• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn bóng dáng tiêu sái của người con trai khuất mất sau cánh cửa mà thẩn thờ tận một lúc.

Sau đó cô vô thức bước tới bên cạnh kệ sách, đưa tay chạm vào con siêu anh hùng đang đứng nghiêm trang ở đó. Chỉ là nó lúc này không còn quay mặt vào trong nữa mà đang hướng mắt nhìn cả căn phòng rộng thoáng, không gian riêng tư của đứa bé trai mà nay đã trở thành một người đàn ông cao lớn…

Là duyên sao…

Hạ Đình không biết. Có lẽ… Những thứ thuộc về mình thì nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình đi. Nên là… Hạ Đình khẽ đưa tay lên ngực, nắm lấy mặt tấm khiên mát lạnh được cô giấu kỹ bên trong, biểu tình suy tư. Đến lúc này cô ít nhiều đã ngờ ngợ được ý đồ của người con trai nhìn như hờ hững thật chất vẫn luôn để tâm đến cô kia.

Biểu tình trên khuôn mặt người con gái tựa như lắng đọng lại, có vẻ xa cách khó gần lại mang theo chút chói mắt khiến người bị thu hút.

Hạ Đình không chút chần chừ vươn tay tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống. Tấm khiên dễ dàng trượt ra khỏi sợ dây đỏ, nằm gọn gàng trên lòng bàn tay cô. Hạ Đình trước tiên đặt sợi dây đỏ qua một bên, một tay giữ lấy con siêu anh hùng, tay còn lại cầm tấm khiên gắn lên vị trí nó vốn nên ở đó.

Vật hoàn nguyên chủ.

Con siêu anh hùng phiên bản giới hạn rốt cuộc cũng đã mang theo dáng vẻ nên có của nó xuất hiện lần nữa trên thế gian, một cánh hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Hạ Đình nhìn nó hồi lâu, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên thân hình của nó, những nơi có khả năng được người con trai kia chạm vào mỗi ngày.

Nói không nỡ thì là nói dối, nhưng cô lại không hề hối hận vì hành động này của mình.

Cô trả lại nó thật ra không phải muốn thể hiện điều gì đại loại như gián tiếp từ chối tình cảm của người con trai kia. Không biết hắn khi nhìn thấy sẽ có cảm giác gì, sẽ khó chịu đi… Hạ Đình không nhịn được nhếch lên khóe môi. Cô không tiếng động cười, ánh mắt nhìn con siêu anh hùng lại cực kỳ dịu dàng ấm áp. Nhưng tay của cô thì lại nhẹ nhàng đặt con siêu anh hùng trở lại vị trí cũ. Không chỉ vậy, cô còn đặt nó đứng đúng với dáng vẻ ban đầu lúc cô nhìn thấy nó, không lệch một li, trả lại một bóng lưng thê lương cho căn phòng.

Duyên phận mà, nếu bạn tin tưởng vào nó, nó sẽ có ở khắp nơi bên cạnh bạn.

Nếu hai người họ thật sự có duyên, chân trời góc bể họ vẫn có thể gặp lại nhau lần nữa.

Nhưng đó cũng là chuyện sau này. Hiện tại Hạ Đình không muốn nó xen vào cuộc sống của cô. Mối quan hệ của họ có thể đi tới đâu đều không cần bất cứ vật gì ảnh hưởng.

Thứ tình cảm đẹp đẽ đơn thuần như vậy, cô chỉ muốn nó mãi luôn như thế.



Sáng hôm sau Hạ Đình dù đêm qua ngủ rất ngon thì cô vẫn cố gắng dậy sớm. Cô không hề quên nơi này là nơi nào. Đối với việc cô còn có thể ngủ ngon trên chiếc giường không quen thuộc, Hạ Đình chẳng muốn nghĩ gì cả. Giống như việc cô có thể thản nhiên chấp nhận tình cảm của người con trai, cô cũng sẽ giống vậy đối với mọi thứ có liên quan đến hắn.

Sau khi làm vệ sinh đơn giản xong Hạ Đình ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng.

Cạch.

Hạ Đình cẩn thận đóng lại cửa phòng. Nhưng khi cô vừa quay đầu đi thì đã nhìn thấy người con trai trên người chỉ mặt độc một cái quần tứ giác ôm sát phần thân dưới hoàn mỹ của mình từ phòng khách cách đó không xa đi ra. Thân hình còn chưa phát triển hoàn toàn nhưng đã như được tạc ra từ tượng cứ thế đập vào mặt Hạ Đình trong lúc cô chẳng kịp chuẩn bị…

“…”

Hạ Đình đứng hình ba giây, sau đó nhanh như chớp lướt từ trên xuống dưới một lượt không sót chỗ nào trên thân người con trai rồi tự nhiên quay lưng đi.

Lục Chiêu ở thời điểm Hạ Đình quay người mới nhận ra tình huống có vẻ đặc biệt xấu hổ đang diễn ra ở đây. Cơn buồn ngủ lập tức không cánh mà bay. Còn ánh mắt của cô gái nhỏ bị hắn trong lúc tinh thần chưa tỉnh táo hoàn toàn nhất thời bị hắn quên mất.

Hắn nhìn bóng lưng cô gái một cái…

Cạch…

Hạ Đình nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa một cách kiên quyết của người phía sau thì khó hiểu nhếch lên khóe môi. Cô không có suy nghĩ gì nhiều mà mang cặp sách đi xuống lầu. Làn váy dài lay động nhẹ nhàng theo từng bước chân, ít nhiều thể hiện tâm trạng tốt đẹp của chủ nhân nó.

“Đình Đình hả cháu?”

Thời điểm cô đến gần nhà bếp thì nghe thấy tiếng mẹ Lục từ bên trong hỏi ra.

“Đúng là cháu rồi. Bước chân của con gái đúng là khác. Chưa kể thằng nhóc kia thường không dạy sớm như vậy.”

Hạ Đình còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe bà cười khẽ nói. Cô ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng hiểu được, đây là nhịp điệu cuộc sống của ngôi nhà này. Cũng như người con trai kia không chút ý tứ mà ăn mặc như vậy ra khỏi phòng, mẹ Lục chỉ dựa vào tiếng bước chân và thời gian thì đã có thể phán đoán được ai với ai… Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên như vậy. Khiến người không khỏi ao ước.

“Dì sớm.”

Hạ Đình khẽ nói.

Giọng cô lúc này có vẻ dễ nghe hơn rất nhiều khiến mẹ Lục bất ngờ quay đầu nhìn lại.

“Giọng của cháu có thể chữa. Nếu lúc bị được điều trị kịp thời thì…”

Mẹ Lục vô thức tỏ vẻ.

“Không sao ạ. Lúc đó không thể trị là vì không có điều kiện, còn có không kịp phát hiện cổ họng bị tổn thương. Lúc nhận ra thì đã thế này rồi. Cháu thấy trị hay không trị đều không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cháu, dần cũng quen.”

Hạ Đình cười không sao cả nói.

Mẹ Lục nhìn cô một chút, đương lúc cô tưởng bà còn muốn nói gì thì lại nghe bà kêu: “Lại ăn sáng đi cháu.”

“Dạ.”

Hạ Đình tự giác quên đi chuyện trước đó, ngồi vào bàn, nói cảm ơn với bà một tiếng rồi mới cầm muỗng múc cháo lên ăn. Mẹ Lục nấu cháo thịt, thêm trứng gà luộc và dưa muối, đơn giản nhưng không thể nói là không dụng tâm. Ba thứ này kết hợp với nhau có vẻ đặc biệt hợp. Ít nhất là Hạ Đình, cô cảm thấy ngon miệng đến tận trong tim khi được thưởng thức một bữa ăn như vậy.

Khi Hạ Đình ăn được một nữa thì Lục Chiêu chỉnh tề xuất hiện ở phòng bếp. Đúng là dáng vẻ khi hắn xuất hiện trước mặt người ngoài. Quần áo gọn gàng thẳng thớm, tóc tai được trải vuốt, không quá bóng bẩy nhưng lại không lòa xòa, ngược lại phụ trợ cho khuôn mặt đẹp trai kia, còn khiến nó mang cho người ta một cảm giác thanh xuân thoải mái.

Hạ Đình nghe tiếng bước chân thì theo bản năng quay đầu nhìn lại, vô tình hay vốn dĩ người kia cũng đang nhìn cô mà đụng vào ánh mắt của hắn.

Hai người cùng lúc khựng lại.

Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc. Sau đó Hạ Đình bình tĩnh quay mặt đi.

So với cô, Lục Chiêu lại nhìn cô thêm hai giây.

Khi hắn dời mắt đi thì lập tức chạm đến ánh mắt chứa ý cười kỳ quái của mẹ Lục. Lục Chiêu trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ vừa nghĩ, có một người mẹ thích ăn bát quái của con trai mình đến không kiềm chế như vậy không biết là bi ai hay hạnh phúc nữa.

“Đứng đó làm gì thế? Mau lại đây ăn sáng đi.”

Mẹ Lục bát quái trong âm thầm xong rồi, tuy không nhìn được nhiều nhưng bà vẫn thỏa mãn, lúc này mới thúc giục hắn ngồi vào bàn.

Lục Chiêu không có biện pháp với bà, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ bắt đầu ăn sáng. Phần ăn của hắn có vẻ nhiều hơn của Hạ Đình. Này cũng đơn giản, hắn đang tuổi ăn tuổi lớn. So với con gái mười ba tuổi đã dậy thì xong, mười lăm tuổi là không còn phát triển được nữa rồi. Con trai lại khác, đến năm mười tám tuổi họ mới hoàn tất quá trình trưởng thành. Hiện tại Lục Chiêu đã có dáng dấp của một người nam nhân trưởng thành rồi. Thân hình cao một mét bảy tám kia so với bất cứ ai trong trường đều muốn vượt trội hơn. Đúng là mang gen của người châu Âu. Đợi hắn hoàn toàn trưởng thành, nhất định có thể cao đến một mét tám lăm có hơn.

Hạ Đình không có dị nghị gì về chuyện này chứ chưa kể cô chỉ là khách. Ngược lại, cô thấy mẹ Lục chỉ lo cho bọn họ thì hỏi: “Dì không ăn sáng ạ?”

Cô không biết mẹ Lục làm nghề nghiệp gì, nhưng trước mắt cô cho rằng mẹ Lục cũng giống như những người khác, sẽ đi làm theo giờ hành chính. Như vậy thì tương đương với giờ giấc đi học của họ rồi. Cô lại có thể chắc chắn mẹ Lục vẫn chưa ăn nên mới thắc mắc.

“Hai đứa ăn rồi đi học đi, dì đi tắm một cái rồi mới ăn. Chén để dì ăn xong rồi rửa luôn.”

Bà vừa nói vừa cởi tạp dề ra treo lên móc. Trước khi đi bà còn không quên cho Lục Chiêu một cái ánh mắt nhắc nhở.

Lục Chiêu nữa hiểu nữa không nhưng hắn không hỏi mà chuyên tâm ăn sáng.

Phòng ăn bỗng chóc chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí lại bắt đầu kỳ quái lên một cách khó phát hiện. Cả hai không hẹn mà tăng nhanh tốc độ ăn sáng.

Lục Chiêu tuy ăn sau Hạ Đình nhưng thời điểm cô ăn xong thì hắn cũng xong theo. Hắn nhanh như chớp cướp lấy chén dơ của cô, đem nó cùng chén của mình bỏ vào bồn, xả nước rồi để đó.

“Đi học thôi.”

Hắn nói với người đang đứng tần ngần ở kia vừa xách cặp của hai người lên đi ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK