Trần Viễn.
“Cũng không có việc gì, là một người bạn của chúng tôi bị bắt cóc. Chúng tôi chỉ muốn đến đây kiểm tra một chút, xem bên trong có thể thu thập được thêm tin tức gì mới hay không.”
Nghe được lời này của Tiểu Trần, sắc mặt của đội trưởng Lân càng thêm biến đến kinh hãi. Phải biết, mấy người Trần Viễn đều là thành viên của đội Long Vệ, có thân phận vô cùng đặc thù. Vậy mà, lại có kẻ dám ra tay bắt cóc thành viên của đội Long Vệ. Đám người này, chẳng phải là chán sống rồi hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng của đội trưởng Lân càng thêm khiếp sợ. Mặc dù trước đây anh ta từng là thành viên vòng ngoại của đội Long Vệ, còn được mấy lần tiến cử trở thành thành viên dự bị trong đơn vị. Chỉ có điều, bằng vào một chút thực lực của mình, anh ta cũng chỉ có thể vô cùng ngưỡng mộ, ngước nhìn từng người như long như hổ của đội Long Vệ mà thôi.
Hiện tại, nghe được trên địa bàn của mình vậy mà xuất hiện một nhóm bắt cóc, ra tay với thành viên của đội Long Vệ. Có thể nói, đội trưởng Lân lúc này đã khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám nói ra một lời.
Tất nhiên, đám người Trần Viễn cũng không biết vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện Cam Hải đang hiểu lầm lời nói của Tiểu Trần. Chỉ là, cho dù có biết được sự thật, bọn họ cũng lười lên tiếng giải thích.
“Được rồi, Tiểu Trần, nhanh đi vào kiểm tra hiện trường một chút đi!”
“Vâng, thưa lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần lúc này cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng 413, dự định tìm kiếm thông tin có liên quan đến vụ mất tích của Lưu Thục Hiền.
Mà đội trưởng Lân lúc này cũng nhanh chóng làm ra quyết định, đem toàn bộ khách sạn bắt đầu phong tỏa. Sau đó, vị đội trưởng này còn cho cấp dưới của mình, tiến hành điều tra hoạt động kinh doanh của khách sạn Hoàng Gia.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách sạn đều biến đến náo nhiệt hẳn lên. Hơn nữa, người dân ở phía bên ngoài cũng tỏ ra vô cùng tò mò, không biết vì sao một cái khách sạn đẳng cấp nhiều sao nhất ở cái huyện Cam Hải này, lại đột nhiên bị cảnh sát khu vự tra xét.
Những thứ này, đám người Trần Viễn cũng tạm thời không biết. Sau khi cùng với Tiểu Trần đi vào trong phòng, phát hiện toàn bộ căn phòng đều rất trật tự, ngoại trừ một số đồ đạc mà Lưu Thục Hiền vẫn còn lưu lại. Hiện tại, trong căn phòng này không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có sự xung đột ở bên trong.
“Lão đại, từ camera của khách sạn, em đã tìm ra được thời gian chính xác mà chị… Hiền đã đi ra khỏi phòng. Là khoảng vào lúc hai mươi mốt giờ mười lăm phút, tức là trước khi anh nhận được cú điện thoại cuối cùng của chỉ Hiền, chỉ cách có hơn mười phút.”
“Ừm!”
Nghe được Tiểu Trần phân tích, thần sắc của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần trầm ngâm.
Theo như những gì mà Tiểu Trần điều tra ra được, thì thời gian mà Lưu Thục Hiền bị bắt cóc chỉ cách thời gian cô rời khỏi khách sạn không đến mười phút.
Như vậy, trong khoảng thời gian mà Lưu Thục Hiền ở trong khách sạn, có thể cô đã bị nhóm bắt cóc theo dõi. Cúng có thể, bọn họ là theo chân Lưu Thục Hiền đi đến chỗ này.
Nhưng mà, từ trước đến nay Lưu Thục Hiền cũng không có gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Nếu có, thì cũng chỉ có thể liên quan đến anh mà thôi?
“Lão đại, lão đại. Anh mau nhìn xem, chỗ này hình như có gì đó không ổn?!”
Đột nhiên, lúc này âm thanh của Tiểu Trần bất ngờ vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi rời bỏ suy nghĩ, quay sang nhìn lấy màn hình máy tính đang hiện ra trước mặt.
“Thế nào?”
“Lão đại, anh mau nhìn đi, lúc chị Hiền đi ra ngoài bộ dáng vô cùng vội vàng. Hơn nữa, anh có để ý hay không, trên tay của chị ấy đang cầm một thứ gì đó.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng tập trung ánh mắt, nhìn về phía đồ vật đang cầm ở trên tay của Lưu Thục Hiền. Một lúc sau, toàn bộ mọi người ở đây đều đồng loạt kêu lên.
“Mẩu giấy!”
“Lại là nó, lại chính là nó?!”
Nhìn thấy trên tay của Lưu Thục Hiền lúc đi ra ngoài vẫn còn cầm theo một mẩu giấy nhỏ, được cắt xén một cách cẩn thận, vuông vức. Mặc dù không biết rõ bên trong mảnh giấy này có giống như những gì mà anh đã từng nhìn thấy hay không, nhưng trong lòng của Trần Viễn lúc này lại lộ ra một vẻ phẫn nộ.
“Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người bên cạnh của tôi?!”
Danh Sách Chương: