Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chàng trai à, cậu thật sự không muốn ở lại ăn cơm với chúng tôi sao?”

Nhìn thấy Trần Viễn đi về phía trước sân, bà cụ hơi có chút chờ mong, hướng về phía anh hô khẽ lên một tiếng.

“Xin lỗi cụ, cháu thật sự là đang có việc, tạm thời không thể ở lại đây dùng cơm với hai cụ được. Khi nào xong việc, cháu lần nữa sẽ ghé thăm. Đến lúc đó, cháu nhất định sẽ ở lại dùng cơm với hai cụ!”

Nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của bà cụ, thần sắc của Trần Viễn hơi lộ ra mấy phần áy náy, khóe môi khẽ kéo lên, cố gắng nặn ra một nụ cười thật hiền lành, hướng về phía bà cụ đáp lại.

Nghe thế, trong đôi mắt đã hơi có phần đục ngầu của bà cụ lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ cười lên một tiếng.

“Cậu nói rồi đấy nhé! Lần sau, cậu nhất định phải tới đây ghé chơi, tôi sẽ bảo ông ấy đãi cậu vài món đặc sản. Nơi này mặc dù không phải giàu có gì, nhưng thực phẩm ở đây lại đặc biệt vô cùng tươi ngon. Nhất là mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ trước sân này của chúng tôi, cho dù là mấy đứa con cháu ở trên thành phố đều không có lộc ăn đâu đấy!”

Nghe bà cụ nói như vậy, Trần Viễn vẫn là nhịn không được, cười lên một tiếng đáp lại.

“Xin cụ cứ yên tâm! Sau khi xong việc, cháu nhất định sẽ tới đây ghé thăm!”

Lời nói của Trần Viễn biểu hiện vô cùng chân thành. Sau một hồi, anh cuối cùng lại hướng về phía hai cụ, nói ra.

“Thôi, cháu đi nhé! Hẹn các cụ lần sau gặp lại!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh trực tiếp xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn càng lúc càng xa, lúc này bà cụ cũng vội thu lại tầm mắt. Chỉ có điều, ánh mắt của bà cụ khi nhìn về phía Cụ Tôn, dường như lại mang theo mấy phần trách cứ.

“Cái ông lão này, vừa rồi nhất định là ông đã nói gì đó, thế nên nên thằng bé mới không ở lại dùng cơm với chúng ta có đúng không?”

Nghe bà cụ quở mắng, Cụ Tôn cũng không có phản bác, mà chỉ cười lành, đáp lại.

“Bà đừng có suy nghĩ lung tung, cậu ta thật sự là có việc gấp phải làm. Nếu không, tôi cũng không có đem ra vật quý như vậy, đưa tặng cho cậu ta, đúng không?!”

Nghe ông cụ nói như thế, nghĩ nghĩ một hồi, bà cụ cảm thấy cũng rất có đạo lý. Thế nên, bà cụ cũng không có tiếp tục trách mắng nữa. Ngược lại, trong âm thanh mang theo một chút thở dài. Cuối cùng, bà cụ xoay người, bước nhanh vào bên trong nhà gỗ. Thấy thế, ông cụ cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng.

“Lão đại, tôi nghe nói anh vừa mới trốn ra khỏi viện?”

Đang trên đường trở lại thành phố, Trần Viễn đột nhiên nhận được điện thoại từ Tiểu Trần gọi đến.

“Ừm, cậu gọi tôi có việc gì hay không?”

Nghe âm thanh của Trần Viễn mang theo mấy phần tâm sự nặng nề, Tiểu Trần hơi thoáng do dự một chút. Sau đó, cậu ta mới chậm chạp nói ra.

“Lão đại, anh có còn nhớ lần trước anh để cho tôi lưu ý đến tin tức của chị Thục Hiền hay không?”

“Ừm! Thế nào? Cậu đã tìm ra vị trí của cô ấy?!”

Trong lòng của Trần Viễn hơi có một thoáng giật mình, ánh mắt cũng mang theo mấy phần mừng rỡ hô lên.

Thế nhưng, câu trả lời tiếp theo của Tiểu Trần lại để cho anh hơi có mấy phần thất vọng.

“Cũng không phải như vậy. Nhưng theo tin tức mà em điều tra ra được, thì chị ấy đang thuê nhà, sống ở hải ngoại. Địa chỉ cụ thể em cũng quá rõ ràng. Nhưng phương hướng đại khái thì em vẫn có thể xác định ra được. Anh cũng biết rõ, khoảng thời gian này em bị giám sát rất nghiêm. Hiện tại, em đang dùng thiết bị vệ tinh cá nhân mới có thể liên lạc được cho anh. Thế nên, nếu như anh muốn tìm gặp chị ấy, vậy thì em sẽ gửi một chút thông tin qua cho, sau đó anh có thể tự mình tiến hành tìm kiếm một phen. Em nghĩ, chỉ ấy cũng cách khu vực mà em điều tra không có bao xa.”

Nghe ra được bên trong giọng nói của Tiểu Trần mang theo mấy phần áy náy, lúc này tâm tình của Trần Viễn cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.

“Tốt, vậy cậu gửi địa chỉ của cô ấy qua số điện thoại này cho tôi. Ừm, tốt nhất là nên mã hóa một chút, tôi cũng không muốn có người tìm ra vị trí của cô ấy trước tôi!”

“Vâng, em biết rồi! Vậy em sẽ gửi địa chỉ tạm thời của chị ấy qua cho anh. Lão đại, chúc anh may mắn!”

Nói xong lời này, Tiểu Trần cũng vội vàng tắt điện thoại. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng nhận được tin nhắn của cậu ta gửi đến. Nhìn địa chỉ một chút, lại nhìn nhìn bức thư Cụ Tôn vừa mới đưa cho, trong lòng của Trần Viễn không khỏi âm thầm lắc đầu.

Lần trở về này, thật sự là có quá nhiều biến chuyện xảy ra, để anh không có cách nào chuẩn bị. Hơn nữa, bản thân còn bị lôi kéo vào trong một mớ phức tạp, hiện tại còn phải đi ra nước ngoài một chuyên.

Nhưng mà, trước khi rời đi, Trần Viễn vẫn muốn đến gặp một người. Có lẽ, người này sẽ giúp anh tìm hiểu được không ít tin tức quan trọng.

Nghĩ liền làm, Trần Viễn vội vàng hướng về phía tài xế lái xe ô tô, hô lên một tiếng.

“Chở tôi đến Đông Thành!”

Nghe tiếng hô này của anh, tài xế lái xe ô tô hơi thoáng giật mình một chút. Nhưng người này là một trong số thân tín của Trương Vĩnh Bình. Hơn nữa, đã từng theo hắn ta huấn luyện rất nhiều năm, thế nên phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng.

Không đến nửa giây đồng hồ, chiếc xe ô tô đã chuyển hướng, lăn bánh về phía Đông Thành.

Hai giờ sau, trong một quán bar không người, theo sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, Trần Viễn đi theo lối vào tầng hầm, đến một chỗ phòng khách được trang trí vô cùng tao nhã.

Lúc này, ngồi ở bên trong phòng khách chỉ có một người, là một phụ nữ trẻ tuổi lại hết sức xinh đẹp. Nhưng khí chất của người này hơi có mấy phần lạnh nhạt, để cho người ta nhìn đến có loại cảm giác vô cùng cao lạnh, rất khó tiếp cận.

Thế nhưng, Trần Viễn lại hoàn toàn không hề úy kỵ chút gì. Anh vừa mới bước vào trong phòng khách, đã trực tiếp đi tới vị trí trước mặt của đối phương, kéo ghế ra để ngồi xuống.

Thấy được cảnh này, hai mắt của người phụ nữ trẻ tuổi không khỏi ngước nhìn lên, trong con ngươi lộ ra mấy phần không vui.

“Tôi nghe nói anh vừa mới trốn khỏi bệnh viện, làm sao lại đến nơi này để tìm tôi?”

Nghe được âm thanh của người phụ nữ, Trần Viễn cũng không lộ ra một chút khác thường nào, ngược lại âm thanh còn mang theo mấy phần giễu cợt.

“Không nghĩ đến, tin tức của cô lại linh thông đến như vậy. Nhưng mà, tôi đến đây đúng là có việc muốn nhờ. Tất nhiên, chỉ cần cô chịu đồng ý, thì đồ vật này chính là của cô!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không hề do dự một chút nào, từ trong không gian của nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc bình ngọc, đặt ở trước mặt của người phụ nữ trẻ tuổi.

Nhìn thấy chiếc bình ngọc này, lại nhìn nhìn đến chiếc nhẫn trữ vật đang đeo ở trên tay của Trần Viễn, trong ánh mắt của người phụ nữ trẻ tuổi, lúc này lộ ra mấy phần thần sắc cực kỳ nóng bỏng.

“Trên tay anh, nếu như tôi không có đoán nhầm, thì ắt hẳn là một kiện không gian trữ vật? Anh có thể nói cho tôi biết, là anh từ nơi nào tìm được nó hay không?”

Rất rõ ràng, đối với người phụ nữ này mà nói, thì chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay của Trần Viễn, thật sự so với chiếc bình ngọc ở trên bàn phải có giá trị hơn gấp trăm ngàn lần. Dù sao, xuất thân từ một gia tộc từ thời đại trung cổ cho đến hiện tại, đối với những bảo vật bình thờng đã không thể nào đủ lọt vào trong tầm mắt của cô.

Nhưng mà, không gian trữ vật lại hoàn toàn khác. Đây là đồ vật nghe nói chỉ có thời kỳ viễn cổ mới có thể xuất hiện. Cho dù là trong gia tộc, cũng chỉ có duy nhất một vị thái thượng trưởng lão, là sở hữu được một kiện không gian trữ vật tương tự. Hơn nữa, không gian trữ vật cũng không tính lớn, chỉ tương đương với một căn phòng nhỏ, diện tích hơn ba mươi mét vuông. Đây đối với nhưng nhân vật cấp bậc giống như tiên nhân thời thượng cổ, kỳ thật cũng chẳng đáng giá chú ý một chút nào.

Dù sao, bằng vào thực lực cường đại của bọn họ, chỉ một cái giơ chân nhấc tay, cũng đủ để đem một phần đại địa sụp đổ. Thế nhưng, đối với một gia tộc ở vào thời đại trung cổ, thì một kiện bảo vật không gian như vậy cũng đã vô cùng quý gia. Huống chi là đến hiện tại, hầu như những loại bảo vật tương tự đã hoàn toàn tuyệt tích.

Chính vì thế, vừa rồi trông thấy Trần Viễn dễ dàng từ trong không gian lấy ra đồ vật, để cho Lương Minh Nguyệt cảm thấy hết sức chấn kinh.

“Chỉ là một kiện không gian trữ vật mà thôi, có gì đáng giá nhắc đến. Hiện tại, tôi chỉ muốn nhờ cô một việc. Chỉ cần cô có thể đáp ứng, thì đồ vật ở trong bình ngọc trên bàn, chính là của cô!”

Đối với việc bị Lương Minh Nguyệt phát hiện ra đặc tính của không gian trữ vật, Trần Viễn tuyệt nhiên là không thèm để ý.

Tất nhiên, anh cũng không hẳn là rất tin tưởng Lương Minh Nguyệt. Ngược lại, đối với chuyện xảy ra lần này, anh đã có chút lo lắng, phòng bị. Dù sao, lúc bị truyền tống ra khỏi Viễn Cổ Chiến Trường, Trần Viễn thật sự cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Nhưng đột nhiên anh bị giam lỏng, các thành viên trong đội Long Vệ đã từng theo anh, cũng phân tán, cách ly. Điều này để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy đề phòng.

Rất có thể, người nào đó đang muốn nhầm vào anh. Hơn nữa, đối phương còn có năng lực rất lớn. Anh không tin, chỉ dựa vào một mình nhà họ Tô, có thể trực tiếp một tay che trời. Đương nhiên, cũng không ngoài khả năng, là chuyện anh đi đến Viễn Cổ Chiến Trường bị tiết lộ ra, dẫn đến người của chính phủ muốn bí mật điều tra, tìm hiểu tin tức ở bên trong.

Nói tóm lại, lúc này ngoại trừ thực lực của bản thân, Trần Viễn đã hoàn toàn không tin tưởng bất kỳ một ai. Cho dù là những người anh đã từng quen biết.

“Trong này thì có đồ vật tốt gì? Chỉ cần anh đưa cho tôi một món bảo vật không gian tương tự, thì chuyện gì tôi cũng có thể giúp anh, bất kể chuyện gì?!”

Lúc này, Lương Minh Nguyệt giống như cũng không có phát hiện ra biến hóa ở trên khuôn mặt của Trần Viễn. Ngược lại, cô còn hơi có mấy phần cố ý, hướng về phía Trần Viễn nháy nháy mắt. Đồng thời, khi nói đến mấy chữ cuối cùng, còn nhấn mạnh vài cái.

Nghe thế, Trần Viễn nhất thời có chút sừng sờ, sau đó trừng to hai mắt nhìn về phía Lương Minh Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK