Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn một mình đi đến chỗ hẹn với Lưu Thục Hiền. Thế nhưng, lúc này trong đầu của anh lại không quên đi câu nói của Kiều Thanh Phượng, trước khi rời đi.
“Nếu như anh không muốn quay lại quân ngũ, thì anh không nên tham gia vào chuyện này. Vũng nước này rất sâu, chỉ cần anh bị nhúng vào, cho dù anh có muốn thoát ra cũng không có cách nào thoát ra được.”
Mặc dù lời nói của Kiều Thanh Phượng không có quá mức rõ ràng, nhưng Trần Viễn cũng biết là cô đang nhắc nhở anh về chuyện gì.
Thế nhưng, một khi bản thân đã quyết định tham gia vào, Trần Viễn cũng không thể nào từ bỏ. Hơn nữa, vừa rồi từ trong lời nói của Kiều Thanh Phượng, anh đã nghe ra một số vấn đề.
Chỉ có điều, chuyện làm cho Trần Viễn cảm thấy buồn bực nhất lúc này, chính là bằng chừng từ lời khai của hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa lại không có một chút tác dụng gì.
Từ đầu đến cuối, cho dù bọn chúng đã bị anh tra tấn kêu đến rất thảm. Nhưng dù cho Trần Viễn ép buộc như thế nào, bọn hắn cũng không chịu cung khai ra hành vi phạm tội của Tô Đức Minh. Thậm chỉ, cả hai tên này đều tự động nhận tội lên trên người của mình.
Mà theo như lời của Lưu Mẫn Nghi nói qua, vụ án lúc trước do ba người bọn chúng gây ra, kẻ cầm đầu chính là Tô Đức Minh. Hai tên còn lại, chẳng qua chỉ là ăn theo mà thôi.
Lúc này, hai tên Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa vậy mà sống chết đều không chịu khai ra tội ác của Tô Đức Minh. Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, thế lực của Tô Đức Minh thật sự so với bên trong tưởng tượng của anh còn muốn phức tạp hơn rất nhiều.
Nhất là, gã thanh niên tên Tô Hoàng mà hôm nay anh đụng phải, hắn ta rõ ràng cũng không phải là người ở Tân Cảng. Thậm chí, từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe nhắc qua, trong thế hệ trẻ của quốc gia, có kẻ nào lại lợi hại đến như vậy.
Chính vì thế, trong lòng của Trần Viễn mang theo rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc cái người tên là Tô Hoàng kia có thân phận như thế nào? Hơn nữa, vì sao Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa dù bị đánh đập dã man, cũng không chịu đem tội chứng của Tô Đức Minh ra cung khai?
Trong lúc bất tri bất giác, Trần Viễn cũng không biết mình từ lúc nào đã đi đến nhà hàng đặt tiệc sinh nhật mà Lưu Thục Hiền đã nói đến. Sau đó, anh đưa mắt nhìn lên thời gian ở trên điện thoại. Nhưng sau khi nhìn lên đồng hồ, anh mới như sực nhớ ra, dường như anh vẫn còn chưa mua quà sinh nhật cho Lưu Thục Hiền? Hơn nữa, thời gian buổi tiệc phải còn hơn nửa tiếng nữa thì mới chính thức bắt đầu?
“Ài…”
Đưa tay vỗ vỗ lên đầu của mình vài cái, Trần Viễn lúc này không khỏi vội vàng quay lại đầu xe, hướng về phía một chỗ cửa hàng ngay trên trung tâm thành phố, nhanh chóng chạy đi.
Hơn mười phút sau, Trần Viễn rốt cuộc cũng tìm đến được một cửa hàng hoa. Anh rất vội vàng đi vào bên trong cửa hàng. Ngay sau đó, anh nhìn lấy nhân viên của cửa hàng, có chút gấp rút nói ra.
“Bà chủ, bán cho tôi một bó hoa tặng sinh nhật có được không?”
Nghe tiếng gọi của Trần Viễn, nhân viên cửa hàng lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng mà, còn chưa nghe nhân viên cửa hàng đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng chửi mắng ầm ĩ.
“Con mẹ nó, là thằng khốn nào, lại dám đậu xe chắn ngăn trước cửa nhà của ông?”
Tiếng nói là của một người đàn ông trung niên, để ngực trần, cạo tóc ngắn, phía trên còn có mấy cái hình xăm dữ tợn, nhìn như có vẻ vô cùng bặm trợn.
Mà người này vừa kêu lên, ngay lập tức mấy nhà hàng xóm bên cạnh cũng xông ra ngoài nhìn ngó. Thế nhưng, ai cũng không có lớn tiếng xen vào, mà chỉ đứng ở một bên xem việc vui, giống như chuyện này đối với bọn họ cũng không mấy xa lại.
“Là xe của tôi, anh có việc gì không?”
Lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra bên ngoài, nhìn lấy người đàn ông trung niên nói ra.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Trần Viễn, người này liền hùng hùng hổ hổ quát lớn.
“Mẹ kiếp, mày còn hỏi tao có việc gì hay không? Mày có mắt đi đường hay không hả? Chỗ này là chỗ để cho mày đậu xe đúng không?”
Vừa nói, người này vừa từ trong nhà xách ra một cây gậy lớn, giống như là muốn đem xe ô tô của Trần Viễn đập nát.
Lúc này, mi đầu của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Đồng thời, bà chủ của cửa hàng hoa cũng có chút hốt hoảng, vội vàng chạy ra để giai vây.
“Anh Ba, anh làm vậy là có ý gì? Người ta chỉ đậu xe một chút, mua hoa xong liền sẽ đi ngay. Anh làm như vậy, là muốn đuổi khách của em đi có phải không?”
Bà chủ cửa hàng hoa thật sự không có một chút sợ hãi nào, đối với người đàn ông trung niên ở nhà bên cạnh cũng rất cứng rắn.
Nhưng mà, người đàn ông này dường như cũng không có nhượng bộ. Ngược lại, khóe mắt càng lộ ra mấy phần hung ác.
“Ông đây đếch biệt chúng mày là thằng nào, đứa nào dám đậu xe ở trước nhà tao, thì tao đem đập!”
Nói xong, người đàn ông trung niên liền vung mạnh lấy cây gậy gỗ, trực tiếp hướng về phía cửa xe ô tô của Trần Viễn nện xuống.
Thế nhưng, âm thanh mang theo mấy phần lạnh lùng của Trần Viễn lúc này đột nhiên vang lên.
“Nếu ông dám đem chiếc xe này đập, tôi dám cá hôm nay ông sẽ nằm ở bên trong bệnh viện.”
Bị tiếng nói này của Trần Viễn hù lên, động tác của người đàn ông trung niên nhất thời có chút dừng lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta lại càng thêm hung ác, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.
“Đã mày dám lên tiếng dọa tao, vậy thì hôm nay tao đập gãy cái chân giữa của mày.”
Nói xong, người này vậy mà trực tiếp bỏ qua xe ô tô của Trần Viễn, dùng lấy cây gậy gỗ hướng về phía đũng quần của Trần Viễn đánh tới.
Có thể nói, tốc độ cùng với gốc độ của người này cực kỳ hung ác. Nếu như Trần Viễn bị một gậy này đập trúng, đừng nói là bị phế. Sợ rằng, cái chân thứ ba của anh cũng bị bể nát.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên tức giận, trực tiếp vung lên nắm đấm, đánh thẳng vào trên sống mũi của người đàn ông trung niên.
“Á…”
Bị đánh trúng, người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, đột nhiên hét thảm lên một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn hơi lao lên, đem cổ áo của ông ta xách lên không trung.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay nếu như ông dám ra tay với tôi, thì tối nay ông nhất định phải ngủ ở bên trong bệnh viện.”
Nói xong, Trần Viễn liền dự định vung tay lên, đánh cho người đàn ông trung niên này gãy mấy cái xương sườn.
Nhưng lúc này, bà chủ cửa hàng hoa đột nhiên hét lên: “Anh gì ơi, xin anh hãy nhẹ tay một chút.”
Nghe được tiếng hô của bà chủ cửa hàng hoa, động tác của Trần Viễn không khỏi có chút dừng lại.
Ngay sau đó, vẻ mặt của người đàn ông trung niên hơi có chút trắng bệch, bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đất.
“Xin lỗi, ông ấy là anh trai của tôi. Mặc dù chúng tôi có hay xảy ra xung đột, nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặc để anh đánh ông ấy thành ra như vậy được.”
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của bà chủ cửa hàng hoa, trong lòng Trần Viễn không khỏi có chút phiền muộn. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng chỉ lên tiếng hù dọa một chút mà thôi. Anh còn không có hung ác đến mức, người ta ra tay đánh mình một cái, mình liền trực tiếp đem người ta đánh phế ngay tại chỗ.
Thế nhưng, lúc này đưa mắt nhìn lên đồng hồ ở trên điện thoại, vẻ mặt của Trần Viễn lại có chút gấp gáp. Anh nhìn lấy bà chủ cửa hàng hoa, nói ra.
“Vậy được rồi, bây giờ tôi tạm thời bỏ qua cho ông ta. Nhưng mà, tôi muốn mua một bó hoa tặng quà sinh nhật cho một người bạn. Cô hãy giúp tôi chọn một bó hoa thật đẹp. Như vậy, tôi sẽ không có tính toán với ông ta nữa.”
Nghe Trần Viễn nói ra điều kiện của mình, bà chủ cửa hàng hoa không khỏi vui mừng, cười lên.
“Được được, tôi sẽ chọn cho anh một bó hoa đẹp nhất của cửa hàng, bảo đảm bạn gái của anh sẽ rất hài lòng.”
Nói xong, bà chủ của cửa hàng hoa cũng nhanh chóng quay lại cửa hàng của mình. Còn người đàn ông trung niên lúc này đã không dám nói ra lời nào, chỉ có thể trốn tránh đứng sang một bên, ở trong cửa nhà.
Đương nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian rảnh để để ý đến ông ta. Anh vội vàng đi trở lại cửa hàng hoa, nhìn thấy bà chủ cửa hàng nhanh chóng lựa chọn cho mình một bó hoa to nhất, đẹp nhất của cửa hàng. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy hài lòng.
“Bó hoa này giá bao nhiêu tiền?”
Cầm lấy bó hoa trên tay, Trần Viễn lúc này vô cùng ưng ý gật đầu. Sau đó, anh quay sang nhìn bà chủ của cửa hàng, dự định thanh toán tiền mua hoa.
Nhưng mà, bà chủ cửa hàng hoa lúc này lại liên tục lắc đầu. Sau đó, còn cố ý mỉm cười, nói ra.
“Lần này xem như tôi tặng hoa cho anh miễn phí. Chúc anh thành công, có thể nhận được lời đồng ý của bạn gái.”
Lần này, nghe được lời chúc của bà chủ cửa hàng hoa, sắc mặt của Trần Viễn hơi có chút đỏ lên. Anh không nghĩ đến, bà chủ cửa hàng hoa vậy mà hiểu lầm ý mình, còn muốn chúc phúc cho mình.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có lên tiếng giải thích cái gì. Ngược lại, anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Dù sao ở đây cũng không ai biết anh muốn tặng hoa cho ai.
“Vậy xin cảm ơn! Hy vọng lời chúc của cô có thể trở thành sự thật!”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa quay trở lại xe ô tô, nhanh chóng chạy đến bữa tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền.
Danh Sách Chương: