Editor: Uyên Xưn
Buổi chiều Sở Lăng Xuyên lại bận rộn, Tố Tố và hai người phụ nữ là vợ của các chiến sĩ trong doanh trại đi ra ngoài leo núi. Nói là sơn dã nhưng cũng không tính là núi, bởi vì nơi này không cao lắm, chỉ thoai thoải giống như sườn núi thôi.
Trên dốc có rất nhiều loài hoa dại, khắp nơi trải đầy màu vàng, vô cùng xinh đẹp, ba người đứng ở vị trí cao nhất nhìn xuống, lập tức lấy điện thoại lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời này.
Thời điểm ba người xuống núi trên tay đã ôm những bó hoa to đầy màu sắc, chuẩn bị trở về trang trí ở phòng.
Tố Tố về đến phòng rồi nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn chưa trở lại, cô tìm khắp phòng nhưng không hề có một cái bình nào, cuối cùng cô để bó hoa trong bồn cầu, ít nhất là không thể để nó héo được.
Tố Tố cảm thấy hơi mệt nên nhắn tin cho Sở Lăng Xuyên để anh mang cơm về, lần này buổi tối đành bạc đãi anh vậy.
Hơn sáu giờ chiều, rốt cuộc anh cũng trở về, còn mang theo cơm tối, vừa mở cửa vừa gọi: “Vợ, anh về rồi, đói bụng không?”
Tố Tố vừa tắm rửa xong, nằm trên giường nghỉ ngơi, thiếu chút nữa đã ngủ mất, thấy anh về liền ngồi dậy nói: “Đã về rồi.” Cô vừa nói xong anh cúi người in dấu trên môi.
Cô ôm lấy cổ anh làm nũng: “Anh ôm em ra đi.”
“Thật hết cách với em.” Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, cũng không chịu ôm cô vì tay anh còn đang cầm hộp cơm, Tố Tố giống như khỉ, ôm cổ anh quấn chặt vào người.
Hai chân cô quấn quanh hông anh, hai người đối mặt nhau, cô cười nhìn anh, trong khi đó anh đã mang cô đến bên cạnh cái bàn, còn không quên hôn cô.
Anh đặt hộp cơm lên bàn, Tố Tố muốn trượt xuống nhưng một bàn tay đang đặt trên mông cô từ lúc nào, anh gấp gáp, nóng bỏng, từng cái hôn rơi xuống như mưa.
Hai người quấn quýt hồi lâu anh mới lưu luyến buông ra, đặt cô ngồi xuống ghế để ăn cơm. Cô kể cho anh nghe công việc của mình mấy ngày hôm nay, còn thuận tiện nhắc đến chuyện của Hàm Hàm và La Vĩ Khôn.
Sau khi ăn xong hai người lại đi tản bộ như mọi khi. Bàn tay vừa to vừa ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô khiến Tố Tố có cảm giác an toàn, hai người cứ đi như vậy, đột nhiên Sở Lăng Xuyên phá vỡ sự im lặng: “Bảo bối, anh vẫn đang chờ em giới thiệu bạn gái cho người anh em của anh đấy, sao mãi không có động tĩnh vậy?”
“Cái đó.. tạm thời không có người thích hợp. Ah, đúng rồi, anh cảm thấy Chu tiểu thư như thế nào? Anh đã gặp cô ấy mấy lần rồi.”
“ Chu tiểu thư?” Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút cô gái này có hình dáng như thế nào, hình như không có ấn tượng, trừ Tố Tố, anh cảm thấy những người phụ nữ khác đều giống nhau. “Bình thường thôi.”
“À? Chu tiểu thư như vậy mà còn bình thường? Người như cô ấy mà anh bảo bình thường à? Chu tiểu thư dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng được coi là xinh đẹp, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi đấy.”
“Vợ, trong mắt anh, em và cô ta không giống nhau.” Ánh mắt Sở Lăng Xuyên chân thành khiến Tố Tố ngượng ngùng. [ddan.,leqd*
“Được rồi, coi như em không hỏi.” Tố Tố lại nói: “Em cảm thấy là Chu tiểu thư rất tốt, tính tình hoạt bát, trong sáng, nhìn qua thì tưởng tùy tiện nhưng thật ra cô ấy rất tỉ mỉ. Cậu Đông nhìn có vẻ lạnh lùng, nên có lẽ sẽ hợp với một người hoạt bát, nếu không, người bình thường cũng bị cậu ta làm cho đông cứng trong vòng ba mét.”
Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút, hình như Tố Tố nói rất đúng, “Như vậy đi, ngày mồng một tháng năm sắp tới, có ba ngày nghỉ, nếu như lúc đấy anh không phải trực thì sẽ hẹn Đông Lâm Húc cho bọn họ gặp mặt.”
“Anh rất quan tâm Đông Lâm Húc phải không?” Tố Tố khoác tay anh, “Nhà bọn họ không ai thúc giục sao? Đã hơn ba mươi rồi, có lẽ mọi người cũng rất gấp.”
“Mẹ cậu ấy đã qua đời khi cậu ấy mới mười mấy tuổi, cha lại lấy vợ mới, có thêm một đứa con trai. Cho nên...” Sở Lăng Xuyên nói xong trầm mặc một chút, “Cậu ấy rất ít tiếp xúc với cha mẹ.”
Từ nhỏ không có mẹ, cha lại lấy vợ, có một người em trai cùng cha khác mẹ, tình huống của Đông Lâm Húc cũng khó khăn. Anh ta nhất định rất cô đơn và thiếu hụt tình thương.
Cho nên, Sở Lăng Xuyên vừa muốn tìm vợ cho anh ta, để anh ta có một gia đình, có một người vợ để yêu thương.
Tố Tố nghĩ đến đó vỗ bộ ngực ʘʘ, khí phách hào hùng cam đoan: “Tiểu Lăng Xuyên, anh yên tâm, em nhận thầu vụ này, chuyện lớn cả đời của cậu Đông có một phần của anh thì cũng có một phần của em.”
Sở Lăng Xuyên vuốt ve quả đầu nhỏ của Tố Tố, “Đừng nói bảo đảm vội, chúng ta chỉ có thể giúp một tay, có được hay không mấu chốt ở cậu Đông. Đi thôi, về nhà.”
“Hả?” Tố Tố sửng sốt một chút, lắc đầu, hít sâu một hơi nói: “Không khí bên ngoài tốt thật đấy, mới đi ra ngoài có một lát, em chưa muốn về đâu, đi tiếp đi.”
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, thì thầm bên tai cô: “Cục cưng, ngoan nào, anh có việc quan trọng phải làm.” Nói xong cũng không cần quan tâm Tố Tố có chịu hay không, ôm cô đi một mạch về nhà.
Tố Tố thừa biết chuyện quan trọng mà anh nói là gì, hừ, tên háo sắc chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, cô oán thầm trong lòng, người cũng bị anh kéo đi rửa mặt.
Tố Tố nói được làm được, tối nay rất chủ động, hôn môi anh… Nhưng đến lúc mấu chốt Tố Tố lại dừng lại, đôi tay nhéo nhéo chọt chọt thắt lưng anh, hỏi: “Tiểu Lăng Xuyên, lúc hô hấp nhân tạo ấy, có thật là một chút tạp niệm cũng không có không?”
Sở lăng Xuyên lạnh gáy, thì ra cảm tình lúc trưa không phải Hồng Môn Yến là vì để dành buổi tối tính sổ đây mà, “Cục cưng à, lúc đấy anh chỉ một lòng muốn cứu người, không hề có ý nghĩ gì khác, thật đấy.”
Tố Tố làm bộ khóc một tiếng, tội nghiệp nói: “Môi chồng em bị nhúng chàm rồi…”
Sở Lăng Xuyên vội vàng nói: “Phạt em hôm nay không được…”
“Phản kháng!” Sở Lăng Xuyên nói xong lật người, đè Tố Tố ở phía dưới, hoàn toàn đoạt lấy, bóng đêm đang nồng, kiều diễm càng đậm… Hôm sau Tố Tố ăn trưa xong thì rời đi, sau khi trở về thời gian vẫn còn sớm, nên cô đi đến trường học lái xe, cô học cũng tàm tạm, hi vọng có thể lấy được bằng lái.
Thứ hai đi làm, Tố Tố đi ăn cơm cùng Tiểu Chu, hai người ngồi đối mặt nhau, Tố Tố hỏi dò: “Tiểu Chu, sao không thấy em có bạn trai vậy?”
Tiểu Chu nghi hoặc nhìn Tố Tố, nhíu mày: “Quái lạ, em nhớ chị có bao giờ bà tám đâu, sao hôm nay lại có hứng thú với chuyện đời tư của bổn thiểu thư vậy?”
“Cắt.” Tố Tố không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm, Tiểu Chu ăn một miếng mới phản ứng kịp, hai mắt trợn to nhìn cô, “An Nhược Tố, không phải chị định giới thiệu đối tượng cho em chứ? Này, đồng chí An Nhược Tố, chị thấy giá thị trường của em mà cần đến nhân vật quan trọng giới thiệu hả?
Còn nữa, bổn tiểu thư năm nay mới 24 tuổi, chị đừng có ném em vào hố lửa, em không cần bạn trai, lại càng không muốn lấy chồng, đàn ông đều không đáng tin, hôm nay nói yêu em, ngày mai đã chán ghét rồi, đợi đến lúc 30 tuổi, em sẽ tìm đại một người bầu bạn, như vậy ít nhất cũng không làm tổn thương em.”
“Vâng, cô cao giá lắm, người theo đuổi cô xếp thành một hàng dài, nhưng cô không chịu để ai vào mắt cả.” Tố Tố nói xong lại trầm mặc một chút mới nói tiếp: “Lúc đầu chị cũng như em vậy đấy.”
Phải, ban đầu cô cũng định như vậy, nếu không thể cùng người mình yêu ở bên nhau thì cô cũng không kết hôn, hoặc là một ngày nào đó kết hôn cùng với một người mà cả hai đều không yêu nhau, như vậy nếu mất đi cũng sẽ không đau lòng.
Đã từng cùng Thẩm Hạo Vũ có một thời yêu nhau sâu đậm, nhưng cuối cùng anh ta cũng bỏ cô, nên cô đã không còn tin vào tình yêu và đàn ông nữa, cho đến khi gặp được Sở Lăng Xuyên, mọi thứ đều thay đổi, những suy nghĩ trước đây đều biến mất, mà cô cũng không nhận thấy những biến hóa trong cảm xúc cô đối với Sở Lăng Xuyên, không biết là tình yêu hay là tham muốn giữ lấy, hay là thói quen, tóm lại, anh rất quan trọng đối với cô.
Tiểu Chu có chút hiếu kỳ hỏi: “Vậy sao chị lại vứt bỏ nguyên tắc của mình rồi hả?”
Lời nói của Tiểu Chu triệu hồi hồn Tố Tố về, cô nhớ Thảm Hạo Vũ từng hỏi cô, có phải giận dỗi nên mới đi lấy chồng không, có lẽ có nhân tố mơ hồ như vậy thật.
“Một lời khó nói hết.” Tố Tố thở dài nói, “Haizz, đang nói em đấy, sao lại nói sang chị hả. Nếu đã vậy thì chị cũng nói thẳng luôn, bạn của chồng chị, mọi phương diện đều không tồi, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà phải không?”
“Làm lính?” Tiểu Chu có vẻ hăng hái, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Để em suy nghĩ ít hôm đã, thật sự em chưa nghĩ đến chuyện có bạn trai.”
“Ừ, ăn cơm đi.”
Sau khi bàn chuyện này với Tiểu Chu thì trước ngày mồng một tháng năm Tiểu Chu nói cho Tố Tố, đồng ý gặp mặt. Tố Tố vội vàng báo cáo cho chồng mình, bên kia cũng đồng ý, nhưng ngày mồng một tháng năm anh phải trực nên chuyện Đông Lâm Húc và Tiểu Chu đành nhờ cô lên kế hoạch.
Lần đầu làm mai mối cho người ta, Tố Tố cũng không biết phải làm sao, lại hơi căng thẳng, nhưng cô có căng thẳng hay không thì thời gian cũng trôi đi rất nhanh. Lễ nghỉ mồng một tháng năm bắt đầu từ ngày 29, Tố Tố sắp xếp Đông Lâm Húc và Tiểu Chu gặp mặt vào buổi chiều ở một quán cà phê.
Tố Tố đến trước 15 phút, chờ hai đại nhân vật đến, ước chừng 5 phút đồng hồ thì thấy một người cao lớn đi vào, phong cách lạnh lùng, không phải Đông Lâm Húc thì là ai, cô ngồi xa như vậy mà cũng thấy một trận gió rét thổi đến.
Cô đứng dậy ra hiệu, Đông Lâm Húc liền đi tới, khuôn mặt giống như không có dây thần kinh cười, cũng không có cảm xúc, chỉ có thể nhìn ra trong ánh mắt anh ta lúc nhìn thấy Tố Tố rất vui mừng, giống như nhìn thấy người thân.
“Xin lỗi đã để cô chờ lâu.” Đông Lâm Húc giọng lạnh tanh mở miệng, may là Tố Tố đã được nhắc nhở trước nên cũng không để ý lắm, cười nói: “Tôi cũng vừa mới đến, anh Đông ngồi đi.”
Đông Lâm Húc cũng không vòng vo, ngồi xuống trực tiếp hỏi, “Xuyên có nói cô có chuyện muốn tôi giúp một tay, có chuyện gì, cứ mở miệng.”
Hả? Tố Tố trợn tròn mắt, hóa ra Đông Lâm Húc bị Sở Lăng Xuyên lừa đến đây sao, muốn cô giải thích thế nào đây “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Tiểu Chu!” Tố Tố như nhìn thấy cứu tinh, cô nói chuyện với Đông Lâm Húc kiểu gì cũng thấy rất gian nan, có cảm giác muốn chạy trốn thật nhanh, liếc nhanh Tiểu Chu, cô vội nói “Em đừng vội, ngồi nghỉ một lát đã.”
Con ngươi Đông Lâm Húc nhìn lướt qua Tố Tố rồi lại nhìn Tiểu Chu, hình như nhìn ra rồi, Tố Tố nuốt nước miếng đánh ực, lấy can đảm giới thiệu: “Anh Đông, đây là đồng nghiệp của tôi, Chu Hiểu. Đây là bạn của chồng chị, Đông Lâm Húc.”
“Chào cô.” Đông Lâm Húc lạnh lùng khạc ra hai chữ, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt cũng lạnh, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một đống băng vào mùa đông, lạnh quá đi, thật là lạnh chết người không đền mạng mà.
Tiểu Chu thấy sao người đàn ông này lạnh dữ vậy, hơn nữa ánh mắt còn rất dọa người, không phải An Nhược Tố định khảo sát năng lực chịu đựng của trái tim cô chứ, cô hơi sửng sốt mới nói: “Đông tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh.”
Không khí có vẻ lạnh, Tố Tố tích cực khuấy động bầu không khí. Nhưng là năng lực khuấy đảo của cô thấp kém hay trường khí lạnh của Đông Lâm Húc quá mạnh mẽ mà cuộc nói chuyện vẫn tẻ ngắt, có lẽ là cô ở đây không tiện, “Tôi… tôi đi toilet một lát, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Tiểu Chu níu kéo Tố Tố, cô (Tố Tố) chạy rồi thì cô (Tiểu Chu) phải làm thế nào, hai người giằng co mãi cũng không phải cách hay, vậy không phải hỏng bét sao, cô đành há miệng nói láo, “Toilet hỏng rồi.”
Tố Tố tròn mắt nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu vội nói: “Em lúc nãy vừa đi, nên biết.”
Tiểu Chu cô được lắm, ác quá đi, cắt đứt đường lui của mình rồi, Tố Tố chì đành ở lại tiếp tục làm bóng đèn, lúc này Tiểu Chu mới mạnh bạo lên tiếng: “Đông tiên sinh… cũng là làm lính?”
“Phải.”
“Hộ khẩu ở đây?”
“Phải.”
“Tố Tố nói anh là trung tá?”
“Phải.”
“Anh… chỉ biết nói phải thôi hả?”
“Phải.”
Tố Tố đơ luôn, Tiểu Chu cũng cạn lời. Tiểu Chu thấy người đàn ông này không hợp khẩu vị của cô, nói chuyện với anh ta rất áp lực, đúng lúc này thì điện thoại di đông vang lên, cô vội bắt máy, sau đó xin lỗi đi ra ngoài nghe máy. [ddan.&,leqd*]
Sau một lúc quay lại mặt áy náy nói, “Tố Tố, Đông tiên sinh, tạm thời tôi có việc gấp nên phải đi trước, thật xin lỗi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Tố Tố và Đông Lâm Húc đồng thời nói xong, Tiểu Chu đã xoay người đi, Tố Tố hơi quẫn bách, “Anh Đông, thật xin lỗi, chắc anh cũng nhìn ra rồi, tôi cũng không biết là anh Xuyên lại không nói cho anh, anh ấy chỉ có ý tốt thôi, anh đừng giận anh ấy nha.”
“Tôi hiểu, cám ơn.” Đông Lâm Húc nói dứt khoát lưu loát, giọng nói không mang theo một tia cảm xúc, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy Đông Lâm Húc mất hứng bởi vì bị người ta lừa đi xem mắt.
Có điều Tố Tố cũng coi như không tầm thường, nghĩ thầm chắc là anh ta không tức giận đâu, quan hệ giữa Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc tốt như vậy, có khi anh ta còn hiểu rõ Sở Lăng Xuyên hơn cả mình.
Hai tay Tố Tố đặt trên đùi, xoắn chung một chỗ, rất gian nan mở miệng: “Anh Đông, tôi có thể nói ý kiến cá nhân của mình không?”
“Nói.”
“Lúc anh thấy một cô gái, có thể mỉm cười chút xíu được không?” Tố Tố kinh hồn bạt vía xem xét nét mặt Đông Lâm Húc, cảm thấy mặt anh ta vẫn lạnh như băng, lại tiếp tục nói: “Hoặc là đừng lạnh mặt như vậy… sẽ làm các cô gái bỏ chạy mất dép.”
Cuối cùng Đông Lâm Húc cũng có chút động đậy, anh hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên nghi ngờ, “Tôi có nghiêm mặt sao?”
“Có! Đâu chỉ có nghiêm mặt.” Tố Tố rất thẳng thắn trả lời, còn đưa hai tay ra, “Anh xem, tôi đang nói chuyện với anh cũng thấy căng thẳng đây này.”
Quả nhiên trong lòng bàn tay Tố Tố đều là mồ hôi, khóe môi Đông Lâm Húc có vẻ như khẽ nhếch lên một tí, tựa hồ đang cười, “Cô có biết biệt danh của Sở Lăng Xuyên không?”
“Hả?” Sao lại nói đến Sở Lăng Xuyên rồi, cô lắc đầu, tò mò, “Không biết, là gì vậy?”
“Diêm Vương mặt lạnh.” Đông Lâm Húc lạnh lùng khạc ra bốn chữ, Tố Tố suýt nhảy dưng lên, trợn to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng nở nụ cười, “Anh ấy là Diêm Vương mặt lạnh, còn tôi là Hoàng Hậu mặt lạnh đấy.”
Đông Lâm Húc lại nói: “Ừ, xứng đôi.”
What? Tố Tố nhíu mày, “Anh Đông, cái này có tính là đang nói đùa không vậy?”
“Cũng được đấy.” Đông Lâm Húc nói xong nhìn đồng hồ, “Tố Tố, cảm ơn cô và Sở Lăng Xuyên. Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước. Hôm nào tụ họp.”
“À, được.”
Đông Lâm Húc đi rồi Tố Tố mới trở về nhà, gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên báo cáo tình huống, cô tưởng anh sẽ chê làm việc không có hiệu quả, ai ngờ thế nhưng anh bảo tiếp tục cố gắng.
Được rồi, cô tiếp tục cố gắng, chỉ là cái chuyện mai mối này thật khó thực hiện, nhưng vì anh em của Sở Lăng Xuyên, cô đành liều mạng thôi.
Ngày nghỉ qua đi Tố Tố lại đi làm như bình thường, Tiểu Chu đánh giá khuôn mặt Đông Lâm Húc giống như Lý Thạch, mặc dù đẹp trai, nhưng vừa đen vừa lạnh lùng, khiến người ta không biết nói gì, không hợp khẩu vị của cô ấy. Xem ra chuyện của Đông Lâm Húc và Tiểu Chu ít có hy vọng rồi.
Ngày mồng một tháng năm qua đi, sắp đến sinh nhật Tố Tố, hôm đó lại vào cuối tuần nên có lẽ Sở Lăng Xuyên sẽ trở lại, Tố Tố không thể không nghĩ đến mới vừa kết hôn, sống cùng anh những ngày lãng mạn, rung động khó quên.
Cô mong đến sinh nhật mình, mong đến ngày được gặp anh, trời gian trôi một cách chậm chạp, rốt cuộc cũng đến thứ sáu, buổi sáng mẹ và cha đã chúc mừng sinh nhật cô rồi, dĩ nhiên có cả bạn tốt, đồng nghiệp chúc mừng, chỉ là thế nhưng Sở Lăng Xuyên không có gọi điện thoại, có phải anh quên không?
Tố Tố nghĩ nếu đến buổi tối anh mà còn không gọi cho cô, cô sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ gọi hỏi tội, hừ hừ, để cho anh không chịu được, trở về ngoan ngoãn chịu phạt.
Không, lần này cô phải làm khôn khéo một chút, về nhà xem trước, lỡ anh lại chuẩn bị giống ngày kỉ niệm kết hôn, đã sớm có quà tặng để trong phòng, phòng ngừa khi anh bận không để ý tới cô.
Cuối cùng cũng tan việc, cô vội vã ra cổng trường, tìm kiếm bóng dáng anh, thế nhưng không có. Anh chưa trở về, còn muốn cô vui mừng gì chứ?
Được rồi, cô cực kì không thích cảm giác này cho nên gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy, người này lại giở trò gì đây?
Cô đang cau có nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt thì nhận được một tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi đến: “Vợ, về nhà trước đi, một lát nữa anh sẽ về.”
Có lẽ anh đang trên đường về, cô lập tức bắt xe về trước.
Về đến nhà, cô vừa mới mở cửa, khi đang đổi giày để đi vào nhà lại có người đứng trước mặt chắn tầm nhìn, cô ngẩng đầu lên, là Sở Lăng Xuyên, cô trừng mắt, thì ra anh đã sớm về đến nhà: “Anh về rồi à, em còn tưởng là anh đang đi trên đường.”
“Nhắm mắt!”
“À?” Cô ôm lấy cổ anh, “Tiểu Lăng Xuyên, anh lại làm cái gì mà bí mật như vậy?”
“Đây là mệnh lệnh, không hỏi nhiều.” Gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Xuyên rất nghiêm túc, anh bịt kín hai mắt cô, một tay khác ôm lấy hông cô dẫn vào bên trong.
Cô cái gì cũng không nhìn được, bị anh mang đi thẳng vào bên trong, cô có chút tò mò, không nhịn được hỏi: “Cái gì mà làm bí mật vậy?”
Sở Lăng Xuyên kéo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó buông tay, một phòng đầy hoa tươi rơi vào mắt Tố Tố. Trên đất có một hàng chữ xếp bằng hoa màu vàng, xung quanh được rải đầy cánh hoa màu đỏ, mỗi đóa hoa đều xinh đẹp vô cùng.
Tố Tố nhìn từng chữ trên mặt đất: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”
“Bảo bối, thích không?” Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố vào trong ngực, con cố ý đưa mặt lại gần, Tố Tố không nhịn được cười, cô quay đầu lại in lên má anh một nụ hôn.[ddan.,lequydo*ư,
“Thích. Chờ đã, để em chụp hình.”
Tố Tố cầm máy ảnh ghi lại vài kiểu của cô và anh, chụp rất nhiều sau đó mới ngồi lại trên ghế sofa nhìn quà sinh nhật.
“Sở Lăng Xuyên.” Tố Tố kích động xong lại nghĩ ra một vấn đề, “Cái người này, hoa anh lấy ở đâu vậy, thật là lãng phí. Lại phải ném đi luôn, đáng tiếc.”
Sở Lăng Xuyên uống một ngụm nước, ôm lấy cô, vừa hôn vừa thâm trầm nói: “Bảo bối, không tốn tiền, anh đi lên núi hái lúc chiều.”
“Anh mua cái này à?”
“Ừ.” Sở Lăng Xuyên nói xong môi lại rơi lên cổ Tố Tố, Tố nhìn vòng tay của mình mà đau lòng, “Tốn không ít tiền chứ?”
“Em không cần biết!” Sở Lăng Xuyên giả vờ tức giận, lật người đè Tố xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
“Em còn chưa tắm….” Tố Tố khó khăn mở miệng, nhưng Sở Lăng Xuyên đã cởi hết quần áo cô, giọng nói khàn đục vì dục vọng, “Xong rồi tắm.”
“Cửa sổ… ô….. Rèm cửa sổ.” Chết tiệt, Sở Lăng Xuyên miễn cưỡng đứng dậy kéo rèm cửa sổ, Tố Tố đứng dậy định chạy nhưng tốc độ của anh nhanh hơn, cô bị bắt trở lại, một lần nữa bị anh đè trên sofa.
Quần áo của anh không bao lâu bị cởi ra vứt hết xuống đất rồi tiếp tục triền miên, trêu trọc, Tố Tố dần có phản ứng.
Hai người cuối cùng không thể kìm hãm được, quên hết tất cả, khi Sở Lăng Xuyên chuẩn bị cởi quần, cảm thấy có gì không đúng, dừng động tác lại, Tố Tố khẽ nghiêng đầu, thế nhưng Triệu Đình Phương đang kinh ngạc đứng trước cửa.
“A!” Tố Tố kêu lên một tiếng, đầu tiên khuôn mặt đỏ bừng, sau đó là trắng bệch