“Lão đại, anh thật sự muốn đi rồi sao?”
Vừa trở về không được bao lâu, hai người Tiểu Trần cùng với Trịnh Hổ đều không nhịn được đưa mắt nhìn lấy Trần Viễn, trên khuôn mặt mang theo mấy phần không nỡ.
“Ừm, tôi cần phải quay trở lại thủ đô một chuyến. Hơn nữa, chuyện lần này tôi thật sự rất biết ơn các cậu. Đợi tôi trở lại, sẽ cùng với hai cậu uống với nhau vài chén!”
“Lão đại, anh đang nói cái gì vậy? Lúc trước, bọn em đều là do anh dạy dỗ. Hơn nữa, trong chiến dịch lần đó, không phải anh là người đã xả thân cứu bọn em, bọn em còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với anh được sao?”
Nghe Trần Viễn nói lời khách sao, trong lòng Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều có chút khó chịu, vội vàng nói ra.
Thấy thế, Trần Viễn cũng chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ, rồi vỗ lên trên bả vai của hai người một cái.
“Được rồi, các cậu cứ yên tâm lưu lại ở đây đi. Đợi tôi ít hôm nữa sẽ quay trở về. Hơn nữa, lần này chúng ta nhất định sẽ có một trận đại chiến vô cùng đặc sắc. Khi đó, cả hai người các cậu đều sẽ không ai thiếu phần!”
“Ha ha ha, vẫn là lão đại tuyệt vời nhất! Lão đại, anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Tân Cảng cứ để cho bọn em lo, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt nơi này!”
Nghe được Trần Viễn hứa hẹn, sắc mặt của Phi Hổ vô cùng mừng rỡ, vội vàng cười to một tiếng. Thấy vậy, Tiểu Trần không khỏi liếc mắt trừng Phi Hổ một cái. Chỉ là, Phi Hổ cũng không quá để ý, trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười ngây ngô.
…
“Thu Trang, anh ấy đã đi rồi sao?”
Trong một căn phòng ngủ ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen, đang ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc ghế sô pha, ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình phức tạp, nhìn về phía khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó, người phụ nữ này mới thấp giọng hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi khác, đang mặc một chiếc quần jean màu xanh cùng với một chiếc áo thun màu trắng cổ tròn đang đứng ở ngay bên cạnh để hỏi thăm.
Nghe được câu hỏi của Lưu Thục Hiền, vẻ mặt của Thu Trang không khỏi hiện lên một chút ấp úng. Nhưng qua một hồi, cô vẫn khe khẽ gật đầu, đáp lại.
“Vâng!”
Nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra mấy phần ảm đạm. Nhưng mà, cũng không được bao lâu, trong con ngươi của Lưu Thục Hiền liền xuất hiện một vẻ kiên định.
“Đi, chúng ta cùng nhau đi đến Thủ Đô!”
Nghe được lời đề nghị này của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của Thu Trang không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Nhưng sau đó, cô cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn mỉm cười nói ra.
“Tốt, vậy thì em sẽ cùng đi với chị!”
…
Trong tiếng ồn ào và náo nhiệt của phi cơ, bước chân của Trần Viễn chậm rãi đặt xuống phi trường. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng đảo qua một vòng. Ngay lập tức, một bóng người hiện ra trước mắt, để cho trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười.
Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn bước tới, người ở phía trước đã phất phất tay, lớn tiếng kêu to một trận.
“Trần Viễn, tôi ở bên này!”
Nghe được tiếng hô của đối phương, Trần Viễn cũng không chậm trễ, vội vàng đi nhanh tới.
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi cũng lộ ra một vẻ vui mừng.
“May quá, cuối cùng thì anh cũng đã trở lại rồi!”
Nghe được câu này của cô, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc. Nhưng mà, cũng không đợi cho anh lên tiếng nói chuyện. Lúc này, phía sau lưng của hai người bọn họ đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang động cơ. Sau đó, một đoàn xe sang trọng màu đen ầm ầm lao tới. Từ phía bên trong ô tô, một nhóm người mặc vest đen, đi giày da, dáng vẻ hết sức nghiêm túc đứng thành hai hàng.
“Tiểu thư, chào mừng cô về nhà!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười, hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi, đang đi từ phía trong sân bay bước ra ngoài cúi thấp người xuống, hô lên một tiếng.
Ngay lập tức, hai hàng vệ sĩ áo đen xếp ở hai bên cũng đồng loạt cúi chào.
“Chào mừng tiểu thư trở về!”
Nhìn thấy một màn này, không ít người dân đứng ở xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả Trần Viễn cũng ngạc nhiên không kém. Mà Lưu Mẫn Nghi thì rất thức thời, đứng ra giải thích.
“Đây là đại tiểu thư của tập đoàn Tân Thịnh Phát. Nghe nói, cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học Harvard trở về!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ánh mắt của Trần Viễn cũng chậm rãi thu hồi lại. Anh đến thủ đô lần này cũng không phải để nghỉ ngơi, mục tiêu của anh hết sức rõ ràng. Thế nên, anh lúc này mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Chúng ta đi thôi!”
Đối với biểu hiện của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi kỳ thật cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao, cái người này kỳ thật rất quái dị, nhiều lúc chính cô cũng không thể nào hiểu rõ, suy nghĩ của anh là như thế nào?
Chiếc xe ô tô của hai người chậm rãi chuyện động. Mục tiêu lần này của Trần Viễn chính là doanh trại huấn luyện của đội Long Vệ. Bởi vì thời gian có chút gấp, thế nên Trần Viễn cũng không muốn chậm chạp lưu lại thủ đô quá lâu.
Dù sao, sự kiện lần trước cho đến nay Trần Viễn vẫn chưa có bất kỳ thu hoạch gì. Mặc dù người của Trần gia không có hỏi thăm đến, nhưng Trần Viễn biết mình đã để cho người ở phía trên bắt đầu nghi ngờ.
Chính vì thế, sau khi chiếc xe ô tô của Trần Viễn dừng lại ở cổng doanh trại, anh đã tự mình bước nhanh xuống xe. Sau đó, Trần Viễn mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Cô tạm thời trở về chờ tôi một chút đi. Mấy hôm nữa, tôi sẽ liên lạc với cô. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường trở về Tân Cảng!”
Trước khi đi đến thủ đô, Trần Viễn đã nói rõ mục địch chuyến đi lần này của mình cho Lưu Mẫn Nghi biết. Hơn nữa, anh cũng không quên lời hứa hẹn lần trước, muốn huấn luyện Lưu Mẫn Nghi trở thành một nữ đặc công xuất sắc nhất thế giới. Chính vì thế, lúc này nghe được lời nói của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi cũng không lộ ra một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, cô có chút vui vẻ, gật đầu nói ra.
“Tốt, tôi sẽ đợi tin tức của anh!”
Nói xong, Lưu Mẫn Nghi liền tự mình lên xe rời đi, còn Trần Viễn thì bước thẳng về phía cổng chính của doanh trai quân đội.
“Đứng lại, nơi này là doanh trai quân đội, người không có phận sự không được phép bước vào!”
Ngay khi bước chân của Trần Viễn dừng ở trước cổng doanh trại. Lúc này, một người binh sĩ tay cầm lấy súng trường, chĩa hướng về phía Trần Viễn để ngăn lại.
Thấy được động tác của đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không có một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh lộ ra một vệt tươi cười.
Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Đợi cho Trần Viễn lần nữa xuất hiện, thì bản thân anh đã đứng cách người binh sĩ kia không đến một centimet.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp vung ra một quyền, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Trước công kích của Trần Viễn, sắc mặt của người binh sĩ có chút kinh hoảng. Thế nhưng, động tác của người này cũng rất mau lẹ, vội vàng giơ lên báng súng để ngăn lại cú đấm của Trần Viễn.
Chỉ có điều, lực lượng một quyền này của Trần Viễn thật sự rất mạnh. Chỉ là một binh sĩ thông thường, thật sự rất khó có thể ngăn cản được.
Ầm!
Thân hình của người binh sĩ lúc này cứ như vậy nện thẳng về phía ki-ốt nằm ngay phía sau lưng. Sau đó, trong miệng của hắn ho khan một trận kịch liệt.
Tiếng động ở bên ngoài lúc này không khỏi để cho binh sĩ đang luyện tập ở gần đó chú ý đến. Không đến vài giây, một đoàn hơn mấy chục người cấp tốc chạy ra cổng chính. Ánh mắt của bọn họ đều hừng hực khí thế, nhìn về phía Trần Viễn.
Đối mặt cùng lúc với nhiều binh sĩ như vậy, nhưng trên mặt của Trần Viễn lại hoàn toàn không lộ ra bất kỳ một chút lúng túng nào. Ngược lại, thần sắc của anh còn có đôi chút hưng phấn, đưa tay ra ngoắc ngoắc vài cái.
“Nào, các cậu cùng nhau tiến lên đi. Đừng để cho tôi đánh đến quá thảm!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, lại nhìn động tác khiêu khích của anh. Tức thì, toàn bộ doanh trai lúc này đều trở nên sôi động kịch liệt. Ngay sau đó, cũng không biết là người nào hô lên một tiếng.
“Tất cả cùng xông lên!”
Nghe được tiếng hô này, hơn mấy chục binh sĩ đều đồng loạt xông tới, mỗi người khí thế như hồng. Đặc biệt, xen lẫn trong đám binh sĩ lúc này còn có một số cao thủ cấp bậc tông sư, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo một cỗ lực lượng hết sức kinh khủng.
Ầm!
Ầm!
Danh Sách Chương: