"Tình yêu học đường... Nghe có vẻ thú vị quá nhỉ?"
Sau đó họ nghe Lục Chiêu hờ hững cảm thán. Ở lúc họ còn chưa kịp lý giải suy nghĩ của Lục Chiêu trong câu nói nghe có vẻ mỉa mai thì lại nghe hắn nói: "Ở Châu Âu với độ tuổi này họ không chỉ yêu đương thôi, họ còn sẽ làm rất nhiều thứ hơn thế nữa, cố gắng tận dụng khoảng khắc thân thể phát dục đầy đủ mà vẫn còn bị đặt chung một chỗ thế này..."
Cả đám người không hẹn mà giật mình trong lòng. Đương nhiên là họ hiểu ý nghĩa của lời nói này, nhưng dù Lục Chiêu đã sử dụng từ ngữ rất cẩn thận rồi thì nó vẫn thật khiến họ xấu hổ mà vô tình nghiêng thân đi như không muốn nghe tiếp nữa.
"Mười sáu tuổi đã có thể tự mình chịu trách nhiệm về hành vi của mình rồi. Ở nơi đó của cậu lại còn rất rộng thoáng, như vậy không có gì để bất ngờ cả. Mà ở đây, khi yêu đương trong trường học còn bị thầy cô ngầm phản đối thì đôi khi vẫn có những chuyện vượt mức như vậy xảy ra kìa mà."
Tống Lan bởi vì yêu thích mà có cái nhìn sâu hơn về văn hóa phương Tây cũng như sự phóng khoáng trong cá tính, nên cô ngược lại không hề có vẻ ngượng ngùng như người khác mà cùng Lục Chiêu thảo luận vấn đề này. Mà thông qua cuộc trò chuyện, cô bỗng cảm thấy nói chuyện với nam thần của trường cũng rất hợp gu. Thế nhưng cô vẫn nói: "Có điều không thể không nói, một tình yêu thuần khiết vẫn thật hấp dẫn không đúng sao?"
Lục Chiêu khựng lại một chút, rồi vẫn nhận đồng: "Đúng là vậy, tôi không hề cố ý cho rằng thứ tình cảm như vậy là ngây thơ, không thực tế."
"Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn thử xem."
Lần này ngược lại là Tống Lan không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa lúc nhìn thấy nụ cười nữa miệng quyến rũ chết người của Lục Chiêu. Thay vì rung động, cô cảm thấy biểu tình của hắn lúc này có chút nguy hiểm quá mức. Cô cho rằng dù là ai thật sự bị người này nhắm tới đều không phải cái chuyện tốt đẹp gì hết. Không, có lẽ người ta sẽ thấy kích thích đó. Còn cô thì không. Cô cũng không muốn để cho Hạ Đình dấn thân nào.
Nên là... Đây là nguyên nhân tại sao Hạ Đình luôn bài xích người con trai xứ Tây này phải không...
Là bởi vì sợ bản thân lún vào rồi không thoát ra được đi...
Hiện tại Tống Lan có chút không biết nên nghĩ thế nào. Mà biểu tình bối rối của cô rơi vào mắt ai đó lại khiến đối phương hơi cúi đầu trầm tư.
Hắn nghĩ, rốt cuộc là hắn muốn sống cuộc sống học đường này thế nào đâu?
Đương nhiên, đến hiện tại hắn chưa hề cố ý chọc ghẹo ai hết. Đến mức Hạ Đình, hắn cũng là nghiêm túc.
Nghiêm túc muốn cùng cô làm bạn.
Còn chuyện sau đó... Sao nói trước được.
Hạ Đình một mình ở trong phòng học rảnh rối lấy giấy ra hí háy không ngừng lúc này cũng không hiểu được mà dừng tay, ngước mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Mà tất cả họ đều không biết, có người đang nghĩ muốn khuấy cho dòng nước thanh xuân này đục lên, khiến cho những năm tháng học đường nhàn chán này có thêm chút màu sắc.
Chuông nghỉ trưa vừa reo chưa được ba phút, đại bộ phận người trong lớp còn chưa kịp đến căn-tin vì không về hoặc là về nhà, Hạ Đình chân cũng còn chưa bước ra khỏi lớp vì chút chuyện thì một nữ sinh bộ dáng hùng hổ đã đùng đùng chạy vào.
Phương Dĩnh ngừng lại một chút ở cửa lớp rồi đưa mắt tìm kiếm. Đợi cô phát hiện mục tiêu rồi thì lập tức chạy đến.
Bốp!
"..."
Một cái tát chát chúa vang lên khiến lớp học đang nhốn nhào trở nên im ắng lạ thường.
Hạ Đình bởi vì thái độ của nữ sinh mới đến nên vô thức dõi theo hướng đi của cô nàng, nhìn cảnh tượng vừa diễn ra mà tròng mắt muốn rớt xuống đất, kinh ngạc không chịu được.
Đám người kể cả Lục Chiêu - Người vừa bị tát một cái đều sững người chứ nói ai. Điều đó cho thấy đến cả hắn đều không hiểu được tại sao lại có chuyện này xảy ra.
Ngược lại là Phương Dĩnh không nói không rằng đánh người vành mắt lại đỏ ửng mà hét vào mặt hắn chỉ trích: "Cậu đúng là đồ tồi!"
Nói xong còn muốn vung tay cho Lục Chiêu một cái tát nữa nhưng giữa đường lại bị hắn giữ lấy.
"Cậu buông ra!"
Phương Dĩnh bị nắm lấy cổ tay còn không chịu tỉnh táo lại, trái ngược, cô nàng nữa chảy nước mắt nữa quát hắn, tựa như bản thân bị ủy khuất vạn phần mà cái sai đều do Lục Chiêu hết vậy.
"Cô..."
"Tiểu Dĩnh!"
Lục Chiêu bị ăn một cái tát vô duyên vô cớ sắc mặt không sao tốt cho được, còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa lại chạy vào một người nữa. Đối phương vừa thấy tình cảnh này thì hét lên, đồng thời chạy đến giữa hai người, đỏ mắt ngẩng đầu nói với Lục Chiêu: "Cậu buông cậu ấy ra đi! Xin cậu đó!"
"..."
Nói thật, Hạ Đình chưa biết gì nhìn cảnh này cảm thấy một lời cũng khó mà nói ra miệng được. Nhưng thấy Tô Linh Đan, cô đã có chút ngờ ngợ ra được nguyên nhân cho tình cảnh hiện tại rồi.
Cô cảm thấy Lục Chiêu chịu cái tát kia có lẽ là oan ức thật sự.
Trong lúc cô suy nghĩ thì bên kia vẫn đang tiếp tục diễn ra tình huống hết sức khó đỡ.
Phương Dĩnh nhìn thấy Tô Linh Đan khổ sở cầu xin Lục Chiêu thì giống như càng thêm tức giận mà hét lên: "Sao cậu phải xin cậu ta? Giỏi thì để cho cậu ta đánh thử xem!"
"..."
Hạ Đình cảm thấy cạn lời lắm luôn.
Vậy mà Tô Linh Đan còn một bộ kiên cường quệt nước mắt đã rớt trên má hướng Lục Chiêu nói: "Nếu cậu ấy có nói cái gì khó nghe thì mình thay cậu ấy xin lỗi..."
"Linh Đan!"
Phương Dĩnh nào có chịu vậy.
"Tiểu Dĩnh cậu đừng như vậy!"
Tô Linh Đan khổ sở lắc đầu nhìn Phương Dĩnh: "Mình bị từ chối là sự thật, cậu không cần làm như vậy vì mình, không chỉ khiến cậu khó chịu mà mình... Mình..."
Cô nàng nói đến đây thì hai rèn mi ngậm nước, nghẹn ngào không nói được nữa. Bộ dáng Tô Linh Đan hiện tại có thể nói là hoa lê đái vũ, điềm đạm chọc người đau lòng. Chính là Hạ Đình càng xem không hiểu sao càng muốn cười.
Ừm thì cô mắc cười đó, nhưng người khác thì không, tựa như Lục Chiêu. Hắn sắc mặt khó xem thuận theo cái giãy giụa của Phương Dĩnh mà buông tay cô ta ra, đồng thời cách xa bọn họ. Trong lúc đó hắn còn chùi bàn tay vừa chạm vào Phương Dĩnh lên quần mấy cái, vẻ mặt ghét bỏ thấy rõ... Đủ thấy hắn đang khó chịu cỡ nào mà đến thái độ thân sĩ cũng không thèm giữ rồi.
May mắn Phương Dĩnh đang nhìn Tô Linh Đan nên không thấy cảnh này, nếu không... Hạ Đình nghĩ cô nàng nhất định sẽ không để yên cho Lục Chiêu. Phương Dĩnh thì vừa được buông ra đã ôm lấy Tô Linh Đan hối lỗi: "Linh Đan, mình xin lỗi! Cậu đừng khóc!"
"Nhưng mà mình không nhịn được! Nếu không phải tại anh ta nói chuyện này ra ngoài thì cậu đâu có cần bị chê cười như vậy chứ!?"
Phương Dĩnh vừa nói vừa phẫn nộ nhìn Lục Chiêu đang khoang tay tựa bên cửa sổ. Lục Chiêu lúc này trên mặt hiện dấu bàn tay thật rõ ràng, sắc mặt hắn cũng đen thui. Hắn không nói lời nào mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, mặt không biểu tình, ánh mắt hờ hửng không cảm xúc trông càng thêm lạnh lùng. Đôi mắt màu nâu dưới ánh sáng chói lòa của buổi trưa trông lại càng giống như đang phát ra một vầng hào quang xinh đẹp. Chỉ là lúc này nó đang rất lãnh đạm, nào có nhiệt tình như thường ngày.
Không biết hắn có hiểu vấn đề chưa, chứ Hạ Đình nghe đến đây thì đã hiểu hết rồi. Nhưng việc Lục Chiêu có làm chuyện này hay không, Hạ Đình cảm thấy không có khả năng lắm. Mà Tô Linh Đan, người trong cuộc thứ hai đang làm ra vẻ lúc này lại có phần giống hơn. Đương nhiên không ngoại lệ là có kẻ nhìn thấy, giống như cô rồi tung tin ra ngoài.
Đối phương vì sao làm vậy thì cô không biết, nhưng mà tình cảnh bi hài này cũng đã diễn đến trọn vẹn rồi. Không biết đối phương có hài lòng không, chứ người xem thì hài lòng rồi đó.
"Cậu nói đi! Tại sao cậu có thể làm như vậy!? Cậu không biết bị từ chối đã rất khó chịu rồi hay sao!?Cậu..."
"Nói xong rồi?"
Phương Dĩnh còn chưa mắng chửi xong đã bị giọng nói lạnh băng này của Lục Chiêu dọa cho run lên, lời cũng nghẹn lại trong cổ họng.
"Lục Chiêu, cậu..."
Tô Linh Đan đỏ mắt muốn nói gì lại bị cái nhìn lãnh đạm của Lục Chiêu trừng cho cứng người. Biểu tình của cô nàng thì càng thêm đáng thương.
Danh Sách Chương: