• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lan cười chê một tiếng, mỉa mai nói: “Thứ lòng dạ xấu xa còn hơn ph.ân chó như cậu, đừng đem nó đánh đồng với người khác. Lục Chiêu ngay từ đầu đã thích Đình Đình. Bọn họ mỗi ngày đều đưa nhau đi học, đưa nhau về, ở sau lưng tất cả mọi người. Có tôi ở phía trước làm lá chắn, Đình Đình có thể thoải mái hẹn hò yêu đương cùng nam thần của các người đó, cậu vui không?”

“Không đúng!”

Phương Dĩnh bỗng nhiên giật ngược khiến Tống Lan không khỏi ngừng lại xem cô nàng muốn nói cái gì. Phương Dĩnh biểu tình không thể tin nổi nhìn cô hét toáng lên: “Tại sao mày có thể cam lòng làm lá chắn cho cậu ta chứ??? Đừng có mà đùa!!”

“À.”

Tống Lan vừa nghe đã hiểu ra. Cô cũng nhận thấy được Phương Dĩnh rất để ý thứ tình bạn mà chính cô nàng không ngừng chê bai nó này. Thực chất đây là biểu hiện của sự ganh tỵ đến mức bốc mùi hôi thối không chịu được.

“Bởi vì chúng tôi là bạn chứ sao? Cậu làm sao mà hiểu được!”

Cô nàng cười chê.

Sắc mặt Phương Dĩnh xấu đến không tả nổi.

“Bạn bè chính là có thể bảo vệ cho nhau…”

“Đừng có nói điêu! Là mày mắt mù đi tin cái thứ tình bạn kia, bị cái đứa bạn thân của mày lợi dụng mà còn không biết.”

“Đừng có đem người khác ra đánh đồng với mình.”

Tống Lan bị cắt ngang nhưng lại bị những lời lẽ phiến diện vô căn cứ của cô nàng chọc tức mà lần nữa lạnh lùng mắng vào mặt Phương Dĩnh.

“Bởi vì cái thứ tình cảm không đáng một đồng của cậu mà Tô Linh Đan bị người tẩy chay nên cậu cho rằng ai cũng giống mình sao? Mà cho dù là thế đi, nhưng tôi chẳng yêu thích gì Lục Chiêu, vì bạn bè mình làm chút chuyện không được sao? Không phải trước đó cậu ở trước mặt người khác cũng bày ra điệu bộ vì bạn tình thâm hay sao? Hiện tại không chấp nhận được à?”

“À không, cái cậu muốn là che mắt người khác. Thứ cậu muốn cho người khác thấy là sự giả tạo nên bất mãn khi người ta không giống mình mới đúng. Cậu không thử soi gương xem không khí xung quanh mình có bao nhiêu âm trầm, xấu xí thối hoắc không chịu nổi. Thứ người như cậu cả đời cũng đừng mong có được cái gì tốt.”

“Tại sao tao lại không được cái gì tốt!!? Mày im miệng!”

Phương Dĩnh vừa nghe hai mắt đã long lên sòng sọc, tròng trắng tràn ngập tơ máu, biểu tình kích động hầm hầm nhìn Tống Lan hét lớn.

“Thứ người như cậu mà tốt thì cả thế giới này chẳng ai tốt nữa rồi.”

“Mày im đi!”

“Tại sao tao không thể có cái tốt!? Tất cả thứ tốt đẹp trên đời này đều là của tao!! Cha mẹ cho dù có em trai thì cũng nhất định chỉ thương mình tao thôi!”

“Người tao thích cũng là của tao! Bạn học là của tao!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

2. Chiều Hư

3. Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

4. Trùng Sinh Để Gặp Người

=====================================

Phương Dĩnh không khác gì một con điên không ngừng la hét rầm trời.

Có điều lại chẳng có ai đồng tình với cô ta lúc này cả. Nếu có, cùng lắm chỉ có trào phúng và sự thương hại.

Hạ Đình không khó để nghe được những lời điên khùng trong lúc kích động của Phương Dĩnh. Cô chỉ biết lắc đầu.

Tống Lan là mục tiêu công kích của cô nàng lỗ tai giống như bị sấm nổ muốn thủng ra. Biểu tình trên khuôn mặt cô càng thêm chán ghét, một chút đồng tình cũng không có. Nhưng nhìn cô nàng như vậy, tâm lý trả thù dần dần tan biến. Cô bất giác không còn muốn nhiều lời với cô ta chút nào nữa.

“Cậu đúng là nên đến bệnh viện khám lại cái đầu đi.”

Cô lạnh lùng nhìn Phương Dĩnh. Chỉ là cô nói thật nhưng người nghe lại không muốn tiếp thu. May mắn Tống Lan không phải thật sự quan tâm đến chuyện này. Cô không đợi Phương Dĩnh nói điên cái gì nữa đã tiếp tục: “Hiện tại tôi ở đây nói rõ ràng với cậu không phải để nghe cậu giở chứng điên khùng. Tôi cảnh cáo cậu, lập tức gở bài viết kia xuống, công khai xin lỗi Đình Đình. Nếu không tôi sẽ phanh phiu những chuyện trước đây cậu từng làm và cả chuyện hôm nay cho mọi người biết bộ mặt xấu xí của cậu.”

Nói xong Tống Lan mất kiên nhẫn nhấc chân muốn đi.

“Mày đứng lại!”

Vụt!

“Lan Lan!”

Bỗng nhiên Phương Dĩnh nổi điên đuổi theo, không biết muốn làm gì nhưng Hạ Đình vừa thấy đã trừng lớn mắt, hét lên nhắc nhở Tống Lan.

Tống Lan thật ra vẫn luôn đề phòng Phương Dĩnh. Cho nên hành động gây hấn của cô nàng rốt cuộc không có chạm đến được Tống Lan, còn khiến bản thân ngã chỏng vó xuống đất, đầu gối trầy một mảng, bộ dạng chật vật vô cùng.

“Phương Dĩnh! Đừng có tự mình làm bậy, hại mình hại người nữa!”

Hạ Đình từ bên kia hét qua, thành công lôi kéo được sự chú ý của Phương Dĩnh.

“Chúng mày thật đáng chết! Chúng mày đều chết cả đi!”

Chỉ là Phương Dĩnh giống như điên rồi. Lời kia của Hạ Đình chỉ tổ châm dầu vào lửa. Phương Dĩnh vừa hét lớn vừa tiếp tục mạnh mẽ xông về phía Tống Lan.

“Lan Lan! Cẩn thận!”

“A!”

Hạ Đình sợ tái mặt khi phía sau Tống Lan là lan can sân thượng. Nếu để cho Phương Dĩnh đắc thủ… Đám người vẫn còn thủ sẵn bên kia cánh cửa nhìn thấy cảnh này cũng nhảy dựng, hét toáng lên.

Vậy mà so với người ngoài cuộc, Tống Lan lại rất bình tĩnh né người sang một bên. Ngược lại là Phương Dĩnh lần nữa bị mất đà, tiếp tục lao về phía lan can.

“Lan Lan!”

Hạ Đình lần nữa hét lớn.

Cùng lúc Tống Lan vươn tay kéo ngược Phương Dĩnh trở về. Nhưng cô nàng còn không tha ném Phương Dĩnh xuống đất như ném một con chó chết, cách xa vị trí lan can ra. Nhìn thôi là đủ thấy Tống Bá Lan giận cỡ nào. Nếu không phải không thể để Phương Dĩnh chết như vậy, Tống Lan không ngại cho cô nàng chết luôn cho đỡ rách việc. Hiện tại Tống Lan cảm thấy ở chung một bầu không khí với Phương Dĩnh là chuyện ghê tởm cỡ nào. Cô chỉ muốn cách cô nàng thật xa mới tốt.

Hạ Đình ở bên kia bất giác thở ra một hơi. Đám người bên trong bị hình ảnh kia dọa, rốt cuộc không còn biểu tình hóng hớt quá nhiều nữa. Họ hấy Phương Dĩnh không bị ngã xuống đều không khác Hạ Đình mà vỗ ngực thầm nói may quá. Nói sao thì họ vẫn còn là học sinh, bình thường nói nọ nói kia chỉ là muốn sướng cái miệng. Nếu thật sự nháo ra chuyện, ai cũng sẽ bị dọa tái mặt.

“Lan Lan! Đưa cậu ta xuống dưới đi.”

Hạ Đình mắt thấy Phương Dĩnh lại muốn làm gì nữa thì vội hô lên với Tống Lan. Mặc kệ Phương Dĩnh muốn nháo ra trò thế nào, Hạ Đình đều không bận tâm. Nhưng cô không muốn Tống Lan bị kéo liên lụy theo hành vi kích động của cô nàng kia. Phương Dĩnh muốn chết thì tìm một chỗ không có ai rồi chết Hạ Đình sẽ không nói gì. Nhìn Phương Dĩnh như vậy, Hạ Đình không tính làm thánh mẫu mà bao dung đâu.

Tống Lan có lẽ cũng nghĩ như Hạ Đình, không muốn cõng cái nồi Phương Dĩnh này nên lập tức túm cô nàng lên, hướng về phía cửa.

“Mày buông ra!”

“Câm miệng!”

“!”

Tống Lan so với Phương Dĩnh hét còn lớn hơn, trực tiếp quát cho cô nàng tắt tiếng. Không phải Phương Dĩnh dễ nghe lời vậy đâu, mà là bởi vì biểu tình của Tống Lan rất dọa người nên nhất thời khống chế được Phương Dĩnh thôi.

Đám người ngay cầu thang lập tức túa ra, tránh xa cửa sân thượng, né đường cho hai người họ đi xuống.

Đến được sân trường Tống Lan lập tức ném Phương Dĩnh ra, giống như ném một cái gì đó ghê tởm lắm.

“Muốn làm cái trò điên khùng gì tùy cậu, nhưng đừng có quên những lời tôi mới nói trên sân thượng. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay đều đã được tôi ghi lại, cậu liệu mà làm đi.”

Tống Lan nói xong thì kéo tay Hạ Đình vừa xuống tới rời đi luôn, một chút dây dưa đều không muốn cho Phương Dĩnh. Nhưng cô nàng nghĩ cái gì, bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn đám người xung quanh lạnh giọng nói: “Các cậu là con người chứ không phải đồ vật, mở miệng thì nhớ tích đức một chút. Đừng có nghĩ bản thân chỉ là nói nói, không có làm gì thì không có tội.”

Đám người xung quanh bị cô nhìn chằm chằm thì bất giác im thin thít.

“Người ta yêu đương với nhau là chuyện của họ, không đến lượt các người phán xét. Đừng để tôi nghe mấy lời khó nghe về Đình Đình nữa.”

Lúc này cô nàng mới chịu đi thật. Hạ Đình từ đầu chí cuối vẫn không nói tiếng nào, càng chẳng thèm quan tâm vẻ mặt của đám người kia ra sao. Biểu tình của cô chẳng khác gì trước đây, thản nhiên tiếp nhận mọi thứ nhưng lại so với bất cứ lời nói nào đều có sức thuyết phục hơn. Cô cũng không sợ bọn họ nói.

“Lục Chiêu thật sự không phải đang quen Tống Bá Lan mà là Hạ Đình sao…”

Đến tận khi bóng dạng của hai người khuất dần mới có người ngập ngừng lên tiếng hỏi.

Nhưng lời này lại không có ai trả lời. Dần dần, đám người bắt đầu tản ra. Vậy mà không ai để ý đến Phương Dĩnh đang ngồi dưới đất.

Không, vẫn còn một người.

Tô Linh Đan đứng ở xa nhìn bộ dạng của Phương Dĩnh không dời mắt. Từ lúc bị Tống Lan kéo khỏi sân thượng Phương Dĩnh vẫn luôn im lặng cúi đầu, biểu tình không rõ. Nhưng Tô Linh Đan không định đến gần hay nói cái gì với cô nàng cả. Cô biết, hiện tại nói cái gì đều là đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho tâm tình kích động của Phương Dĩnh càng thêm hỏng bét. Quan trọng nhất là cô có nhất định phải tiếp tục lừa mình dối người nữa hay không? Thật ra chấp nhận hiện thực không hề khó như vậy.

Đứng được một lúc thì Tô Linh Đan cũng rời đi.

Có những người vốn đã không cùng đường, dù có làm gì thì họ vẫn sẽ chia xa. Và ngược lại…

Chuyện này Hạ Đình vốn không định nói cho Lục Chiêu, ai biết được hắn lại rõ ràng…

“Nếu không phải tôi lên diễn đàn trường nhìn xem thì chắc cậu không tính nói cho tôi biết đâu đúng không?”

“…”

Hạ Đình lặng thinh. Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Cậu đã đi rồi, biết cũng chẳng giải quyết được ai.”

“…”

Cô không chút lưu tình cứa vào lòng ai đó một dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK