Lục Chiêu không biết cô gái nhỏ ở bên ngoài vì ý thức của mình mà muốn chín rục, còn có rối loạn muốn chết. Hắn trước gõ cửa phòng mẹ Lục hai cái rồi mới đẩy cửa bước vào. Không sai biệt lắm hắn nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi ở trước bàn làm việc. Mẹ hắn từ lúc về nước thì bà đều đi dạy ở trung tâm ngoại ngữ. Dạy cùng lúc hai thứ tiếng là Anh và Pháp. Giờ này mẹ hắn sẽ ngồi trong phòng soạn giáo trình giảng dạy cho ngày mai.
“Sao không tự ăn đi?”
Mẹ Lục ngừng tay, ngã người ra ghế xoay vừa nhìn hắn, miệng thì nói nhưng tay lại từ trên cái đĩa hắn còn chưa thả xuống bóc một quả dâu tây bỏ vào miệng.
“Cậu ấy làm, con chỉ nhận mệnh đi đưa thôi.”
Lục Chiêu nói rõ ràng. Hắn còn chưa có tinh tế như thế đâu.
Mẹ Lục đương nhiên biết đàn ông nhà họ Lục cả ngày chỉ lên thương trường tối lên giường chứ làm gì có hai chữ tinh tế. Nói ra thì Lục Chiêu khác loại hơn, mỗi thứ đều biết một chút nhưng vẫn không đại biểu hắn xứng với hai chữ đó.
“Cha con…”
“Đừng nhắc ông ấy.”
Mẹ Lục trừng mắt nhìn hắn.
“Mẹ nghĩ không nhắc thì cha con không tồn tại được chắc?”
Lục Chiêu dựa đại vào bàn làm việc của bà hờ hững nói.
“Vậy cứ xem như ổng không tồn tại đi.”
Mẹ Lục trề môi khinh thường nói.
“Vậy mẹ tính ở đây tới bao giờ?”
Lục Chiêu chưa từng hỏi bà việc này. Bà đòi về Hoa quốc hắn không nói hai lời theo bà đi, mặc kệ trường học. Quan trọng là trông coi bà, học hành đối với đàn ông nhà họ Lục chỉ để quản lý việc kinh doanh thôi. Nhưng việc này không có nghĩa hành vi của họ là chạy trốn, ly thân hay gì gì đó.
“Không phải con đang yêu đương sao?”
Mẹ Lục xoáy lại, chê cười nhìn hắn.
“Con không yêu đương.”
Lục Chiêu đính chính.
“Xì!”
Mẹ Lục mỉa mai.
“Được rồi, con muốn yêu đương với cậu ấy cũng không được. Người ta không có chịu con.”
Lục Chiêu sụp xuống hai bả vai bất lực nói.
Mẹ Lục nhướng mày nhìn hắn. Dù bà nhìn vào biểu hiện ít ỏi trong đêm nay của hai đứa nhỏ đã đoán được phần nào nhưng tận tai nghe hắn nói bà vẫn là ngạc nhiên.
“Con trai mẹ ngoại trừ giống y đúc tên đàn ông kia ra thì có chỗ nào không tốt?”
Bà kinh thán thốt lên hỏi.
Lục Chiêu chứng kiến không ít lần phương thức giao tiếp của cha mẹ hắn nên chẳng có cảm thấy ngạc nhiên khi lâu lâu bà sẽ đối với cha hắn gọi tên đàn ông này, tên đàn ông nọ. Nhưng lời bà nói rõ ràng là trá hình khen cha hắn, hắn nghe ra được. Lắm lúc hắn vẫn rất ganh tỵ với cha mẹ mình nhưng lại bất lực với hình thức chung sống của họ. Hắn không muốn xen vào mà chỉ có thể đứng một bên làm hậu thuẫn cho mẹ hắn, cũng dung túng cho hành vi bỏ nhà ra đi của bà bất kể lý do. Nhưng nếu cha hắn muốn hắn phối hợp đưa bà về thì hắn cũng sẽ làm.
Còn đối với câu hỏi của bà Lục Chiêu chỉ nhún vai thôi chứ không tỏ vẻ gì.
“Cậu ấy khác biệt.”
Lục Chiêu thả xuống một câu mang tính chất nói cũng như không. Nếu bình thường thì làm sao có thể thờ ơ với người con trai như hắn chứ.
Tuy nghe có phần tự luyến nhưng đúng là thật.
“Mẹ thấy cô bé ấy không phải không có ý với con.”
Mẹ Lục nhướng mi nhìn hắn.
Lục Chiêu chẳng biết nên nói sao với sự thật hiển nhiên này. Nhưng hắn bất chợt nhớ ra chuyện gì lại quay qua hỏi bà: “Mẹ có nhớ khu nhà cũ của chúng ta lúc trước… Có phải gần nhà có một hộ gia đình có cô con gái bằng tuổi con không?”
Mẹ Lục vừa nghe đã bày ra một mặt mê mang.
Nói thật, biểu tình này của bà không hề khó lý giải chút nào. Cho dù là ai, chuyện của mười năm trước trừ khi có ấn tượng khắc sâu, nếu không rất khó để nhớ được.
“Khu nhà đó hình như cháy sạch trong một vụ hỏa hoạn rồi mà?”
Mẹ Lục ấy vậy mà vẫn nhớ được chuyện này. Cũng không khó nghĩ, năm đó mẹ Lục còn trở về nước để giải quyết một chút thủ tục từ thiệt hại do vụ cháy gây ra. Nhà của họ năm đó đều cùng chung số phận kia mà.
May là hắn không có để lại cái gì ở đó… Không, vẫn có. Chỉ là nó dù ở trong biển lửa vẫn được cô gái nhỏ kia bảo vệ đến không chút hao tổn.
“Đúng là cháy sạch.”
Lục Chiêu nhận đồng.
Mẹ Lục quan sát cẩn thận biểu tình của hắn, sau đó ngờ vực hỏi: “Nghe cách con nói, chẳng lẽ cô bé kia năm xưa đã ở gần nhà chúng ta?”
Lục Chiêu không bất ngờ khi bà có thể suy đoán ra như vậy nên hắn gật đầu: “Gia đình em ấy đều mất trong vụ cháy đó.”
Mẹ Lục lần này kinh ngạc thật sự. Nhưng bà thật sự là không nhớ gần nhà họ có một hộ gia đình có con gái nhỏ bằng tuổi con trai mình.
“Nói vậy hai đứa vẫn rất có duyên nhỉ.”
Lời này một chút đều không khác câu nói lúc nãy Lục Chiêu nói với Hạ Đình trong phòng bếp. Không hổ là mẹ con. Nhưng vậy thì sao? Quan trọng là cô gái nhỏ kia nghĩ cái gì.
“Thôi con ra ngoài đây.”
Lục chiêu lần này ngược lại giống Hạ Đình, không chút tỏ vẻ với lời gần như là cảm thán của mẹ hắn. Ngẫm thấy hắn đã ở trong phòng bà khá lâu nên định đi.
“Đừng quên con là người nhà họ Lục.”
Mẹ Lục không cản hắn, nhưng trước khi tay hắn chạm vào nắm cửa thì bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“Con không quên.”
…
Lục Chiêu vừa ra khỏi phòng mẹ hắn đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẩn người.
“Làm sao thế?”
Hắn vô thức hỏi.
Hạ Đình bị hắn làm cho giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Không có gì.”
Hạ Đình lúc này đã bình ổn nhiều tâm tình của mình nên đối với sự hiện diện của hắn cũng không có nhiều bối rối. Ngược lại, có nhiều chuyện nhờ thời gian người con trai rời đi đủ lâu nên cô đã kịp nghĩ thông rồi, không thể giống như lúc đầu, cứ mãi chìm trong hỗn loạn.
Lục Chiêu thấy cô gái nhỏ lúc này gần như đã trở lại trạng thái bình thường thì có chút đáng tiếc không nhịn được trào dâng trong lòng. Nhưng không thể không nói, một Hạ Đình trầm tĩnh như vậy hắn vẫn thấy mình bị thu hút hơn. Nhung nếu được, hắn muốn nhìn thấy tất cả những biểu tình của cô. Có chút tính cách sẽ trở thành tình thú cho một mối quan hệ trở nên ấm nóng nhiệt thành hơn.
“Cậu muốn xem gì không?”
Lục Chiêu ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với tivi màn hình phẳng lớn trong phòng khách mà hỏi.
Hạ Đình lắc đầu: “Tôi nghe không hiểu.”
Lúc Lục Chiêu vào phòng mẹ Lục cô đã có tranh thủ bật tivi xem. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện tất cả các kênh cô đều không xem hiểu. Nó hoàn toàn không giống một cái tivi bình thường cô vẫn hay xem chút nào hết. Làm cô có ảo giác cô với nhà họ Lục không phải sống cùng một thế giới… Mà không, nói vậy cũng không sai đâu.
Lục Chiêu mới nghe cô nói thì khựng lại một chút. Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao cô xem không hiểu. Bởi vì đa kênh của nhà họ đều được anh hóa, ngôn ngữ sử dụng không phải tiếng Trung nên đương nhiên là khó đối với người có trình độ anh ngữ kém cỏi như Hạ Đình.
“Có thể xem bằng internet.”
Lục Chiêu nhịn cười vừa nói vừa định thao tác chuyển đổi hai hình thức tivi và mạng thì bị Hạ Đình chặn lại: “Không cần đâu.”
Hạ Đình lấy chiếc remode từ tay hắn đặt xuống bàn.
Nhưng không làm gì thì không khí lại bắt đầu trở nên gượng gạo.
“Nếu cậu muốn đi nghỉ sớm thì cứ đi thôi.”
Rốt cuộc Lục Chiêu vẫn nói.
Hiện tại chỉ mới tám giờ hơn nhưng hắn không biết Hạ Đình có còn muốn làm gì nữa không. So với ngồi ở đây khó xử lại không biết nói cái gì thì tốt hơn.
Thật tình không phải hắn không muốn nói chuyện với cô, nhưng là hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô gái nhỏ vẫn cần thời gian để tiêu hóa, làm rõ tâm tình của mình. Ép quá sẽ gãy, hắn không muốn như vậy. Hắn muốn là kết quả tốt chứ không phải điều xấu.
Hạ Đình thật tình là muốn về phòng sớm. Nhưng…
“Tôi ở phòng cậu thật sự không sao à?”
Cô ngập ngùng hỏi.
“Chỉ là ngủ một hôm, có gì mà không được. Chẳng lẽ cậu muốn làm gì với phòng tôi?”
Lục Chiêu ra chiều ngờ vực nhìn cô.
Hạ Đình lặng thinh. Một hồi cô mới mím chặt môi nhả từng chữ: “Cậu có cần làm gì không? Ví dụ như chuẩn bị sách vở hay làm bài tập cho ngày hôm sau chẳng hạn.” Cô thật muốn bổ não hắn ra xem bên trong có gì. Cô thì có thể làm gì trong phòng hắn được chứ, mắc gì dùng cái biểu tình và lời nói mập mờ như vậy nói ra kia chứ.
Phòng ngủ là không gian riêng tư của một người. Họ có thể ở trong đó làm rất nhiều thứ trước khi đi ngủ. Bởi vì nhường phòng cho cô nên hắn phải chuyển qua phòng khách. Nhưng nơi đó nhất định là không có gì ngoài những thứ dùng cho mục đích giúp họ an giấc. Ngược lại là cô ở trong phòng mình cũng có thể làm rất nhiều thứ.
“Không cần, tôi đến phòng lấy một quyển sách là được.”
Lục Chiêu lắc đầu rồi nói.
“Đi thôi.”
Hắn chủ động đứng lên đi trước.
Nhưng giữa đường hắn lại ngừng, còn bất chợt quay đầu khiến Hạ Đình mém chút là đụng vào người hắn mà hoảng hốt lùi về phía sau. Lục Chiêu nhanh tay giữ lấy vai cô gái nhỏ, giúp cô đứng ổn.
“Cậu sao vậy?”
Hạ Đình trách móc nhìn hắn.
“Đem trái cây lên ăn đi.”
Đợi cô đứng vững rồi hắn mới thả cô ra, vòng đến chỗ sofa họ ngồi cầm lên đĩa trái cây.
Hạ Đình nghĩ rằng hắn là muốn cầm vào phòng mình nên không có dị nghị gì. Đến lúc thấy hắn đặt nó lên bàn học trong phòng ngủ của hắn, hiện tại là phòng cô, lấy một quyển sách toàn chữ Hạ Đình đọc không hiểu rồi đi thẳng ra khỏi phòng còn không quên để lại một câu: “Nhớ ăn trái cây với đừng ngủ quá trễ.” Hạ Đình mới rõ ràng hắn là đem nó cho cô.
Danh Sách Chương: