Nhìn thấy mọi người hứng khởi như vậy, lúc này Trần Viễn cũng không chậm trễ nữa, vội vàng nói ra.
Mà đám binh sĩ nghe được lời này của Trần Viễn, hai mắt nhất thời đều không khỏi sáng lên. Vừa rồi, nhìn thấy Trần Khâm chỉ uống một ngụm nước pha loãng liền lập tức đột phá đến cảnh giới tông sư. Cho dù là hai vị tiểu đội trưởng còn lại, lúc này trong lòng cũng cực kỳ ao ước.
Thế nhưng, bản thân Trần Khâm vốn đã kẹt ở cảnh giới đại sư rất nhiều năm. Vì vậy, sau khi uống vào một ly nhỏ Thiên Niên Linh Nhũ đã pha loãng mới có thể đột phá. Hiện tại, cho dù Trần Viễn có đem toàn bộ số Thiên Niên Linh Nhũ còn lại để cho bọn họ uống, sợ rằng cũng không có ai đạt được thành tựu giống như Trần Khâm.
Quả nhiên, lời tiên đoán này của Trần Viễn cũng đã trở thành sự thật. Cho dù là vậy, thần sắc của mọi người đều trở nên cực kỳ vui sướng. Vì lúc này bọn họ đều có thể cảm nhận được, bên trong cơ thể của mình có sự biến hóa cực kỳ lớn.
Mặc dù hiện tại bản thân không thể giống như Trần Khâm, trực tiếp bước vào cảnh giới tông sư. Nhưng chỉ cần cho bọn họ đầy đủ thời gian để tu luyện, thì không đến một vài năm, tất cả mọi người đều có xác suất cực lớn bước vào cảnh giới tông sư.
Phải biết, không phải một người luyện võ nào cũng có cơ hội đạt được cảnh giới này. Nhất là, người ở trong quân đội càng thêm khó khăn. Trừ phi, bọn họ giống như Trần Viễn, hoặc là mấy vị đội trưởng trước đây của Long Vệ, có được đầy đủ cống hiến cũng như tư chất hơn người. Nếu không, cả đời này của bọn họ cũng cực kỳ khó đạt đến cảnh giới tông sư.
Dù sao, từ võ sĩ cho đến võ sư chỉ cần tích lũy đầy đủ nhiều năm kinh nghiệm, liền có thể dễ dàng đột phá được. Còn muốn bước vào cấp bậc đại sư, thì cần một lượng tài nguyên không nhỏ để bồi dưỡng ra. Chính vì thế, ở trong quân đội phần lớn mọi người đều là cấp bậc từ võ sư đến đại sư, cũng không ai có thể dễ dàng kiếm được đầy đủ tài nguyên tu luyện tới cấp bậc tông sư.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn chỉ để cho mỗi người phục dụng một chút Thiên Niên Linh Nhũ pha loãng, cơ hồ tất cả bọn họ đều có thể dễ dàng đạt đến thành tựu như vậy, cho dù là các thành viên nồng cốt ở trong các đại gia tộc, sợ rằng cũng không có được đãi ngộ như vậy. Huống hồ, đây chỉ là một ít chỗ tốt mà Trần Viễn muốn cấp cho cấp dưới của mình mà thôi. Lúc này, mục tiêu của Trần Viễn không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên giao phó. Mà anh, còn muốn thành lập một chi đội ngũ cho riêng mình. Để sau này, sẽ không còn bất kỳ thế lực nào có thể uy hiếp được anh, cũng như đem người thân anh ra làm vật trao đổi, nhầm đạt được mục đích nào đó.
Tất nhiên, những thứ này Trần Viễn cũng không vội nói ra với bọn họ. Anh biết, chỉ cần mình đối với những binh sĩ này chiếu cố nhiều thêm một chút. Bọn họ sau này nhất định sẽ chuyên tâm với anh.
“Được rồi, hôm này là một chút quà tặng của tôi dành cho các cậu. Sáng sớm ngày mai, tôi hy vọng mọi người sẽ có mặt đông đủ. Lúc tám giờ sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát!”
“Rõ!”
Vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, cả đám binh sĩ đều một mặt nghiêm túc, tư thế nghiêm trang, đưa tay lên đầu để đáp lại.
Thấy được bọn họ như vậy, Trần Viễn cảm thấy hết sức hài lòng. Ngay sau đó, anh cũng ra lệnh cho bọn họ tự do giải tán. Còn bản thân anh thì ra ngoài, đón một chiếc taxi đi đến khu phố cổ nằm ở một chỗ trung tâm Thủ Đô.
“Ông chủ, thứ này bán như thế nào?”
Vừa đi vào trong tiệm đồ cũ, Trần Viễn đã đưa tay chỉ về phía một cái lư đồng sức quai, thấp giọng nói ra. Nghe được âm thanh của Trần Viễn, lúc này từ trong một chỗ kệ hàng, một người đàn ông trung niên, với bộ dáng có chút mập mạp, ngó đầu nhìn ra bên ngoài. Sau đó, giọng nói có phần lười biếng, đáp lại.
“Giá có ghi ở trên kệ, cậu cứ tự mình xem đi!”
Nói xong lời này, ông chủ tiệm đồ cũ lại lần nữa trở về vị trí của mình. Cũng không biết là ông ta đang làm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng có vẻ vô cùng bận rộn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại không có để ý đến đối phương. Ngược lại, anh hơi đánh giá bốn phía xung quanh một chút. Sau đó, lại lần nữa đặt tay lên một thanh kiếm đã hơi có phần rỉ sét, nói ra.
“Ông chủ, còn thanh kiếm này thì bán thế nào?”
Lúc này, ông chủ tiệm đồ cũ có chút phiền muộn, từ trong kệ hàng ngó nói vọng rra.
“Cậu muốn mua thì mua, không mua thì về đi, đừng có lại làm phiền tôi!”
Nghe được lời này của ông chủ tiệm đồ cũ, Trần Viễn không có tức giận. Ngược lại, trên mặt của anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói ra.
“Nếu như, tôi nói tôi muốn đem hết số đồ bất hợp pháp này của anh đem về cơ quan, thì ông nghĩ như thế nào?”
Lúc này, thân hình mập mạp của ông chủ tiệm đồ cũ không khỏi đứng bật dậy. Chỉ có điều, bởi vì động tác quá gấp, thế nên cái đầu của ông ta không khỏi va vào quầy hàng, khiến cho bộ dáng trở nên vô cùng nhăn nhó.
“Ai ui… cậu là ai?”
Sau khi quan sát một hồi, cũng không nhận ra Trần Viễn là người nào, vẻ mặt của ông chủ tiệm đồ cũ không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Nhưng mà, Trần Viễn cũng không vội, chỉ chậm rãi đi ở trong tiệm của ông ta dạo quanh một vòng. Sau đó, anh dừng lại ở trước một chỗ kệ hàng, chậm rãi nói ra.
“Tôi có một mối làm ăn lớn, muốn mời ông cùng nhau hợp tác, ông có muốn làm hay không?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn đưa ra đề nghị như vậy, vẻ mặt của ông chủ tiệm đồ cũ càng thêm nghi hoặc, không rõ.
“Cậu muốn gì ở tôi?!”
Trịnh Khiêm cũng không cho rằng Trần Viễn đến đây để trêu chọc mình. Từ lúc bước vào trong tiệm cho đến hiện tại, dường như đối phương hiểu rất rõ về bản thân ông ta. Thế nên, vẻ mặt của Trịnh Khiêm mới có chút phòng bị, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lúc này không có lên tiếng đáp lại. Ngược lại, anh từ trong chỗ ngực áo lấy ra một tấm thẻ bài, giơ lên trước mặt của đối phương. Vừa nhìn thấy được tấm thẻ bài này, sắc mặt của Trịnh Khiêm liền không khỏi kịch biến, vội vàng hô to.
“Làm sao cậu lại có được thứ này?”
Vừa nói, Trịnh Khiêm vừa đưa tay vung tới, dự định đem tấm thẻ bài ở trên tay của Trần Viễn đoạt đi. Nhưng mà, động tác của ông ta lại không có cách nào gạt được Trần Viễn. Thế nên, anh rất nhanh liền đem thẻ bài cất vào trong ngực. Sau đó, ánh mắt mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía đối phương.
“Năm năm trước, có một người tên là Trịnh Khải, nửa đêm đột nhập vào trong một tổ của nhà họ Triệu, đột đi không ít bảo vật giá trị. Trong đó, có một món cổ vật đã được định giá hơn một trăm tỷ. Hiện tại, người này mai danh ẩn tích, không rõ tung tích. Ông chủ Khải, tôi nói như vậy có đúng không?”
Nghe được Trần Viễn nói ra những lời này, trong lòng của Trịnh Khiêm khỏi khỏi giật nảy cả lên. Thế nhưng, ông ta là một tay già đời, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đồng thời cười khan một tiếng.
“Anh bạn, có phải anh đã hiểu nhầm gì rồi không? Tôi tên Trịnh Khiêm, cũng không phải là cái người tên là Trịnh Khải gì đó mà cậu nói đến. Hơn nữa, cửa hàng này của tôi chỉ bán một chút đồng nát sắt vụn, nếu cậu cảm thấy không ưng ý thì có thể đi cho, cũng xin cậu đừng đến đây để làm phiền tôi.”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Trịnh Khiêm mang theo mấy phần tức giận, giống như thật sự rất muốn đem Trần Viễn đuổi đi ra ngoài.
Thế nhưng, Trần Viễn lại một mặt làm ngờ. Sau đó, anh tự mình đi đến một chỗ ghế ngồi, ngồi xuống.
“Ông chủ Khải, à, tôi phải không ông là ông chủ Khiêm mới đúng nhỉ? Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều với ông. Mấy hôm trước, có một người bạn nói cho tôi biết, chỗ này của ông còn cất giấu không ít đồ tốt. Chỉ cần ông chịu đồng ý đem những đồ vật đó lấy ra, tôi cũng không muốn làm khó ông làm gì.”
Lúc này, Trần Viễn vừa nói vừa từ trong người lấy ra một tấm thẻ màu đỏ. Đây là một tấm thẻ ngành, người ở trong nghề giống như Trịnh Khiêm vừa nhìn liền biết không phải đồ giả. Tức thì, vẻ mặt của Trịnh Khiêm không khỏi mang theo mấy phần khó coi, liếc mắt nhìn lấy Trần Viễn một cái.
“Được rồi, cậu đi theo tôi đến chỗ này đi!”
Nói xong, cũng không đợi cho Trần Viễn đáp lại, Trịnh Khiêm đã tự mình dẫn đường, đi về phía trước. Mà lúc này, Trần Viễn cũng không một chút do dự, chậm rãi theo ở phía sau.
Hai người bọn họ liên tục năm rẽ bảy ngoặc, cuối cùng đến một chỗ mật thất được xây cất phía sau vách tường ở phòng ngủ của Trịnh Khiêm. Sau đó, Trịnh Khiêm có chút rề rà, đem vách tường chậm rãi mở ra.
Đối với mấy cái động tác này của ông ta, Trần Viễn chỉ nhìn ở trong mắt mà không có lên tiếng hối thúc. Ngược lại, anh có chút hiếu kỳ, phía sau vách tường này được ông ta cất giấu thứ gì, mà cần phải nhiều thủ tục rườm rà như vậy?
Cũng không đợi cho Trần Viễn suy nghĩ bao lâu, lúc này vách tường phòng ngủ của Trịnh Khiêm bắt đầu chậm rãi mở ra. Ngay sau đó, trên tay ông ta cầm lấy một cái đèn pin, vừa đi về phía trước nói ra.
“Nơi này của tôi có cài đặt rất nhiều cơ quan, nếu như cậu không muốn gặp phải chuyện xui xẻo, thì nhớ quan sát bước chân của tôi.”
Mặc dù trong miệng thì nói như vậy, nhưng động tác của Trịnh Khiêm lúc này lại vô cùng linh hoạt, giống như ông ta đang muốn kiểm tra, xem Trần Viễn có thể đuổi theo được mình hay không.
Thế nhưng, Trần Viễn chỉ cười nhẹ một tiếng. Ngay sau đó, anh cũng chậm rãi bước theo phía sau lưng của Trịnh Khiêm. Mặc dù động tác của Trịnh Khiêm cực kỳ giảo hoạt, đôi lúc cước bộ của ông ta có phần huyền ảo, nhưng ở trong mắt của Trần Viễn lúc này, mọi thứ chẳng khác nào trò trẻ con.
Đi ở phía trước, trên đầu của Trịnh Khiêm lúc này đã đầy mồ hôi. Kỳ thật, ban đầu ông ta cũng dự định dùng lấy cơ quan ở trong mật thật làm khó dễ Trần Viễn. Tất nhiên, trên tay của Trần Viễn mang theo một tấm thẻ ngành, ông ta dù muốn hại anh cũng không có gan làm chuyện như vậy.
Nhưng Trịnh Khiêm thật không có nghĩ đến, động tác của mình cho dù đã rất nhanh, thế nhưng Trần Viễn còn muốn nhanh hơn. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, giống như chẳng tốn một chút sức lực nào.
“Đến rồi!”
Qua một lúc, cảm thấy bản thân đã không có cách nào gây ra khó khăn cho Trần Viễn, Trịnh Khiêm chỉ có thể thành thật, đem anh đưa đến chỗ tầng hầm, ẩn chứa bảo tàng của mình.
Bước chân của Trần Viễn lúc này cũng ngừng lại, đồng thời ánh mắt mang theo mấy phần cổ quái. Bởi vì, nơi này quả thật có không ít đồ lưu lại từ thời cổ đại. Thế nhưng, trong mớ đồ lộn xộn này, vậy mà Trần Viễn phát hiện ra một kiện đồ vật hết sức thú vị.
Danh Sách Chương: