“Thưa cụ, tình hình bạn con thế nào rồi ạ?!”
Đứng ở một bên, nhìn thấy ông cụ Đinh sau khi bắt mạch cho Băng Tâm liền nhíu mày, lắc đầu. Lúc này, Trần Viễn không khỏi lo lắng, tiến gần về phía ông cụ để hỏi thăm.
Nhưng mà, ông cụ không có lên tiếng trả lời. Ngược lại, ánh mắt nhìn về phía hai người học trò đang đứng ở ngay bên cạnh của mình.
“Các con thấy thế nào?”
Nghe hỏi, Trần Thanh Hà là người ứng tiếng trả lời trước.
“Thưa thầy, theo quan sát của học trò, thì người bệnh này đã bị tổn thương linh hồn cực nặng. Nếu như muốn để cho người bệnh tỉnh dậy, cần phải sử dụng đến bí thuật Âm Dương. Nếu không, cơ hội tỉnh dậy của người bệnh lúc này sẽ không thể nào xảy ra.”
Nghe được đáp án của Trần Thanh Hà, ông cụ Đinh không có gật đầu, cũng chẳng lắc đầu. Mà ánh mắt của ông cụ lần nữa nhìn về phía cháu gái của mình, Đinh Tử Nguyệt.
Không biết vì sao, Trần Viễn luôn có cảm giác ông cụ Đinh đối với Trần Thanh Hà hơi có mấy phần xa cách. Ngược lại, ở trong mắt của ông cụ khi nhìn về phía Đinh Tử Nguyệt, lại mang theo mấy phần chờ mong.
Lúc này, chứng kiến được mọi người đang đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình, sắc mặt của Đinh Tử Nguyệt hoàn toàn không có một chút biến hóa nào. Khuôn mặt của cô vẫn luôn lạnh băng, nhìn về phía Băng Tâm đang nằm im lặng ở trên giường bệnh. Thỉnh thoảng, hai đầu lông mày của cô khẽ nhíu chặt lại, dường như đang suy tư về chuyện gì đó.
Qua một lúc thật lâu, Đinh Tử Nguyệt mới lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía ông nội của mình.
“Thưa ông nội, theo con thấy tình huống của cô gái này không thể nào vận dụng được bí thuật. Bởi vì, linh hồn của cô ta bị tổn thương là do ngoại vật gây nên. Nếu như cưỡng chế sử dụng bí thuật, thì rất có thể sẽ để cho phần linh hồn tổn thương đó không có cách nào khôi phục trở lại như cũ. Hơn nữa, xác suất thành công thật sự quá thấp!”
Lần này, nghe được đáp án của cô cháu gái, ông cụ Đinh ngược lại so với trước đây càng thêm trầm tư. Đồng thời, ánh mắt của ông cụ mới dừng lại ở trên người của Trần Viễn.
Nhìn thấy ông cụ nhìn về phía mình, Trần Viễn ngay lập tức phản ứng lại.
“Thưa cụ, không biết cụ có việc gì cần nhờ không ạ? Chỉ cần con giúp được, thì tuyệt đối sẽ không chối từ!”
Mặc dù Băng Tâm bởi vì tính kế mình nên mới bị kẻ khác hại thảm như vậy. Nhưng nói như thế nào, cả hai trước đây đều có một đoạn tình cảm hết sức sâu đậm. Với lại, Băng Tâm còn là bạn thân của Kiều Thanh Phượng, đối với đội trưởng cũng có mấy phần ân tình.
Chính vì thế, nói như thế nào Trần Viễn cũng nhất định phải đem cô cứu tỉnh dậy. Nếu không, không chỉ là anh cảm thấy áy náy trong lòng, anh cũng không có cách nào đem chuyện này bàn giao lại với Kiều Thanh Phượng và đội trưởng.
“Thật ra, nếu như muốn cứu người phụ nữ này của anh tỉnh lại, cũng không phải là không có cách. Chỉ là, thứ đồ vật này thật sự rất khó để có thể tìm được.”
Lúc này, đang đứng trâm ngầm một mình, đột nhiên Trần Thanh Hà lên tiếng, để cho Trần Viễn không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.
Nhưng mà, cũng cùng vào lúc này, cả ông cụ Đinh lẫn Đinh Tử Nguyệt đều đồng thời kêu lên.
“Không được!”
Nhìn thấy phản ứng của hai ông cháu nhà họ Đinh, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên trầm trọng. Mặc dù anh không biết rõ vì sao ông cụ và Đinh Tử Nguyệt lại phản ứng như vậy. Nhưng nhìn thần sắc của bọn họ lúc này, dường như đồ vật mà Trần Thanh Hà vừa nhắc đến, thật sự rất nguy hiểm.
Quả nhiên, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, âm thanh của Trần Thanh Hà đã lần nữa vang lên.
“Thưa thầy, lần này cho phép con được thất lễ ở trước mặt thầy. Người phụ nữ này, giống như những gì mà Tử Nguyệt đã vừa mới nói đến. Linh hồn của cô ta là bị ngoại vật bên ngoài gây tổn hại. Thế nên, cho dù vận dụng đến bí thuật của thầy, thì cũng chỉ có xác suất rất nhỏ để có thể cứu cô ta tỉnh lại được. Nhưng mà, chỉ cần anh ta có thể đến nơi đó, tìm được một đóa hoa Mạn Đà La, thì cơ hội để người phụ nữ này sống lại có thể lên tới tám, chín mươi phần trăm. Thầy, đây là cơ hội duy nhất để có thể cứu sống người phụ nữ này, cũng là cơ hội duy nhất để thầy có thể phát huy ra bí thuật Âm Dương đã bị thất truyền của nhà họ Đinh!”
Lời này của Trần Thanh Hà vừa mới nói ra, sắc mặt của ông cụ Đinh lẫn Đinh Tử Nguyệt đều có mấy phần khó coi. Thế nhưng, trái ngược với phản ứng của hai ông cháu nhà họ Đinh lúc này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần nghi hoặc, nhìn lấy Trần Thanh Hà hỏi thăm.
“Mạn Đà La? Đây là hoa gì?”
Giống như nhìn thấy được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng, Trần Thanh Hà đã tự mình cất giọng giải thích.
“Mạn Đà La, hay còn gọi là hoa bỉ ngạn trắng. Đây là một loại hoa hết sức đặc thù, nó chỉ có thể sinh trưởng ở những vùng đất có khí hậu ẩm thấp, hơn nữa còn là nơi cực âm, chỉ tồn tại ở sâu dưới lòng đất. Muốn tìm kiếm được loại hoa này, không chỉ cần phải tìm được một nơi sinh trưởng phù hợp, mà người hái hoa cũng cần phải có được một loại khí chí dương, chí cương. Có như vậy, khi người này ngắt lấy Mạn Đà La, hoa sẽ không bị tiêu tán, ngược lại có thể tạm thời tồn tại ở trong cơ thể của người đó bảy ngày bảy đêm. Sau thời gian này, Mạn Đà La sẽ một lần nữa tan biến, trở về với thế giới của mình.”
Nghe được Trần Thanh Hà giải thích, sắc mặt của ông cụ Đinh lúc này đã âm trầm đến cực độ, mà Đinh Tử Nguyệt thì rất tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Thanh Hà để chất vấn.
“Thanh Hà, vì sao anh lại đem chuyện này nói cho Trần Viễn biết? Anh cũng biết rõ, chỉ cần người khác chạm tay vào Mạn Đà La, thì nhất định sẽ bị hút đi dương khí. Đồng thời, trong thời gian bảy ngày bảy đêm người đó sẽ bị Mạn Đà La ký sinh, cho đến khi toàn bộ dương khí đều bị hút xong, nó mới tự mình chui ra ngoài, trở lại với nơi sinh trưởng ban đầu. Đây cũng là lý do vì sao suốt mấy ngàn năm nay cả gia tộc của chúng tôi phải đem phương pháp này xem như là điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể lấy ra sử dụng. Hiện tại, anh không những phá vỡ cấm kỵ, còn dùng lấy tính mạng của người khác để thí nghiệm bí thuật của mình. Anh làm như vậy có còn xứng đáng để trở thành học trò của ông nội tôi hay không?”
Những lời của Đinh Tử Nguyệt nói ra, giống như từng mũi dao nhọn, vô cùng sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực của Trần Thanh Hà. Nhưng sắc mặt của Trần Thanh Hà hoàn toàn không có một chút biến hóa nào.
Ngược lại, ánh mắt của anh ta càng thêm kiêng định, nhìn về phía Trần Viễn.
“Đây là cách duy nhất để cứu sống bạn của anh. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì tôi sẽ chỉ cho anh phương pháp tìm kiếm Mạn Đà La, đồng thời đem nó an toàn trở về.”
Nghe được lời này của Trần Thanh Hà, thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng chốc xuất hiện một chút do dự. Nhưng ngay lúc Trần Viễn dự định gật đầu đáp ứng, ông cụ Đinh bỗng dưng đứng dậy, vô cùng tức giận quát lấy học trò của mình.
“Thôi đủ rồi, đừng bao giờ đem chuyện này nhắc lại thêm một lần nào nữa. Ta sẽ tự nghĩ cách cứu sống bạn của cậu, cậu cũng không cần phải mạo hiểm đi tìm thứ hư vô mờ mịt đó!”
Nói xong, sắc mặt của ông cụ giống như đã già đi thêm vài tuổi, bóng lưng cũng trở nên tiêu điều, tiều tụy hơn rất nhiều.
“Thầy…”
Trần Thanh Hà có chút không cam lòng, vội vàng đuổi theo bóng lưng của ông cụ, rồi hô lên một tiếng. Nhưng mà, lúc này ông cụ chỉ lắc đầu, mà không có đáp lại học trò của mình.
Cho dù Đinh Tử Nguyệt, lúc này cũng bất đắc dĩ nhìn lấy Trần Viễn, lắc đầu nói ra.
“Tính khí của ông nội tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, xin anh đừng có để ý.”
Nói xong, chính cô cũng vội vàng đuổi theo ông cụ. Sau đó, bóng lưng của cả hai người đều biến mất sau tấm cửa phòng.
“Chuyện vừa rồi…”
Nhìn thấy Trần Viễn đang muốn nói thêm điều gì, Trần Thanh Hà lại vô cùng dứt khoát lắc đầu.
“Xin lỗi, nếu như thầy tôi đã không đồng ý, tôi cũng không dám cãi lại lời thầy.”
Nói xong lời này, Trần Thanh Hà cũng học theo hai ông cháu cụ Đinh, dứt khoát xoay người rời đi. Lúc này, ở trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Viễn, cùng với Băng Tâm đang hôn mê nằm bắt động ở trên giường bệnh.
Nhìn thấy tình cảnh lúc này, Trần Viễn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đồng thời, trong lòng của anh hơi có mấy phần khó chịu.
Rõ ràng, phương pháp để cứu Băng Tâm tỉnh lại đang ở ngay trước mắt. Nhưng bởi vì lý do liên quan đến cấm thuật của nhà họ Đinh, thế nên anh cũng không có cách nào thực hiện được.
“Băng Tâm, em hãy yên tâm đi, anh sẽ tìm mọi cách để cứu em tỉnh dậy!”
Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Băng Tâm một hồi, Trần Viễn thì thầm nói nhỏ với cô.
Nhưng Băng Tâm đã hôn mê, không thể nào đáp lại câu nói của Trần Viễn. Anh mang theo tâm trạng nặng nề, dự định tạm thời rời khỏi tiệm thuốc của ông cụ Đinh. Nhưng mà, vừa mới đi ra khỏi cửa phòng bệnh được vài bước. Đột nhiên, một cái bóng đen từ trong chỗ tối phóng ra ngoài. Ngay sau đó, từ trong phòng của ông cụ Đinh đột nhiên thét lên một tiếng vô cùng chói tai.
“Ông nội, ông nội! Ông hãy mau tỉnh lại đi!”
Danh Sách Chương: