“Suỵt, đừng nói gì hết. Mọi thứ cứ để anh lo!”
Nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của Thu Trang, Trần Viễn lúc này mới cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói với cô.
Nhưng động tác này của hai người rơi vào trong mắt của tất cả mọi người ở đây, chẳng khác nào là hành vi đang thân mật với nhau. Nhất là, đối với Vũ Đình Thành thì hành động này của Trần Viễn, giống như đang trần trụi khiêu khích với hắn. Chính vì thế, ánh mắt của Vũ Đình Thành lúc này không khỏi đỏ bừng lên. Nếu như không phải đây là chỗ đông người, có lẽ hắn đã trực tiếp nổi giận, cùng với Trần Viễn sống mái với nhau một trận.
Đương nhiên, chỉ bằng vào một chút thực lực ấy của mình, Vũ Đình Thành cũng không ngu ngốc đi khiêu khích với Trần Viễn. Hắn nhanh chóng đem tức giận ở trong lòng giấu đi, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của tất cả mọi người, Vũ Đình Thành lúc này cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi lên, cười khẽ một tiếng.
Mà toàn bộ biểu hiện vừa rồi ở trên khuôn mặt của Vũ Đình Thành, lại không cách nào che giấu được ánh mắt của Trần Viễn.
Kỳ thật, vừa rồi lúc anh cùng với Thu Trang bước vào trong phòng VIP, mọi người ở đây có thể không nhìn thấy được, nhưng ánh mắt của Vũ Đình Thành khi nhìn thấy anh liền lộ ra biểu hiện vô cùng oán hận. Mặc dù biểu hiện này của Vũ Đình Thành đã được che giấu rất kỹ, nhưng bằng cảm giác cực kỳ nhạy cảm khi còn ở trong quân ngũ, Trần Viễn hoàn toàn có thể xác định, anh tuyệt đối là không có nhìn nhầm.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không hiểu ra sao cả. Nếu như theo lẽ thường mà nói, người oán hận phải nên là anh mới đúng. Anh cũng không rõ là mình đã từng đắc tội qua với Vũ Đình Thành từ khi nào.
Mặc dù khi còn đi học, Vũ Đình Thành là lớp trưởng, còn Trần Viễn thường xuyên bị vi phạm kỷ luật về tội đánh nhau với đám con trai của lớp khác. Nhưng lúc đó, Trần Viễn có thể khẳng định là mình chưa bao giờ chọc giận qua Vũ Đình Thành, ngoại trừ cả hai đều đang theo đuổi hoa khôi của lớp. Thu Trang. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, chính Vũ Đình Thành đã trực tiếp theo đuổi Thu Trạng, thậm chí hai người còn có ý định kết hôn với nhau.
Thế nên, nói ra thì hẳn phải là Trần Viễn mới là người nên oán hận Vũ Đình Thành mới đúng?
Hơn nữa, buổi họp lớp hôm nay cũng do Vũ Đình Thành tự mình đứng ra tổ chức, còn nhất định phải nhờ Thu Trang mời anh đến đây cho bằng được mới thôi. Nói như vậy, tại sao lúc nhìn thấy anh cùng với Thu Trang bước vào trong phòng, Vũ Đình Thành lại tỏ ra tức giận như vậy.
Với lại, dường như sự oán hận của Vũ Đình Thành đối với anh, cũng không đơn giản chỉ là sự ghen tuông khi thấy anh thân mật với người yêu cũ của anh ta. Ngược lại, trong lòng Trần Viễn lại có cảm giác, giống như Vũ Đình Thành oán hận vì anh đã cướp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với hắn?
Càng nghĩ, trong lòng Trần Viễn càng cảm thấy hết sức nghi hoặc. Thế nên, sau một hồi suy tư, Trần Viễn liền đem việc mình sẽ kết hôn với Thu Trang nói ra. Mặc dù đây chỉ là một lời nói dối, nhưng biểu hiện ở trên khuôn mặt của Vũ Đình Thành đã không cách nào có thể che giấu được.
Nhìn thấy điểm này, trong lòng của Trần Viễn càng thêm chắc chắn. Kỳ thật, tình cảm của Vũ Đình Thành đối với Thu Trang vẫn còn vô cùng sâu đậm. Chỉ là, theo Trần Viễn nhìn thấy, rõ ràng Vũ Đình Thành là người bỏ rơi Thu Trang trước. Chẳng qua, lòng chiếm hữu của Vũ Đình Thành đối với Thu Trang quá nặng, nên mới biểu hiện thái quá như vậy.
Nghĩ đến điểm này, Trần Viễn nhất thời không khỏi lắc đầu, cho rằng Vũ Đình Thành là một con người quá mức tham lam, đã xác định muốn kết hôn với người khác, làm sao lại còn quan tâm đến Thu Trang như vậy để làm gì?
Chỉ có điều, vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một đợt hốt hoảng. Dường như, chính anh cũng không khác gì so với bạn học lớp trưởng này của mình.
“Ha ha ha, thật sự là không nghĩ đến hôm nay lại còn nhận được tin vui như vậy. Quả nhiên hôm nay là một ngày song hỷ lâm môn. Thay mặt cả lớp, tôi xin chúc mừng hai bạn, có thể trăm năm hạnh phúc.”
Đúng vào lúc này, tiếng cười của Vũ Đình Thành đột nhiên cất lên, để cho toàn bộ không khí của phòng VIP trở nên quái dị vô cùng.
Ai cũng không có nghĩ đến, Vũ Đình Thành vậy mà còn sảng khoái đến như vậy, có thể bỏ qua hiềm khích trước đây của bản thân, thật tâm chúc mừng cho hai người bọn họ.
Chỉ là, Trần Viễn thì không hề nghĩ như vậy. Anh hơi có chút cảnh giác, nhìn về phía Vũ Đình Thành. Bởi vì, Vũ Đình Thành lúc này thật sự ẩn giấu quá sâu. Dường như, đằng sau chuyện này còn có một cái âm mưu gì đó.
“Chúc mừng hai bạn!”
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng phản ứng, Vũ Đình Thành đã tự mình tiến lên phía trước, hướng về phía Trần Viễn, đưa tay ra phía trước.
Trước hành động vô cùng lưu loát này của Vũ Đình Thành, Trần Viễn nhất thời cũng không có cách nào từ chối được. Anh đành phải bất đắc dĩ, vươn tay đưa ra. Sau đó, anh cũng mỉm cười, đáp lại.
“Cảm ơn!”
Chỉ là, lúc bàn tay của Vũ Đình Thành đưa đến, đột nhiên âm thanh của hắn hạ thấp xuống, nói nhỏ vào trong tai của Trần Viễn.
“Vốn dĩ hôm nay còn có một món quà đặc biệt muốn dành tặng cho cậu. Nhưng mà, hiện tại nhân dịp tin mừng của hai bạn, tôi đành phải đem món quà này lấy ra trước vậy.”
Nói xong, Trần Viễn nhìn thấy từ trong ống tay áo của Vũ Đình Thành, rơi xuống một cái USB. Sau đó, chiếc USB này được Vũ Đình Thành kín đáo trao lại cho Trần Viễn, khóe môi của hắn còn nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xảo quyết.
“Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc!”
Động tác này của Vũ Đình Thành vô cùng kín đáo, cho dù Thu Trang đang đứng bên cạnh cũng không có cách nào nhìn thấy được. Lúc Vũ Đình Thành rời đi, hắn vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo một sự khinh bỉ, không cách nào có thể che giấu được.
Nhất thời, trong lòng của Thu Trang không khỏi nổ lên lộp bộp. Dường như, cô đã nhận ra được điều gì đó không quá bình thường từ trong ánh mắt của Vũ Đình Thành.
“Anh Viễn, vừa rồi hai người đã nói với nhau chuyện gì vậy?”
Đợi cho Vũ Đình Thành rời đi, tiếp tục hướng về phía các bạn cùng lớp ôn chuyện cũ. Lúc này, Thu Trang có chút nhịn không được, thấp giọng ở bên tai của Trần Viễn hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ lắc lắc đầu, cũng không có lên tiếng đáp lại. Kỳ thật, trong lòng của anh đã hơi có một chút suy đoán. Nhưng anh không có cách nào tin tưởng được, Vũ Đình Thành lại có thể làm ra được chuyện như vậy. Hơn nữa, vì sao Vũ Đình Thành lại muốn đưa đồ vật này giao cho anh? Chẳng lẽ, hắn cho rằng chỉ bằng vào chút thủ đoạn này, có thể khiến anh căm ghét người phụ nữ mà mình đã từng có một thời yêu đương hay sao?
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không biết được mục đích thật sự của Vũ Đình Thành. Mà trong ánh mắt của Vũ Đình Thành, lúc này nhìn thấy Thu Trang đang không ngừng thấp giọng cùng với Trần Viễn trò chuyện vui vẻ với nhau, hận ý ở trong lòng hắn càng lúc càng thêm trở nên trầm trọng.
Trong đầu hắn lúc này, không ngừng vang lên âm thanh của ma quỷ, khiến cho nụ cười của hắn càng thêm trở nên quỷ dị.
“Các người hãy đợi đấy, rồi tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, kẻ phản bội tôi sẽ có hậu quả như thế nào? Ha ha ha!”
…
“Anh Viễn, anh muốn đi đâu?!”
Trong khi buổi họp lớp đang diễn ra hết sức vui vẻ, đám bạn lâu ngày gặp lại, không những nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng còn nhắc lại mấy chuyện hồi trẻ con, khiến cho cả đám đều nhịn không được, cười rộ lên. Tất nhiên, Trần Viễn cũng là trung tâm trong những câu chuyện như thế này. Thậm chí, một số bạn học còn đối với Trần Viễn tỏ ra vô cùng bội phục. Dù nói như thế nào, hồi còn đi học, không phải Trần Viễn đứng ra bảo vệ, sợ rằng cả lớp 9E khi đó, đều bị toàn thể học sinh khối chín của trường cấp hai quậy cho lộn tung.
Mà sau một hồi trò chuyện vui vẻ, dưới sự đề nghị của Vũ Đình Thành, cả đám con trai trong lớp đều uống với nhau rất nhiều rượu. Nhất là mấy cậu bạn thân với Vũ Đình Thành, càng ra sức chuốc cho Trần Viễn say mèm.
Đối với lời đề nghị của mọi người, Trần Viễn ai đến cũng không cự tuyệt. Mãi cho đến khi số rượu trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa. Lúc này, Trần Viễn mới lảo đảo đứng dậy, giả vờ bước ra khỏi phòng.
Tất nhiên, Thu Trang từ đầu đến cuối đều đang không ngừng để ý đến Trần Viễn. Tuy rằng hai người chỉ là giả vờ, cũng không thật sự là người yêu của nhau, nhưng cô đối với Trần Viễn vẫn cực kỳ quan tâm. Sau khi thấy Trần Viễn lảo đảo bước ra ngoài, cô cũng vội vàng đuổi theo, dự định đem anh dìu ra ngoài.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại đột nhiên đem tay của cô hất ra, sau đó mang theo giọng nói có phần hơi say rượu, tức giận nói ra.
“Cô đừng quan tâm đến tôi, để tôi đi một mình là được rồi!”
Mặc dù động tác này của Trần Viễn rất kín đáo, hơn nữa âm thanh cũng không quá to. Nhưng một số bạn họ tinh ý ở trong lớp, cũng nhanh chóng phát hiện ra được. Mà một trong số đó, tất nhiên không thể bỏ qua Vũ Đình Thành.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong ánh mắt của hắn càng thêm đắc ý nở rộ.
Danh Sách Chương: