Editor: Uyên Xưn
Tố Tố lấy lại tinh thần, tầm mắt cô rơi trên người phụ nữ bên cạnh anh, người này khá quen, tóc ngắn, người rắn rỏi, à, là đồng đội của Sở Lăng Xuyên, cô nhớ lúc ở bệnh viện, hai người từng ôm ấp nhau.
Đầu tiên là đau lòng, mất mát, kích động, trong lòng cô như có một ngọn lửa xông lên, đây là ý gì, muốn ly hôn còn lề mề chưa tính, còn nói anh không có thời gian.
Ba tháng này, cô chờ anh nói một câu giải quyết chuyện này, được rồi, bây giờ anh đã về, không tìm cô nói chuyện ly hôn mà lại mang theo phụ nữ và bạn bè ra ngoài chơi.
Thời gian của cô quý báu, làm ơn đừng lặp lại lần thứ hai có được không. Còn nữa, đây là nét mặt gì, ly hôn là anh đồng ý, lãnh đạo cũng là anh báo cáo, thỏa thuận li hôn là anh kí, bây giờ dùng ánh mắt này nhìn cô, cứ như cô thiếu anh một cân đậu đen vậy.
Cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng không có cách nào đã bị bọn họ chắn hết đường rồi.
Muốn đi phải bảo bọn họ nhường đường, nhưng khi cô đi tới, ba người đàn ông vẫn đứng bất động, không biết là chưa phục hồi tinh thần hay là cố ý làm vậy, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đi sau cô.
Trước mặt Tố Tố là Sở Lăng Xuyên và Tiểu Hồng, trước mặt Hàm Hàm là La Vĩ Khôn, còn trước mặt Tiểu Nhiên là Thiệu Minh Thành, hiển nhiên đối phương không có ý nhường đường, sau vài giây, ba cô gái nhìn nhau, cùng lao về phía họ đá loạn xạ.
“Cản tôi à, chết chết, chết!” Tố Tố hống hách, hết đạp lại đá, cũng không biết người nào trúng phải.
Họ nghĩ thế nào cũng không ngờ các cô sẽ động thủ, chỉ biết tránh né, dũng khí của các cô bừng bừng đi ra khỏi nhà hàng.
Mặc dù trong lòng tổn thương nhưng bên ngoài không hề thay đổi, (lqdon,dd) trừ Sở Lăng Xuyên và Tiểu Hồng, hai người còn lại đều bị đánh bầm dập.
Nhân viên phục vụ bị dọa choáng váng, mắt trừng lớn như chuông đồng, miệng há hốc nhét vừa cả quả trứng.
“Một đám hổ cái.” La Vĩ Khôn sờ khuôn mặt bị đánh, nói thầm, Tiểu Hồng cũng không vui, nhưng cô cũng là phụ nữ, “Nói cái gì đó, ở đây cũng có một người phụ nữ, nói chuyện cho cẩn thận.”
La Vĩ Khôn vội thanh minh: “Không nói cô, nữ hiệp mời vào.”
Tiểu Hồng đẩy cửa phòng vào, Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn rồi cũng đi vào, theo sau là La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành.
Nhân viên phục vụ sợ sệt đi vào, cầm thực đơn và một quyển sổ màu đỏ, sau đó mới lắp bắp bảo: “Mới vừa… mới vừa rồi ba cô gái kia các vị có quen không?”
Tâm tình La Vĩ Khôn khó chịu: “Có liên quan gì đến anh sao?”
Nhân viên sợ hãi cười cười: “Tất nhiên là không, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ nhặt được đồ của một người trong đó, nếu như anh biết thì trả lại cô ấy giúp tôi, nếu không thì đợi lần sau nhà hàng sẽ trả lại.”
Thiệu Minh Thành quay lại nói với nhân viên phục vụ: “Tôi biết, thứ gì? Lấy đây, để tôi đưa!”
Nhân viên vội vàng giao quyển sổ cho Thiệu Minh Thành, sau đó bình tĩnh hỏi: “Các vị muốn gọi món gì ạ?”
Sở Lăng Xuyên nhìn thực đơn, Thiệu Minh Thành mở sổ ra nhìn, kinh hãi, nhìn về phía La Vĩ Khôn, ánh mắt kia, rất kì quái.
Thiệu Minh Thành do dự, khép sổ lại, ném cho La Vĩ Khôn.
La Vĩ Khôn cầm lên, đầu tiên thấy dòng chữ Giấy đăng kí kết hôn to đùng, anh mở ra nhìn, “xoạt”, người cũng vọt dậy, anh có cảm giác như có người đâm cho mình một dao, đau dữ dội.
Anh trợn mắt nhìn quyển sổ trong tay, hình ảnh Hàm Hàm và người đàn ông làm cho anh mờ mắt, cô kết hôn, cô dám kết hôn?
La Vĩ Khôn giống như người mộng du, đột nhiên đá văng ghế, phóng ra ngoài như người điên, sự thật bày ra trước mắt nhưng anh không dám tin, không thể tin rằng Hàm Hàm đã kết hôn.
Tiểu Hồng không hiểu hỏi, “Anh ta sao vậy, đó là cái gì?”
Thiệu Minh Thành vuốt mi tâm, “Giấy đăng kí kết hôn, Hàm Hàm kết hôn.”
Mọi người đều trầm mặc, Tiểu Hồng không lên tiếng, cô chỉ biết đại khái là La Vĩ Khôn thích cô gái có giấy đăng kí kia, nhưng chú rể không phải anh ta.
Mọi người ăn cơm không biết ngon, vì mỗi người theo đuổi tâm tư riêng của mình, La Vĩ Khôn không tìm được Hàm Hàm, gọi điện thì tắt máy, anh chờ cô ở trước cổng nhà.
Ba người các cô trở về nhà, Tiểu Nhiên tuy khó chịu, nhưng chỉ cần thấy con là mọi khổ sở đều tan biến.
Tố Tố và Hàm Hàm đến chỗ ở mới của Hàm Hàm, đây là căn nhà sau khi kết hôn, chỗ này xa lạ với Hàm Hàm, cũng vô cùng xa lạ với Tố Tố.
Cô không thể tin nổi chị em tốt của mình đã kết hôn, đến cả Hàm Hàm cũng không thể tin mình đã kết hôn, còn đây chính là nhà mình.
Tố Tố ở lại nhà Hàm Hàm, cả đêm hầu như hai người không ngủ, chỉ mải nói chuyện đau lòng, rạng sáng hai người mới thiếp đi, La Vĩ Khôn đợi Hàm Hàm dưới lầu một đêm không thấy, đành thất vọng ra về.
Mười giờ sáng, Tố Tố trở về nhà ba mẹ mình.
Trong đầu cô rất loạn, đều là hình ảnh dáng vẻ lạnh lùng của Sở Lăng Xuyên, anh như vậy khiến cô rất khó chịu, ba tháng không gặp giống như ba năm vậy.
Cảnh còn người mất!
Lý Nguyệt Hương nhìn dáng vẻ mất hồn của Tố Tố, hỏi sao cũng không nói, chỉ ở trong phòng buồn bực, suy nghĩ miên man, cô do dự không biết có nên gọi điện cho anh hay không, nhưng gọi để nói gì đây?
Hỏi thăm đồng chí thủ trưởng, anh đã về rồi à? Về lúc nào? Thôi đi, dáng vẻ lạnh lùng như vậy, cô mới không cần mặt nóng mà dán vào mông lạnh, anh muốn ly hôn còn hỏi cái rắm.
Vậy thì nói chuyện ly hôn, ôi! Tố Tố ảo não, thôi, hay chờ anh liên lạc với cô đi, cô thừa nhận lúc ở trước mặt anh, mình thật không có cốt khí.
Hết buổi trưa, anh vẫn không gọi đến, thật biết cách hành hạ cô, khiến cô ăn ngủ không yên.
Mãi đến năm giờ chiều, có người gọi đến, cô chẳng cần nhìn là ai đã trực tiếp nghe máy, “Alo”
“Alo, An An, là anh.”
À, một lúc sau Tố Tố mới phản ứng kịp, “Thẩm Hạo Vũ?” Cô ngàn vạn lần không ngờ, người cô chờ không gọi đến, chờ được lại là Thẩm Hạo Vũ, “Tại sao là anh?”
“Bất ngờ hay là thất vọng?” Giọng nói trong điện thoại của Thẩm Hạo Vũ rất nhẹ nhàng, giống như gió thổi bên tai, khiến cô an lòng không ít.
“Chỉ là có chút ngoài ý muốn, sao anh lại gọi cho em? Tìm em có chuyện gì sao?” Tố Tố không thể không nghĩ đến ngày cô gặp anh trong KTV, nhìn dáng vẻ khổ sở vủa anh, nghe những lời của anh khiến cô hết sức khó chịu.
Thẩm Hạo Vũ có chút thấp thỏm hỏi: “Có thể ra ngoài một chút không? Anh….. Có mấy lời muốn nói với em, anh không có ý gì khác, đã nói, anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của em.”
“Em…..” Tố Tố đang do dự, cô không biết nên đối mặt như thế nào với Thẩm Hạo Vũ, càng sợ những gì anh sẽ nói ra, bởi vì, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.
“Coi như là hoàn thành tâm nguyện của anh được không?” Giọng nói của Thẩm Hạo Vũ gần như mang theo khẩn cầu, cuối cùng cô cũng không cách nào cự tuyệt, “Được, gặp nhau ở đâu?”
Thẩm Hạo Vũ cho địa chỉ, hai người cúp máy, Tố Tố chuẩn bị một chút rồi ra ngoài, mười phút sau đã đến điểm hẹn.
Địa điểm là một nhà hàng trung quốc, Tố Tố bước vào đã gặp Thẩm Hạo Vũ, bởi vì anh ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, cô đến ngồi đối diện anh, tâm tình phức tạp.
Không đợi cô mở miệng, Thẩm Hạo Vũ đã dành nói, “Anh tự chủ trương gọi món em thích, không ngại chứ?”
“Không đâu, cảm ơn.” Tố Tố cười cười, lúc này thức ăn bắt đầu được mang lên, Thẩm Hạo Vũ ân cần, “Nếm thử đi, hương vị thế nào?”
Tố Tố cầm đũa lên, trừ ăn ra, cô không biết nên làm thế nào, nên nói cái gì, ăn cũng không biết ngon.
Thẩm Hạo Vũ chỉ nhìn chứ không động đũa, một lát sau bưng chén lên uống một hớp rượu.
Bộ dạng Thẩm Hạo Vũ muốn nói lại thôi, bộ dạng đầy tâm sự, lại muốn rót thêm một ly nữa để uống thì Tố Tố ngăn lại, “Bụng rỗng đừng uống, Hạo Vũ, em ở đây, có gì muốn nói thì nói đi.”
Thẩm Hạo Vũ xoa tay, cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, “Có thể em không tin anh, anh bỏ đi bốn năm, cho tới giờ chưa từng quên em, thậm chí…. nằm mơ cũng muốn thấy em, nhưng ngay cả như thế anh cũng không dám, anh sợ sẽ gọi tên em.
Lúc tiếp nhận nhiệm vụ, anh cho rằng chỉ hai năm là đủ, anh nhất định có thể hoàn thành để trở về bên cạnh em, nhưng không ngờ thời gian kéo dài như thế.
Anh không biết em có còn chờ anh không…. anh hy vọng em đang đợi anh, cũng hy vọng em đừng đợi, bởi vì chờ đợi vô cùng khổ sở, mà anh có thể không trở về… có lẽ….sẽ hy sinh….
Anh vừa hy vọng em quên anh, rồi lại hy vọng lúc còn sống trở về em sẽ không chờ anh. Rất mâu thuẫn phải không? Thời gian qua bốn năm, rốt cuộc anh đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, việc đầu tiên anh làm là đi tìm em, nhưng em đã kết hôn, anh nghĩ, em đã không yêu anh nữa rồi.
Anh rõ ràng yêu em, lại giả vờ không yêu, anh nhẫn nhịn không quấy rầy cuộc sống của em, ở cửa hàng gặp em, anh không hề bình tĩnh, khi thấy em giữ hình của anh, anh hoàn toàn sụp đổ.
Em yêu anh, nhưng lại gả cho một người khác, lúc đầu anh rất khó chịu, nhưng anh ta thật sự yêu thương em, em bị thương, anh ta nóng nảy, như vậy anh cũng yên lòng.
Anh ta là một người đàn ông tốt, em sẽ hạnh phúc, cho nên, khi anh khổ sở lại cảm thấy được an ủi, vì có một người đàn ông sẽ thay thế vị trí của anh yêu thương em, chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt,....”
“Đừng nói…..” Nước mắt Tố Tố rơi đầy mặt.
“Nếu như ngày đó không phải anh uống quá nhiều đã nói với em những lời không nên, hôm nay anh cũng không muốn lặp lại, nhưng nếu đã nói một nửa, anh nhất định phải nói hết.”
Thẩm Hạo Vũ vỗ ngực mình, “Nếu không, những lời đó cứ giấu trong lòng anh….khó chịu.”
Tố Tố cầm khăn giấy lau nước mắt, bình tĩnh rồi mới nói, “Em nhớ anh đã từng nói muốn em tha thứ, đúng là em đã từng oán hận anh, bởi vì anh không tuân thủ cam kết.
Bây giờ em muốn xin anh tha thứ cho những oán hận của mình, nhiệm vụ của anh lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, em không nên có suy nghĩ như thế.
Em không có tư cách oán hận anh, em muốn thay nhân dân cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu thương em, anh là một cảnh sát tốt, cũng là một người tốt, có anh yêu em, em không hối hận, nhưng…..”
“Không….” Thẩm Hạo Vũ cắt đứt lời nói của Tố Tố, “An An, có những lời này của em là đủ rồi. Anh biết em muốn nói gì, cũng biết đã bỏ lỡ thì không quay về được, trong lòng em không còn vị trí cho anh, anh cũng biết, nhưng anh không muốn nghe chính miệng em nói ra.”
Tố Tố không muốn nói gì thêm nữa, Thẩm Hạo Vũ đã thay cô nói ra rồi, thật ra thì còn yêu Thẩm Hạo Vũ hay không, chính cô cũng không biết, cũng không muốn tìm hiểu. truyenduoc đăng tai* dd lequydon
Lúc này Thẩm Hạo Vũ đã ngà ngà, anh đã khôi phục lại bản thân, cười khẽ: “Tốt rồi, chúng ta đã nói xong, bây giờ chúc phúc nhau, như thế nào?”
“Được.” Tố Tố hiểu ý, giờ ly nước trái cây lên, cụng vào ly rượu của anh, “Vậy chúng ta chúc phúc cho nhau.”
“Anh trước.” Thẩm Hạo Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh chúc em hôn nhân mĩ mãn, đừng nhất thời hồ đồ bỏ lỡ người đàn ông bên cạnh, mặc dù anh ghét anh tam chẳng qua thật lòng muốn em có thể hạnh phúc.”
Tố Tố nhớ đến Sở Lăng Xuyên lại có chút phiền muộn, cảm thấy lời của Thẩm Hạo Vũ có chút buồn cười, xem ra anh đã biết chuyện của cô, “Cảm ơn anh, vậy em cũng chúc anh sớm tìm được một nửa kia của mình, sống thật tốt, bỏ qua quá khứ, nhìn về tương lai.”
Thẩm Hạo Vũ khẽ cười, “Cái này anh thích, cạn chén!”
“Cạn chén.”
Hai người vừa đặt ly xuống, có một người đến bàn của họ, ngồi cạnh Thẩm Hạo Vũ, thân thể thẳng tắp.
Tố Tố và Thẩm Hạo Vũ đều sửng sốt, người này không phải quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì, chính là người phụ nữ hôm qua mới gặp, Tiểu Hồng.
“An Nhược Tố?” Tiểu Hồng cười cười, “Có phải tò mò vì sao tôi ở đây hay không? Tôi đến tìm cô, nhưng cô đã lái xe ra ngoài nên mới đến đây.”
Tố Tố cũng có thể cảm nhận được cái cô Tiểu Hồng này không có chút nào thân thiện với mình, như vậy cô cũng không cần khách khí, “A, thế nhưng không phát hiện, mình có một cái đuôi, chuyện gì đây?”
“Miệng lưỡi sắc bén!” Tiểu Hồng cũng không giận, chỉ là nghiêm mặt, “Không có gì, muốn nói với cô vài chuyện, nhưng bây giờ không cần nữa, vì nhân vật chính đến rồi.”
Tiểu Hồng nhìn về sau lưng Tố Tố ngoắc tay, cô ta còn cười vô cùng rực rỡ, Tố Tố tò mò quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Sở Lăng Xuyên, cô trợn mắt, chuyện gì đây?
Chân mày Sở Lăng Xuyên nhíu lại nhìn Thẩm Hạo Vũ, đôi mắt càng lạnh hơn, đến ngồi cạnh Tố Tố, tầm mắt quét cô gương mặt cô, ánh mắt vẫn còn hồng, hẳn là vừa mới khóc, sau đó a giơ tay ra,
“Sở Lăng Xuyên.”
“Thẩm Hạo Vũ.”
Hai người bắt tay coi như chào hỏi, nhưng mãi không buông ra, cả hai âm thầm dùng sức nắm thật chặt.
Tố Tố nhìn hai người đàn ông bỗng nhiên “thân thiết” có chút không hiểu, làm gì mà bắt tay lâu như vậy. Tiểu Hồng giữ nguyên bộ dạng ngồi xem kịch, thậm chí còn cười nói.
Không rõ chân tướng, Tố Tố hết nhìn Sở Lăng Xuyên, rồi lại nhìn sang Thẩm Hạo Vũ, sau đó cầm đũa gõ vào tay hai người, “Này, chỉ bắt tay thôi mà lâu như vậy?”
Hai người đàn ông buông tay ra, Tiểu Hồng gọi nhân viên: “Phục vụ, cho thêm hai bộ bát đũa.”
Đây là không mời mà tới? Hình như Thẩm Hạo Vũ cũng chẳng hề để ý chuyện đột nhiên trên bàn có thêm hai người, hơn nữa còn trấn định tự nhiên.
Tố Tố cúi đầu, cầm đũa lên ăn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không nhịn được liếc sang người đàn ông bên cạnh, muốn nhìn nhưng lại sợ anh phát hiện.
Nhân viên lấy thêm bát đũa, Sở Lăng Xuyên rót đầy ly rượu, không để ý đến Tố Tố, trực tiếp khiêu khích Thẩm Hạo Vũ, “Như thế nào, uống một chén?”
“Được!” Thẩm Hạo Vũ rót đầy ly của mình, hai người chạm cốc, ngửa đầu uống cạn.
Tổ tông ơi, đây là rượu trắng, không phải nước lọc, Tố Tố muốn ngăn cản, nhưng Sở Lăng Xuyên như vậy, cô lựa chọn rút lui.