Hắn không biết ý nghĩa thật sự của việc Hạ Đình luôn xem tấm khiên là nơi để bám víu, nên hắn cũng không rõ cô đối với đứa nhỏ năm đó tồn tại suy nghĩ gì. Đương nhiên hắn không có khả năng nghĩ rằng một đứa bé năm tuổi có thể có ý thức về việc yêu thích một người. Nhưng cô hiện tại nhất định là vẫn còn nhớ hắn của năm đó. Như vậy việc này có thể khiến cho cô có ý nghĩ khác hơn đối với hắn hay không đây?
"A Chiêu?"
Bên ngoài có tiếng mẹ Lục gọi khiến hắn giật mình.
"Con xuống ngay."
Lục Chiêu nữa đáp lại mẹ Lục, vừa ở trong lòng nghĩ, hiện tại nói gì cũng còn hơi sớm. Đến cả hắn còn chưa hiểu rõ được lòng mình, nói chi đến chuyện khác. Dù rằng hắn thật sự rõ ràng bản thân hướng tới cô gái nhỏ kia... Hắn nghĩ, nếu ở trong vô hình hắn đã cùng cô có một mối liên kết sâu xa như vậy thì nhất định duyên phận sẽ không bạc. Hắn có thời gian, cô có thời gian, họ luôn có đủ thời gian để xác định những mối quan hệ từ mông lung đến rõ ràng. Không cần cứ mãi quấn quýt vấn đề này.
Thuận theo tự nhiên đi.
Tựa như sau mười năm hắn bỗng nhiên lại trở về nơi này, lại gặp cô gái nhỏ có khả năng năm xưa luôn âm thầm ở sau lưng hắn nhìn ngắm mà chưa từng dám tới gần.
Nhút nhát như vậy... Mười năm cũng không thấy thay đổi nhỉ.
...
"Nghe tin gì chưa?"
"Tin gì vậy?"
"Tối qua có người đăng tải một đoạn video lên diễn đàn trường."
Vừa nghe thấy lời này thì đám bạn học trong lớp lập tức móc điện thoại ra đăng nhập vào mạng trường ngay.
Hạ Đình đang được Tống Lan chỉ cho cách giải một bài toán đại số đương nhiên là cũng nghe thấy. Cô theo bản năng đưa mắt lên nhìn cô nàng đối diện, vậy mà vô tình ở khóe mắt nhìn thấy người con trai bên cửa sổ liếc qua bên đây. Hạ Đình cứ đinh ninh là cậu chàng nhất định không phải nhìn mình, nhưng cô đã bỏ lỡ khoảng khắc có thể nhìn biểu tình của Tống Lan nên không biết Tống Lan có nhìn lại Lục Chiêu hay không. Có điều cô đã nhận ra bản thân từ lúc nào luôn để dành nữa sự chú ý cho người bên cạnh cửa sổ kia. Dù Hạ Đình tự lý giải rằng cô là vì Tống Lan nên mới âm thầm quan sát Lục Chiêu thì bản thân cô cũng không thể chối bỏ một lý do còn lại trong lòng mình.
Cô không phải là người thích tự lừa mình đối người, vậy nên cô không có biện bạch cái gì cho mình mà điềm tĩnh tiếp nhận.
Nhưng cũng chỉ là chấp nhận mà thôi.
Hạ Đình không thấy được khoảng khắc cô chú ý đến Lục Chiêu thì hai góc của hình tam giác trừ cô ra lại cũng đang chú ý đến cô. Đam Mỹ Trọng Sinh
Vậy mà cả ba lại rất ăn ý, chưa từng bộc bạch ra bất cứ điều gì với nhau.
Tống Lan sau lần đó cũng không cùng Lục Chiêu nói về chuyện này nữa. Bọn họ im lặng tự mình có lý giải riêng của mình.
Hiện tại họ lại đồng thời chú ý đến tin tức mà đám bạn xung quanh đang đàm luận với nhau.
Có một bạn học còn mở lớn cái video mà người bạn kia nhắc đến trên diễn đàn trường lên. Nói nó là một đoạn ghi âm thì đúng hơn.
Khi âm thanh đầu tiên vang lên, ba người Hạ Đình lập tức nhận ra đó là tiếng của ai.
Lúc này tiếng động trong lớp có vẻ bé dần đi, khiến cho giọng nói trong đoạn ghi âm kia giống như được phóng đại thêm, có thể chui vào tai mọi người một cách rõ ràng nhất. Đương nhiên, càng nghe nó càng khiến cho người ta choáng váng.
Hạ Đình trước tiên cùng Tống Lan nhìn nhau một cái. Sau đó cô âm thầm giật mình khi nhìn thấy cô nàng hướng mắt qua phía bên cạnh. Hạ Đình không cần đoán vẫn biết cô nàng đang nhìn ai.
Nhưng mà... Tại sao ở thời điểm này cô nàng lại nhìn Lục Chiêu?
Chuyện này tuy là có liên quan rất lớn với Lục Chiêu, nhưng thiết nghĩ Tống Lan nên quan tâm cô hơn mới đúng.
Trừ khi...
Trừ khi cô nàng có chuyện giấu cô cùng Lục Chiêu làm gì đó, mà chuyện đó có liên quan đến cô.
Vốn chuyện mình bị người hất nước bẩn lên đầu Hạ Đình đã biết rồi nhưng cô lại không quan tâm. Đơn giản là vì chuyện có thể xảy ra với cô đều bị cô nàng cường ngạnh chặn lại hết. Cô lại không nói tiếng nào về chuyện này, cô nghĩ rằng chỉ một thời gian nữa thôi mọi chuyện sẽ tự động lắng xuống. Nếu nghĩ như vậy thì việc Tống Lan âm thầm cùng Lục Chiêu làm chuyện gì cho cô là không cần thiết. Trừ khi họ đã đoán được sẽ có chuyện đoạn ghi âm đảo ngược mọi thứ này.
Đoạn ghi âm đó không biết kẻ nào ghi lại được ở trong tình huống người ta không hề nhận ra, tuy không có vẻ gì là giúp cô tẩy trắng nhưng lại kéo thêm một kẻ đến chết cùng. Hơn nữa, người kia có khả năng còn chết khó coi hơn cả cô.
Rốt cuộc là ai đang gây ra tất cả chuyện này?
Đến hiện tại, khi nghe xong đoạn ghi âm Hạ Đình lại không cho rằng tất cả đều là Tô Linh Đan tự làm ra đâu. Nhưng chưa chắc người ta đã nghĩ như cô. Trước khi kẻ đứng sau làm ra hành động gì nữa thì "đối tượng gây ra rất cả mọi chuyện" này sẽ bị xử tử trước.
Đoạn ghi âm kia nói về một cuộc nói chuyện, nghe có vẻ là Tô Linh Đan đang tự lẩm bẩm một mình hoặc là gọi điện thoại với ai đó, bị người ta bắt đến làm bằng chứng cho tất cả những việc cô nàng đã làm ra.
Nó nói sau khi Tô Linh Đan bị Lục Chiêu từ chối thì không cam lòng bị nam thần xa cách như vậy, thế là cô nàng đã tự biên tự diễn ra những chuyện sau đó. Trước là lợi dụng cô bạn thân Phương Dĩnh giúp cô ta tạo cơ hội xuất hiện trước mặt nam thần một cách tội nghiệp nhất. Ý định ban đầu của cô nàng là muốn Lục Chiêu xuất ra phong độ đàn ông mà sửa lại lời nói, chứng tỏ cậu ta không có từ chối cô nàng. Từ đó đạt được mục đích tiếp cận nam thần, thậm chí là thành công làm bạn gái nam thần.
Đương nhiên suy nghĩ này nghe có vẻ hơi tự mình bổ não quá nhiều, khả năng xảy ra quá thấp, thế nhưng ít ra hành động kia vẫn khiến cho nam thần nhìn thấy một mặt tốt của cô nàng.
Sau đó không biết sao cô nàng phát hiện cuộc đối thoại của Hạ Đình với Lục Chiêu sau khi nam thần từ chối cô ta mà đem chuyện này lên mạng, mới dẫn đến sự tẩy chay đang xảy ra trên người Hạ Đình. Một chiêu này có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể khiến Hạ Đình bị tẩy chay, không thể tiếp cận Lục Chiêu được nữa, vừa có thể giúp cô ta tẩy trắng việc có âm thanh xuất hiện nói cô ta tự biên tự diễn, tự mình tung tin mình bị từ chối lên mạng hòng dành lấy sự đồng tình của người khác.
Kết quả Hạ Đình đúng là bị tẩy chay, nhưng lại không tạo được hiệu quả cô nàng muốn nên mới bức xúc mà để lộ mọi chuyện rồi bị người ta ghi âm lại thế này đây.
Nghe có vẻ tự làm tự chịu, nhưng Hạ Đình lờ mờ nhận ra chuyện không có hề đơn giản như vậy. Cả cái việc cuộc nói chuyện bị ghi âm lại, rồi tung lên mạng thế này đã thể hiện kỹ thuật cao siêu của đối phương rồi.
"Rốt cuộc là ai đã ghi lại được cuộc nói chuyện này?"
Cuối cùng vẫn có bạn học nhạy bén phát giác ra điều này. Nhưng âm thanh của cô bạn nhanh chóng bị những lời thoái mạ xung quanh dành cho Tô Linh Đan nhấn chìm, chẳng có một ai hưởng ứng lời của cô nàng cả. Ai nấy đều rối rít tỏ vẻ đúng là nhìn người không thể chỉ có nhìn bề ngoài, rồi thì không ngờ một người trong điềm đạm đáng yêu như Tô Linh Đan lại tâm cơ xấu xa như vậy, vân vân và mây mây.
Càng không một ai nhắc đến việc Hạ Đình cũng là người bị hại.
Việc này Hạ Đình vốn đã đoán được rồi. Cô biết họ nghĩ rằng cho dù Hạ Đình cô là vô tình bị cuốn vào thì việc cô có tiếp xúc với nam thần vẫn là sự thật. Và họ cũng không thích việc này, nên cô bị tẩy chay là đúng.
Ngay từ đầu họ chỉ quan tâm việc cô có dính líu với nam thần mà thôi, cho dù việc đó là do bản thân nam thần chủ động tiếp cận với cô. Nhưng trong mắt nhiều người thì nó thành cô quyến rũ hắn... Ừ thì nghe cũng hợp lý mà, bản thân Hạ Đình đã có lúc hoài nghi có phải mình đã hạ bùa Lục Chiêu hay không nên hắn cứ khăng khăng muốn làm bạn với cô như vậy. Nhưng bản thân là người từng chịu qua bạo lực học đường, Hạ Đình không hề cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy người khác cũng được trải nghiệm nó một lần. Ngược lại cô chỉ thấy khó chịu, cảm thấy ghê tởm với những lời chỉ trích ác ý xung quanh của đám bạn học.
"Lan Lan, cậu nghĩ sao về chuyện này?"
Hạ Đình nghe đủ, cũng ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới lên tiếng hỏi Tống Lan đang ngồi đối diện.
"Mình cho rằng đầu óc của Tô Linh Đan không có thông minh đến như vậy."
Tống Lan không có lãng tránh việc này, nghe cô hỏi thì đáp. Dù cô nàng cũng có suy nghĩ giống cô nhưng lời nói có vẻ mỉa mai, có lẽ cô nàng vẫn rất cay cú vụ cô bị bắt nạt vì chuyện này. Cô nàng nói thêm: "Có lẽ mới đầu khi vụ việc bị tung ra, cô ta cũng có ý lợi dụng chuyện này hòng chiếm lấy sự đồng tình của người khác thật, nhưng sau đó thì phải xem lại."
Việc cuộc nói chuyện của Hạ Đình và Lục Chiêu không có khả năng do Tô Linh Đan tung lên, Tống Lan vẫn là có suy nghĩ khách quan đối với việc này.
"Mình cũng cảm thấy vậy. Cậu có nhớ Tô Linh Đan có lần đi tìm mình hay không?"
Hạ Đình đồng ý cách nói của Tống Lan mà gật đầu, còn nhắc đến chuyện cũ.
"Nếu Tô Linh Đan đã biết từ đầu thì cô nàng sẽ không có thái độ như vậy, trực tiếp ném bằng chứng lên là xong rồi."
"Quả thật là vậy."
Tống Lan nhận đồng.
"Hiện tại không ai quan tâm thật hư thế nào về những thứ được tung ra trên diễn đàn trường hết, họ chỉ biết phiến diện bộc lộ suy nghĩ của mình..."
Hạ Đình nhíu lại mày liễu. Bản thân cô đã từng chịu qua bạo lực học đường bằng miệng nhiều năm, tự biết nó có bao nhiêu ác liệt. Người như Tô Linh Đan luôn được người tâng bốc, bỗng chốc phải chịu cảnh này, sợ rằng sẽ gục ngã mất.
Nói không chừng...
"Cậu đồng tình với cô ta à?"
Tống Lan chỉ nhìn mặt Hạ Đình là biết cô nghĩ gì.
Nói như vậy cũng đúng, Hạ Đình không có phản bác mà im lặng chấp nhận.
Lục Chiêu ngồi quay lưng với cửa sổ, ngược sáng âm thầm ngắm nhìn biểu tình không có quá nhiều cảm xúc của cô gái, lòng nói cô vẫn còn rất thiện lương.
Hiện tại còn chưa biết được rốt cuộc đằng sau có phải thật sự còn có người khác không mà cô đã thương cảm cho người ta rồi.
Bỗng nhiên hắn bắt gặp cái nhìn của Tống Lan khiến hắn bất giác nhướng mày lên.
Danh Sách Chương: