• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chữ "Đình Đình" kia khiến Hạ Đình ngớ ngẩn có phải một lúc mới hoàn hồn lại được. Sau đó cô hết há rồi lại ngậm miệng mấy lần đều không thốt ra được câu nào với người con trai trước mặt.

Cô nghĩ, mắc gì bản thân phải bị dính vào chuyện này chứ? Hơn nữa, cô đã trở thành cái thứ gì đặc biệt mà khiến cho người này chấp nhất như vậy chứ?

Hạ Đình nghĩ có lẽ người này bị bệnh rồi, thế là cô không kịp nghĩ ngợi mà đã đưa tay sờ lên vầng trán khiến người ganh tỵ kia.

Thời khắc da thịt chạm vào da thịt, cả Hạ Đình và Lục Chiêu đều ngây người.

"Khụ, xin lỗi..."

Hạ Đình trước tiên nhận ra hành động kỳ quái của mình, vừa hạ tay xuống vừa lúng túng mở miệng giải thích: "Tôi chỉ nghĩ cậu có phải bị bệnh rồi hay không nên mới sờ thử thôi!"

"..."

Lục Chiêu thật sự không biết nên giận hay nên cười với cô gái nhỏ này nữa. Thế mà lại nghĩ đầu óc hắn có vấn đề.

"Bộ tôi muốn làm bạn với cậu là chuyện gì kỳ quái lắm sao?"

"Đương nhiên rồi! Làm gì có ai muốn làm bạn với một đứa trẻ mồ côi, giọng nói còn quái dị, toàn thân chẳng có chỗ nào nhìn nổi như tôi chứ."

Hạ Đình không chút nghĩ ngợi lập tức phản bác.

Lục Chiêu lần này thật sự là bất ngờ không chịu được nhìn Hạ Đình.

Mà Hạ Đình lại lý giải ánh mắt kia theo cách của mình, bỗng chốc tỉnh táo ra hẳn mà nhìn Lục Chiêu nói: "Giờ cậu biết rồi đó. Có thể tránh xa tôi chưa?"

Giọng nói của cô có phần lạnh lùng xa cách.

Ấy vậy mà người kia lại lắc đầu, còn nở nụ cười khiến trái tim thiếu nữ đập thình thịch rồi nói: "Tôi không nghĩ cậu là một người tự ti như vậy đó."

Thật sự, lời này từ miệng Hạ Đình phát ra khiến hắn không ngờ được.

Hạ Đình thì lại bởi vì nhận định của Lục Chiêu mà ngẩn ngơ. Một hồi cô mới buồn buồn nói: "Tôi có tự ti hay không thì sao? Quan trọng là người ta nhận định một người có thích hợp để kết giao hay không đều là dựa trên những thứ bề ngoài đó."

"Nếu cậu hỏi Tống Lan, tôi chỉ có thể nói bởi vì chúng tôi là bạn bè từ nhỏ đến lớn mà thôi."

Cô phủ đầu nói trước luôn.

"Tôi cũng có thể trở thành bạn bè của cậu."

Lục Chiêu không muốn giải thích việc bản thân là người thế nào, muốn xem sự chân thành thì cứ nhìn hành động là được. Chưa nói những chuyện khác, hắn chỉ cảm thấy khí chất quanh thân cô dễ chịu nên muốn làm bạn với cô thôi. Quá khứ và bề ngoài của một người không phải là thước đo cho tất cả.

Hạ Đình nhìn quyết tâm trong mắt người con trai, tự nhiên cảm thấy bất lực.

"Cậu thật sự muốn làm vậy?"

Cô mệt mỏi nhìn hắn, sau lại nhận ra hình như hôm nay bản thân có vẻ nói hơi nhiều thì bất giác ảo não. Người này thật sự có khả năng mà...

Lục Chiêu không nói nhưng lại kiên định nhìn Hạ Đình.

"Được rồi."

...

Được rồi cái khỉ móc gì chứ!!?

Hạ Đình đập đầu vào cái khe giữa cuốn sách, nghẫm lại chuyện hôm nay ở thư viện trường mà thiếu điều muốn tự mắng mình xối xả.

Cô đúng thật là bị sắc đẹp mê tâm mà...

Đúng vậy, cô chính là bị khuôn mặt điển trai kia tẩy não rồi. Không đời nào cô hành động như đào hố chôn mình như thế cả.

Hạ Đình vùi đầu vào giữa hai cánh tay, cố gắng kiểm điểm lại bản thân. Đừng hỏi Hạ Đình tại sao cùng Lục Chiêu làm bạn lại chính là đào hố chôn mình. Lục Chiêu thật sự là vực sâu, cô sợ một ngày nào đó sẽ vô ý vùi mình vào đó, không thoát thân được.

Một người con trai đẹp như vậy, Hạ Đình tự nhận bản thân không hề có khác biệt gì so với những người khác về khoảng mơ mộng, cô cũng sẽ mong muốn những điều như trong cổ tích. Cô cùng lấn chỉ khác họ ở khoảng tự mình kiềm chế mình, không để bản thân ước ao những điều vốn không có khả năng. Cô không còn là đứa nhỏ năm tuổi ngày xưa nữa, sẽ đặt kỳ vọng vào những thứ xa vời.

Điều cô muốn, cô sẽ dùng đôi tay của chính mình mà đoạt lấy.

Hạ Đình thẳng người dậy nhìn vào những con chữ không phải quá đẹp do viết vội đang hiện hữu trên từng trang giấy... Điều cô muốn không bao gồm người con trai kia.

...

"Đình Đình! Đình Đình!!"

"Đình..."

Hạ Đình đêm qua thức khuya hôm nay vừa đến trường đã gục đầu trên bàn học ngủ bù bị tiếng gọi hồn của Tống Lan đánh thức, biểu tình ngơ ngác nhìn cô ý hỏi gọi mình có chuyện chi.

Tống Lan đến là bái phục với cô, nhưng vẫn không quên vấn đề mình định truy vấn mà ghé mặt lại gần Hạ Đình nghiêm nghị hỏi: "Đình Đình, có phải cậu có âm thầm giấu mình chuyện gì không?"

Hạ Đình đang buồn ngủ bị câu hỏi và ngữ khí của cô nàng dọa cho tỉnh, ánh mắt có chút chột dạ mà theo bản năng liếc qua bên cạnh.

"Cậu nhìn gì vậy?"

Tống Lan vừa khéo nhìn thấy biểu tình của cô, lập tức hỏi. Nhưng không đợi cho Hạ Đình nghĩ nên nói gì với cô nàng thì lại nghe cô nói: "À cậu cũng biết việc kia rồi à?"

"Hả... À."

Hạ Đình nữa không hiểu nữa lại biểu hiện như mình đã biết lung ta lung tung, chỉ mong đánh lạc hướng được cô bạn thân từ thuở bé tí hon.

"Không nghĩ cậu bỗng nhiên lại trở nên nhanh nhạy hóng chuyện như thế đó. À mà có phải hôm qua cậu đến thư viện nên nhìn thấy không? Vậy mà không thèm kể cho mình nghe."

"Thật không ngờ nam thần lại từ chối hoa khôi trường luôn đó."

Hạ Đình năm lần bảy lượt bị cô bạn thân đang thao thao bất tuyệt dọa thoát tim mà vô thức thở phào nhẹ nhõm khi hiểu ra điều cô nàng muốn nói là chuyện gì.

Thì ra là chuyện này.

Công nhận là tin tức lan ra nhanh thật. Cơ mà không biết là do ai tung ra nhỉ. Chắc không phải Lục Chiêu đâu... Hạ Đình lén lút nhìn qua người con trai đang được bao bộc trong ánh nắng bên cửa sổ mà nghĩ. Người như hắn không giống sẽ nhiều chuyện mà nói ra ngoài. Nhưng ấy vậy mà lại không giống như cô nghĩ, không ai đến làm phiền người này cả. Cô không rõ lắm cũng chẳng quan tâm nên không nghĩ nhiều làm gì nữa cả.

Ngược lại là cô đã xem thường tầm quan trọng của mình đối với cô nàng Tống Lan. Nói một hồi cô nàng lại giống như sực tỉnh, bỗng nhiên nhớ ra chuyện mình muốn hỏi, thế là lại quay sang giữ vai Hạ Đình cao giọng hùng hổ nói: "Cậu đừng hòng đánh lạc hướng mình. Nói mau! Cậu mà không chủ động khai thì tội sẽ nhân thêm một bậc!"

"Hậu quả là gì?"

Vậy mà Hạ Đình lại không biết sống chết mà còn ngơ ngác hỏi cô nàng muốn trị tội thế nào.

"Cậu!... Tuyệt giao!"

Tống Lan trừng lớn mắt mà phun ra hai chữ kia, dọa cho mấy người xung quanh không hiểu ra sao hai người lại cãi nhau giật cả mình. Lục Chiêu ngồi nghe nãy giờ mém chút là sặc nước miếng của chính mình rồi.

Ngược lại là Hạ Đình lại rất bình tĩnh. Cô gục gật đầu, đặng gở hay tay đang đè vai mình của cô nàng, vừa cứng rắn ép cô ngồi lại vào ghế vừa nói: "Được rồi, đừng có hung dữ như vậy, sẽ không có bạn trai được đâu."

Sau đó trước khi Tống Lan bùng nổ lần nữa mà không nhanh không chậm nói: "Mình làm sao có thể vì một bí mật mà tuyệt giao với cậu được. Còn không phải là do chuyện kia quá mức kinh hãi thế tục, mình sợ cậu không tiếp thu nổi nên mới chưa nói đó sao. Nhưng cậu muốn biết thì để mình nói."

Tống Lan lâu lắm chưa nghe Hạ Đình nói nhiều như vậy, cứ thế ngơ ngác nghe cô nói hết. Mà người xung quanh bởi vì tò mò nên bất giác xem nhẹ âm thanh do Hạ Đình phát ra mà cố ý dỏng tai lên nghe ngóng thử.

Lục Chiêu cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng là hắn đoán được chuyện Hạ Đình muốn nói chính là tình huống ngày hôm qua giữa hắn và cô. Cô sẽ nói cho Tống Lan biết sao? Sẽ nói thế nào đây? Dù hắn nghĩ chuyện này cũng không có gì không thể nói, chỉ là thái độ của Hạ Đình đối với việc đó vẫn còn rất bài xích nên hắn cho rằng cô sẽ giấu đi.

Trong khi đó Tống Lan lại nghĩ, chuyện kia thì có gì mà khó nói như vậy, còn kinh hãi thế tục nữa... Cho đến khi nghe Hạ Đình thủ thỉ bên tai, cô nàng mới thật sự hiểu kinh hãi thế tục là gì.

Quay lại một chút... Ở trong sự tò mò của đám bạn học xung quanh, Hạ Đình lại ghé sát vào Tống Lan: "Lại gần chút mình nói cho nghe..."

"Mình..."

"Cậu ấy..."

"Cái gì!!?"

Tống Lan còn chưa nghe hết đã chấn kinh cả người mà ngồi bật dậy đồng thời hét lớn một tiếng.

Đám người xung quanh không hóng hớt được gì cũng bị cô làm cho giật nãy mình, mém chút là tim nhảy ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK