• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Đình bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn ra ngoài.

“Đúng rồi, tôi vẫn còn để balo ở nhà cậu.”

Trong lúc xe đạp từ từ tiến ra đường thì Hạ Đình chợt nói.

Cô nói xong thì tận một lúc mới nghe người phía sau ừ một tiếng thật nhẹ. Hạ Đình không biết rốt cuộc hắn có hiểu được ý nghĩa câu nói của cô hay không nhưng cô vẫn nói tiếp: “Buổi chiều tôi mới lấy, không phiền cậu chứ?”

Lục Chiêu trả lời lâu như vậy là do hắn đang suy nghĩ chuyện khác chứ không phải vì hắn không hiểu ý cô. Hắn đương nhiên biết tại sao cô lại không mang theo luôn cho tiện. Là sợ Tống Lan dò hỏi chứ còn sao nữa. Hắn thật sự không muốn phải lý giải nhiều những suy nghĩ riêng của cô gái nhỏ nữa. Nếu không hắn nhất định sẽ không nhịn được mà bùng nổ mất. Người phương Tây hắn phóng khoáng như vậy, dù hắn có một nữa dòng máu châu Á nhưng đối với cô gái nhỏ này, hắn càng hy vọng cô phóng túng hơn một chút mới tốt. Nhưng không thể không nói, hắn thật sự là bị tính cách riêng biệt lại trưởng thành sớm không giống ai của cô hấp dẫn.

“Không phiền.”

Lần này Hạ Đình không nói gì nữa.

Mà cả đoạn đường sau đó hai người đều không hẹn mà cùng im lặng không rõ nguyên nhân. Mỗi người đều tự mình theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Hạ Đình lưng dựa vào lòng ngực cô đã vô tình được nhìn thấy. Trong đầu cô không khỏi nghĩ, người này mặc quần áo vào thì không thấy được gì, người cũng thon gầy… Hạ Đình không hề nhận ra, cô đã tự động xem người con trai chưa trưởng thành kia như một người đàn ông đích thực rồi nên mới nói hắn không đủ lực lưỡng. Lại đợi thêm năm năm mười năm xem, Hạ Đình nhất định sẽ không nói vậy nữa. Lục Chiêu lúc đó cho dù là mặt áo thun cũng sẽ khiến cô điên… Hiện tại cho dù là cô tự dùng thân cảm nhận như vầy đều không bằng cảm giác do cô trực tiếp dùng mắt nhìn… Cơ ngực đã định hình sơ sơ hai khối hình vuông. Cơ bụng sáu múi cùng tuyến nhân ngư hoàn mỹ. Bắp đùi bình thường bị hắn giấu kín trong quần tây thẳng tắp hữu lực… Nói thật, may mà cô trấn định tự nhiên mới không thất thố trước mặt người con trai.

Hiện tại cứ nhìn hắn là cô lại nhớ đến hình ảnh kia, nhưng quá né tránh thì khó nói hắn sẽ không nghĩ nhiều rồi tổn thương mất. Người con trai này thật sự là cảm xúc rất phong phú. Dù cô biết hắn chỉ có đối với cô mới như vậy.

“Hầy…”

Hạ Đình vô thức phát ra một tiếng thở dài không kiềm chế được.

Tiếng thở dài này của cô khiến cho người con trai phía sau đang ngổn ngang tâm sự lại càng thêm không xong.

Buổi sáng nay hắn tỉnh lại trên chiếc giường chỉ miễn cưỡng dài bằng chiều cao của hắn thì bản thân còn trong trạng thái mơ màng. Bình thường hắn ở nhà đều là thoải mái đi ra ngoài như vậy chứ chưa kể thời tiết ở đây không giống ở Pháp, hắn nào có nghĩ gì đâu. Nhưng hắn trong mơ hồ nhất thời quên mất nhà hắn hiện tại không chỉ có hắn và mẹ, kết quả… Để cho cô gái nhỏ nhìn thấy thân thể mình Lục Chiêu vốn không có nghĩ gì nhiều cũng không có hối hận đâu. Bởi vì tư tưởng của người Châu Âu phóng khoáng, có mặt bikini ra đường cũng chẳng sao. Nhưng ở đây… Nhất là khi nhận ra cô gái nhỏ không dám đối mặt với hắn, Lục Chiêu cảm thấy hơi ảo não.

Quan trọng nhất là hắn không biết nên làm sao để nói chuyện này. Kêu cô quên đi à? Không đâu, thân hình chính là một lợi thế của đàn ông, sao hắn phải làm vậy chứ. Nhưng nếu cô tiếp tục né tránh hắn, không phải là tiền mất tận mang thêm à?

Lục Chiêu suy nghĩ đến tận lúc đưa cô gái đến trường vẫn chưa nghĩ được nên làm thế nào.

Con gái phương Đông tâm tư thật khó đoán…

Lắm lúc hắn cảm thấy Tống Lan dễ nói chuyện hơn nhiều. Cô nàng như cô gái phương Tây, nghĩ gì nói nấy, phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết. Hắn nghĩ tình huống lúc sáng nếu để cho Tống Lan thấy, cô nàng nhất định sẽ hai mắt mở to soi từ trên xuống dưới bình phẩm mấy lần ấy chứ…

“Hai người họ nhất định là đang quen nhau.”

“Nhìn ánh mắt nam thần đối với Tống Bá Lan kìa… Nếu không phải thì tôi sẽ một tháng không uống trà sữa.”

“…”

Hạ Đình tai nghe mấy lời bàn tán không to cũng chẳng nhỏ của người xung quanh, mắt lại kín đáo liếc nhìn người con trai cứ đang ngây người nhìn về hướng Tống Lan… Đúng vậy, cô có thể khẳng định Lục Chiêu chắc chắn đang nhìn cô nàng không chớp mắt, biểu tình… Thiết tha? Chắc cô dùng từ không đúng, nhưng nó thật sự rất kỳ quái.

Ý nghĩ đầu tiên khi cô nhìn thấy hình ảnh này là hắn lại bị làm sao mà không phải ghen hay nghĩ hắn di tình biệt luyến nhanh như vậy trong khi hôm qua còn mới làm đủ trò để thử cô. Hầy, người ta nói không sai, con gái khi yêu thường IQ sẽ hạ thấp đi, trở nên đặc biệt mù quáng. Hạ Đình nghĩ cô sẽ không có như vậy, nhưng mà không tránh khỏi biện hộ cho người con trai mình thích kia.

Hạ Đình còn đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên người con trai đứng bật dậy. Cô mém chút là bị dọa cho hết hồn.

Kết quả cô lại nhìn thấy hắn đi tới bên cạnh Tống Lan, giọng điệu rất kỳ quái trong mắt Hạ Đình mà nói với cô nàng đang mãi mê học tiếng Anh không biết chút gì kia: “Tống Lan.”

Khí tức của hắn khá mạnh. Hắn vừa bước đến thì cô nàng đã theo bản năng ngước lên. Nhìn khẩu hình miệng của hắn thì cô nàng tháo tai nghe xuống rồi khó hiểu nhìn hắn ý hỏi.

“Nói chuyện chút đi.”

Lục Chiêu cứ vậy mà đề nghị gặp riêng Tống Lan, hành động không chút che giấu lại có vẻ tiêu sái mạnh bạo khiến đám bạn học hai mắt càng thêm sáng rực. Hạ Đình lại chợt nghĩ người con trai này đúng là cục nam châm tràn ngập lực hút đối với phái nữ. Hắn làm cái gì cũng đều sẽ khiến người ta mê muội, ánh mắt sáng như đèn pha mà dõi theo.

Thời điểm hai người họ rời đi phòng học, khuất dần trong tầm mắt thì tiếng bàn tán lập tức bùng nổ.

Hạ Đình không cần nghe cũng đoán được kha khá rồi. Cô không cảm thấy hai người có gì mập mờ với nhau như họ nói, nhưng lại không muốn nghe mấy lời này nên cầm tai nghe của Tống Lan mang lên. Bên trong tai nghe là âm thanh xì xà xì xồ đang không ngừng đọc lấy, rõ ràng là một đoạn hội thoại bằng tiếng Anh. Hạ Đình nghe mà chẳng hiểu gì cả, thế nhưng nó còn đỡ hơn những âm thanh bên ngoài nhiều. Tiếng Anh do người Anh đọc nghe cũng hay lắm, có thể nghe giải trí được.

Bên ngoài góc hành lang không có người bởi vì lúc này là giờ học. Tiết của họ là tiết tự học buổi trưa do cô giáo có lịch đột xuất nên đổi từ buổi tối lên nên hai người mới có khả năng trốn ra ngoài đơn giản như vậy. Tống Lan bị gọi ra lập tức dùng ánh mắt dò hỏi người con trai đối diện.

“Cậu với Hạ Đình có phải đã quen biết nhau từ nhỏ?”

Lục Chiêu không có kỳ cưa mà hỏi ngay.

Biểu tình trên khuôn mặt của hắn rất bình thường,Tống Lan không nhìn ra được gì. Nhưng câu hỏi của hắn không khó trả lời nên cô đáp ngay: “Đúng rồi, từ mầm non lận.”

Giọng điệu còn rất tự hào.

Lục Chiêu nghe ra được, nhưng quan trọng là câu trả lời của cô nàng khiến hắn vừa lòng.

“Vậy cậu chắc biết chuyện nhà của Hạ Đình trước khi… Đúng không?”

Hắn lập tức hỏi.

Tống Lan lần này không có trả lời liền mà nhìn chằm chằm Lục Chiêu, dò xét trong mắt không hề giấu giếm chút nào.

“Sao cậu lại hỏi chuyện này?”

Cô nàng ngờ vực hỏi lại.

Lục Chiêu nhìn cô nàng một chút, ngẫm nghĩ mấy lần rồi nói: “Cậu chắc nghe nói tôi trước đây từng ở thành phố này rồi đi.”

Tống Lan ánh sáng trong mắt lóe lóe lên một cái nhưng vẫn gật đầu nhìn hắn, một bộ cậu mau nói cái điều tôi đang nghĩ ngay đi khiến Lục Chiêu bất giác nhướng mày.

“Trùng hợp là tôi trước đây từng ở cùng một khu nhà với Hạ Đình.”

Lục Chiêu vừa nói đã thấy cô nàng rụt rịch muốn nói gì đó, hắn trước tiên cướp lời nói tiếp: “Cậu đừng hỏi tại sao tôi biết chuyện này, tôi chỉ muốn hiểu rõ cậu ấy hơn. Còn nếu cậu muốn hỏi thì có thể đi tìm Hạ Đình hỏi, cô ấy cũng biết.”

“Hạ Đình biết á!!?”

Tống Lan thật sự là định hỏi như vậy, dù sao mười năm rồi mà Lục Chiêu còn nhớ được thì cũng quá quái lạ. Quan trọng nhất là trước đó hắn chưa từng biểu lộ ra. Nhưng lời Lục Chiêu nói còn khiến cô kinh ngạc đến mức bất giác lớn giọng. Sau đó còn lập tức hỏi dồn: “Ý cậu là cậu ấy cũng biết cậu và cậu ấy trước đây ở cùng khu nhà? Ý là nói cậu ấy biết cậu trước đây?”

Cô chấn kinh thật sự. Nhưng cô bất ngờ nhớ tới trước đó hai người họ có từng nói qua việc này, tuy nói đùa nhưng Hạ Đình rõ ràng không biết Lục Chiêu mà. Vẫn có thể lý giải là sau này Hạ Đình mới biết đi… Nhưng mà vậy cũng quá ly kỳ rồi…

“Cậu ấy biết tôi trước đây nhưng tôi lại không biết.”

Lục Chiêu không giấu giếm chút nào nói. Hắn vốn nghĩ không muốn nói, nhưng sợ không thuyết phục được Tống Lan. Đối với cô nàng, hắn chỉ có đem tâm ra đối đãi thì mới mong đánh động được kẻ cuồng bạn như mạng này.

Tống Lan à lên, lúc này có vẻ đã hiểu động cơ của Lục Chiêu rồi nên trước là thả lỏng, sau thì nhướng mày cười cười nhìn hắn: “Tuy tôi rất không muốn nghĩ theo hướng Đình Đình lúc nhỏ có để ý cậu nên giờ mới có thể nhớ được cậu, nhưng mà cậu hỏi như vậy là muốn hiểu cậu ấy hơn đúng không?”

“Cậu cũng biết cậu ấy…”

Lục Chiêu ánh mắt nhìn xa xăm, nói một nữa thì không nói tiếp nhưng hắn biết Tống Lan sẽ hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK