• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha mẹ Tống giống như chưa hề biết gì về chuyện của Hạ Đình ở trường, nhưng thời điểm thấy Hạ Đình kéo theo vali đến nhà họ lại chẳng hỏi han gì ngược lại ôn nhu chào đón cô vào nhà. Hạ Đình hiểu, họ đã biết chuyện rồi, còn lựa chọn tin tưởng cô. Không chỉ vậy, họ còn không quên chiếu cố cảm xúc của cô mà quyết định im lặng. Họ càng như vậy…

“Cảm ơn cô chú.”

Hạ Đình nóng vành mắt trước sự dịu dàng của đôi vợ chồng rõ ràng trông không có vẻ là người ôn nhu hiền hòa kia. Thật sự, cha Tống một thân lưng hùng vai gấu trông chẳng khác gì xã hội đen. Khuôn mặt kia chưa làm gì đã có thể dọa chết người khác. Trước đây ông còn làm nghề “quản lý đô thị” nên khí thế là khỏi nói. Mẹ Tống ngược lại có vẻ hiền dịu, là một người phụ nữ nội trợ của gia đình đúng nghĩa. Nhưng có thể chế ngự được người đàn ông này thì bà nhất định không thể nào đơn giản được. Vậy mà lúc này không chỉ mẹ Tống, cả người đàn ông kia…

“Đừng khách sáo như vậy. Cháu định làm gì tiếp theo?”

Cha Tống ngũ quan dữ dằn cứ như đại ca băng đảng nào đó lúc này ở trước mặt Hạ Đình lại khụy vai thấp lưng hé miệng cười từ ái nhìn cô hỏi han. Hạ Đình không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Không thể phủ nhận, đây chính là người thân mà cô ao ước. Nhưng thay vì chen chân vào đi hưởng thụ hạnh phúc đó cô lại sợ hãi sẽ phá hỏng nó mà tránh ở một bên, một mặt cầu mong cho nó có thể mãi mãi như vậy. Chỉ cần như thế là cô mãn nguyện rồi.

Có những thứ hạnh phúc không nhất thiết phải là bản thân tự mình trải qua mới có thể hưởng thụ được đến. Nội tâm thỏa mãn là được rồi.

“Cậu ấy muốn đến thành phố kế bên. Ngày mai ba có bận không, đưa cậu ấy qua đó, tìm chỗ ở ổn định nữa.”

Tống Lan nhanh nhảu đáp thay Hạ Đình, còn không quên giúp cô sắp xếp những chuyện muốn làm.

“Vừa hay ngày mai ta phải qua thành phố kế bên bàn công việc. Bên đó ta cũng có quen biết mấy người mô giới, có thể giúp cháu tìm nhà.”

Cha Tống gật gù đáp.

Hai cha con kẻ tung người hứng. Hạ Đình ngồi bên cạnh ngoài cười khổ cùng nhận mệnh thì không biết nói gì hơn.

“Sao hai cha con các người không để cho Đình Đình nói!”

May mắn còn có mẹ Tống nhìn thấy cảnh tượng này không hợp mắt cho lắm mà nữa trừng mắt lên tiếng nhắc nhở hai cha con kia. Dù vậy, trên mặt bà vẫn luôn hiện hữu nụ cười dung túng chứ chẳng có chút trách móc gì.

Hạ Đình cười khẽ khàng, hơi cụp mắt xuống một chút nhưng nhanh chóng ngẩng lên nhìn hai vợ chồng đối diện cười nói: “Cháu đúng thật là muốn tìm nhà để thuê. Nhưng có làm phiền chú không ạ?”

“Không phiền toái đâu. Có thể giúp được cho cháu là tốt rồi.”

Người đàn ông trông thô kệch kia lập tức xua tay, đối với Hạ Đình thể hiện đầy đủ sự thiện ý của mình. Sự đối lập về ngoại hình cùng biểu tình khiến cho tấm lòng của ông càng thêm phóng đại trong mắt Hạ Đình.

Họ tuy không quá nhiệt tình niềm nở nhưng lại khiến Hạ Đình cảm thấy tự nhiên hơn. Cô biết, họ vẫn luôn ở chiếu cố cảm xúc của cô, tận lực để cô có thể thoải mái nhất. Nhìn họ như vậy, Hạ Đình càng thêm kiên định với lý niệm trong lòng. Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống cô cũng nhất định sẽ cố gắng gìn giữ điều tốt đẹp mà cô luôn khát cầu này.

Năm xưa không để họ nhận nuôi có một phần là do lúc đó Hạ Đình và họ không có quá nhiều quen biết, một phần còn lại là do Tống Lan. Hạ Đình cô từng chịu qua sự phân biệt đối xử từ người thân, cô không muốn vì bản thân chen chân vào một gia đình khác để rồi trong lúc vô tình hay cố ý mà làm cho nó thay đổi trở nên xấu đi. Có lẽ sẽ không cho dù có thêm một Hạ Đình nhưng cô lại không muốn đánh cuộc. Việc cô chấp nhận để hai vợ chồng Lý Nam cưu mang khó nói không có nguyên nhân là vì dì Lý không thể có con được, khó nói không phải do tâm lý ích kỷ, muốn được người khác toàn tâm toàn ý yêu thương mà không sợ có một ngày hạnh phúc đó mất đi. Cô lúc đó thật sự rất cần một người có thể mang đến cho mình ấm áp, mà ánh mắt của dì Lý khi ấy cô nhìn thấy tình thương của một người mẹ, thứ cô đã khao khát biết bao kể từ khi có được nhận thức đối với cuộc sống này.

Mà thật, người phụ nữ kia đối xử với cô thật sự là rất tốt. Tốt hơn rất nhiều so với người mẹ ruột đã sinh ra cô. Nếu không phải Lý Nam không chịu nhận cô làm con nuôi thì… Đối với việc Lý Nam nhìn trúng cô thật ra Hạ Đình vẫn luôn cảm thấy lỗi là do mình. Cho dù có lẽ không phải là cô thì Lý Nam gã ta cũng sẽ đi tìm người khác nhưng không thể chối bỏ hiện tại cô chính là nguyên nhân khiến cho gia đình kia trở nên như vậy. Cô áy náy với người phụ nữ đó cho nên khi mọi chuyện vỡ lẽ cô mới lựa chọn gánh hết mọi trách nhiệm, xem như là trả nợ cho bà ấy. Lời cô nói với dì Lý lúc đó thật sự là lời thật lòng, dù cô khó mà được như ý.

Đêm đó cô và Tống Lan cùng nằm chung một chiếc giường, gần như là đắp chăn nói chuyện đến sáng. Cuối cùng là ai ngủ trước Hạ Đình cũng không rõ nữa, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đây là giấc ngủ yên bình nhất trong suốt mười năm qua của cô. Trong mơ cô còn nở nụ cười an lạc.

Sáng hôm sau.

Tống Lan trước khi đi học không ngừng bịn rịn chia tay Hạ Đình đang chuẩn bị cùng cha mình đến thành phố kế bên, vừa không quên dặn dò cô cẩn thận, nhớ nhắn tin về cho cô nàng ngay khi tìm được nhà. Hạ Đình gần như là không ngừng đảm bảo mới được cô nàng thả đi.

Hạ Đình mang theo tâm tình không chút gợn sóng cho dù bản thân sắp phải làm quen với môi trường mới mà cùng cha Tống rời đi thành phố này. Không có háo hức vì sắp nhìn thấy một nơi hoàn toàn mới mà từ nhỏ đến lớn cô ngoài nơi này thì chưa từng đi đâu xa. Nếu có thứ gì khác thì có lẽ là một chút hy vọng vào tương lai có thể tốt đẹp hơn…

Còn Tống Lan đâu?

“Các cậu xem! Là Tống Bá Lan đúng không?”

“Đúng rồi. Sao cậu ta lại đến đây nữa?”

“Nhìn bộ dạng cậu ta… Không phải lại đến…”

Trong tiếng xì xào bàn tán của đám người, Tống Lan bước chân không chậm chút nào đi vào phòng học của lớp 10A4.

“Tống…”

Tô Linh Đan còn chưa kịp gọi tên cô nàng thì đã nhìn thấy Tống Lan xách cổ áo Phương Dĩnh lên. Sau đó không nói lời nào mà xuống tay…

Chát!

“Á!”

Phương Dĩnh ánh mắt ác độc gì còn chưa kịp lộ ra cái tát của Tống Lan đã giáng xuống, không chút chần chừ đánh cho đầu cô nàng nghiêng qua một bên, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bên má phải của cô nàng lập tức xuất hiện một bàn tay đỏ bầm hằn bên trên, đủ thấy Tống Lan dùng lực lớn cỡ nào.

Cái tát của Tống Lan trực tiếp đánh cho mặt cô nàng sưng lên thấy rõ. Tuy chưa chảy máu miệng hay gãy mất cái răng nào nhưng khó nói không rách da bên trong.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó.

Chát!

“A!”

“Tống Lan! Mày làm gì!? A! Mau buông tao ra!”

Phương Dĩnh bị nắm cổ áo chỉ có thể bị động thừa nhận cái tát thứ hai bằng mu bàn tay của Tống Lan. Đầu cô nàng nghiêng về phía ngược lại, biểu tình không thể tin được. Có vẻ bây giờ cô nàng mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra mà lớn tiếng rống giận với Tống Lan. Chỉ là bộ dáng chật vật hai má sưng to lại chỉ khiến cho cô nàng giống như con điên đang không ngừng la hét vùng vẫy, khiến cho đám người nhìn mà bất lực. Rõ ràng thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở trong tay Tống Lan hết. Phương Dĩnh chỉ có bị động bị đánh.

Chát!

“Buông… Á!”

Chát!

“Á đau quá! Đừng á á…!”

Chát!

Đám bạn học và cả Tô Linh Đan bên cạnh trực tiếp bị những gì đang diễn ra dọa cho choáng váng, cứng đờ tại chỗ. Hiện trường không khác gì một vụ đánh ghen dã man mà tình hình lại hoàn toàn nghiêng về một phía khiến đám người chỉ lo nhìn đến ngây người chứ không có ai kịp phản ứng chút nào. Họ nhìn Tống Lan mặt không biểu tình không ngừng hạ tay xuống hai bên má của Phương Dĩnh. Cho dù cô nàng kia vùng vẫy cỡ nào hai tay của mình muốn hất Tống Lan ra thì đổi lại cũng chỉ là những cái tát mang theo âm thanh chát chúa khiến cô nàng khóc lóc kêu la thảm thiết vô cùng. Điệu bộ bình tĩnh nhưng hành vi tàn bạo của Tống Lan khiến tâm họ không khỏi lạnh như nước đá, im thin thít không dám nói lời nào. Xung quanh nhất thời không có bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng kêu la và tiếng da thịt va chạm vào nhau khiến người rợn cả sống lưng.

Đến khi khóe môi Phương Dĩnh bị đánh đến rách da, bật máu, trước đó còn có vài cái răng bị đánh bay ra ngoài, đám người mới giật mình hoàn hồn lại. Ai đó vội vàng chạy đi tìm giáo viên. Không tìm giáo viên thì không ai dám đảm bảo có thể ngăn hoặc dám ngăn lại Tống Bá Lan cô nàng kia cả.

“Tống Lan! Cậu đừng đánh nữa!”

Chỉ có một mình Tô Linh Đan, sau khi bừng tỉnh lại cô nàng lập tức xông tới, chen vào ngăn cản Tống Lan tiếp tục hạ tay.

Tống Lan từ đầu chí cuối không hề nói lời nào mà chỉ chuyên tâm đánh người. Lúc này bị Tô Linh Đan giữ tay như vậy cô nàng cũng không mở miệng. Nhưng thấy một lúc lâu đều không thể giãy ra, cô nàng không lại giằng co nữa mà thuận tay đẩy mạnh Phương Dĩnh đã choáng váng mặt mày ngã rầm ra đất. Lúc ngã xuống Phương Dĩnh còn va phải bàn ghế hai bên khiến cho cô nàng đau đến kêu la thảm thiết. Âm thanh như cắt tiết kia khiến đám người lạnh run lại không có ai chạy đến đỡ cô nàng dậy. Tống Lan tranh thủ liếc qua xung quanh, không ngoại lệ khi nhìn thấy trừ Tô Linh Đan ra ai nấy đều chỉ lo dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn xem tất cả. Cô lạnh lùng dời mắt đi không nhìn nữa, thế nhưng sâu trong đôi mắt lại nhiều hơn kiên định, quyết tâm khó ai hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK