Editor: Uyên Xưn
Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố như vậy, anh lập tức cảm thấy giống như có người hung hăng đâm mình một dao, một bên mặt của cô vẫn còn sưng, chắc chắn là bị người đánh, lại còn khóc thê thảm như vậy. Trong lòng anh đau nhói, khom lưng ôm lấy cô, cau mày, phẫn nộ hỏi: “Sao mặt em lại thế này? Ai đánh?”
Tố Tố ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Sở Lăng Xuyên sẽ trở lại, cô bị người phụ nữ của Thẩm Hạo Vũ đánh, cô khóc cũng có liên quan đến anh ta, những thứ này bảo cô làm sao nói cho anh biết? Cô không muốn anh biết!
“Nói đi!” Sở Lăng Xuyên nóng nảy, một tay ôm cô, một tay xoa lên mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, trong lòng vừa đau vừa giận dữ, con mẹ nó người nào dám đánh vợ anh?
Tố Tố không biết giải thích với anh thế nào, cô sợ anh biết mình vẫn còn quan hệ với Thẩm Hạo Vũ, cuối cùng cô ôm chặt lấy anh, như vậy sẽ không thấy ánh mắt của anh, không thấy chột dạ, nhưng trong lòng cô tràn đầy áy náy.
Nữ nhân này, chuyện gì xảy ra? Sở Lăng Xuyên cầm hai tay của Tố Tố, muốn đẩy cô ra, muốn hỏi cô một chút xem đã có chuyện gì, nhưng Tố Tố lại ôm chặt hơn, không nói lời nào.
“Bảo bối, đừng khóc, nói chuyện với anh nào, ai khi dễ em?”
“Anh!” Tố Tố chôn ở cô anh nức nở nói, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, nâng cái mông cô vỗ nhẹ một cái, “An Nhược Tố, tại sao lại thành anh khi dễ em rồi?”&dien^^dan*,lqdon..
Tố Tố tiếp tục ôm chặt anh, thanh âm khụt khịt vang lên, uất ức và ỷ lại nói: “Anh khôn nhìn thấy em khóc rất uất ức à.. Anh còn hung dữ với em.”
Sở Lăng Xuyên xoay người ngồi trên giường, anh đặt cô ngồi trên đùi mình, rốt cuộc kéo dãn được một chút khoảng cách, cô tấm nhà anh lại làm cho người ta đau lòng, giơ tay lên giúp cô lau lệ: “Anh rất sốt ruột em biết không, mau nói cho anh biết, mặt em là ai đánh?”
“Không biết!” Tố Tố hít mũi một cái dứt khoát nói ra ba chữ này, cô đã nghĩ xong nên giải thích với anh như thế nào, mặc dù không được nói dối nhưng cô có ý tốt nên hãy tha thứ cho cô.
Sở Lăng Xuyên đối với lí do không rõ ràng này của cô khiến anh cả giận: “An Nhược Tố, sao lại không biết? Em nói điểm chính cho anh! Trả lời vấn đề!”
“Ở xe buýt, em gặp phải một người phụ nữ, em và cô ta xảy ra cãi vã, em nói cô ta vài câu, cô ta chạy đến tát em, tức chết em rồi.”
“Em có biết cô ta không?”
Tố Tố muốn nói cô đã đạp trả lại một cái nhưng thôi, bây giờ khóc là bởi vì uất ức, nếu đạp lại người ta thì không thành bộ dạng này được, cô nhỏ giọng nói: “Lúc đó em bối rối, mà cô ta xuống xe luôn… Cho nên không biết cô ta là người nào, chỉ biết nguyền rủa cô ta, không biết tên cô ta.”
Thật khiến người ta tức chết, bị đánh còn không biết đối phương là ai, Sở Lăng Xuyên cũng phát hỏa, anh cảm giác có chút không đúng, cau mày hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Anh có ý gì?” Tố Tố lúc này đã ngưng khóc, chỉ là trong mắt còn có ánh lệ, trợn to mắt nhìn anh, cố ý giả bộ tức giận, “Anh thấy em bị đánh còn chưa đủ thê thảm à? Không phải anh muốn em đi quần đầu chứ, Sở Lăng Xuyên, anh thật ác độc!”
Sở Lăng Xuyên lườm cô, tức giận: “Anh cũng không có ý này, anh chỉ không tiếp nhận được chuyện vợ mình bị đánh, anh đang đau lòng, tức giận, em hiểu không?”
Cô dĩ nhiên hiểu tâm tình của anh, cô cũng không cố tình giả bộ ngớ ngẩn để lừa đứa trẻ, đành tránh đề tài này: “Sở Lăng Xuyên đừng nói chuyện này nữa, em đều nghẹn chết rồi, lớn như vậy mới bị anh đánh, không ngờ trừ anh ra lại có một người phụ nữ đánh mình, ô ô …”
Sở Lăng Xuyên vừa nghe chiến tích của mình, lập tức nổi đóa, anh đá cô một cái nhưng cô nhanh chóng tránh được. Chỉ là bằng trực giác của mình, anh đã phát giác được cô có chuyện giấu mình, thế nhưng cô không nói anh cũng không còn biện pháp.
Trước mắt anh phải trấn an bảo bối của mình đã, anh nói, “Tốt rồi, đừng khóc, anh lấy đá cho em chườm, nếu không ngày mai không thể gặp người.”
Tố Tố xoa mặt, cô nói không có việc gì nhưng anh vẫn lấy đá chườm cho cô, cô lại nhìn vết thương trên đầu anh, “Vết thương trên đầu anh đã khỏi hoàn toàn chưa?”
“Vết thương đã sớm khỏi rồi!” Sở Lăng Xuyên không có chút nào quan tâm bản thân nói, vết thương đối với anh mà nói giống như là muỗi cắn. Nhưng mà cô chỉ bị một cái tát thì tính là gì, thế nhưng anh lại khẩn trương, lo lắng.
Nghĩ đến chuyện đó Tố Tố lại đau lòng và thống hận mình, cô không xứng để anh đối xử tốt như vậy, không nhịn được nói: “Thật xin lỗi!” Cô nắm lấy đôi tay chai sần của anh, Sở Lăng Xuyên thoáng nhíu mày, “Thế nào?”
Tố Tố cúi đầu, không dám đối mặt với cặp mắt sáng ngời kia, “Đã khiến anh lo lắng. Em không sao rồi, lúc nãy có chút tức giận nhưng giờ nghĩ lại đã không có gì lớn.”
Sở Lăng Xuyên vuốt đầu cô, không lên tiếng, Tố Tố nhớ hôm nay không phải chủ nhật, tại sao anh có thể trở về, cô hỏi: “Sao hôm nay anh lại có thời gian trở về? Có phải anh trở về thăm em?”
“Buổi sáng trở về làm việc, bây giờ mới về đến nhà. Hai ngày hôm nay đều như vậy, có thể tối nay anh ở lại."
À, thì ra anh đã sớm đến thành phố, chỉ là chưa về nhà. Như vậy nói cách khác, có lẽ mấy ngày này anh sẽ ở nhà, Tố Tố vui mừng, ánh mắt sáng lên, “Thật? Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, em còn chưa có làm cơm tối, để em đi nấu ngay bây giờ.”
Anh thấy nụ cười của cô cũng yên lòng không ít, đưa túi chườm cho cô, “Được rồi, tự em chườm đi, cơm tối để anh làm.”
“Em nghỉ ngơi tại chỗ, đợi lệnh!”
“Vâng thủ trưởng.”
Sở Lăng Xuyên cởi quân trang ra, thay quần áo ở nhà đi làm cơm. Tố Tố tắm xong cũng mặc quần áo ở nhà, sau đó đi giặt quần áo cho Sở Lăng Xuyên. Cô ở trong nhà tắm chườm mặt của mình.
Hai người đang ở nhà thì Triệu Đình Phương đến nhấn chuông cửa, không cần ai ra mở bà tự mở đi thẳng vào, nghe được tiếng chuông, Sở Lăng Xuyên đi ra từ trong phòng bếp, thấy bà đến cười nói: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”
“Ừ!” “Mẹ, con trở về làm việc, lúc nãy mới vừa đến nhà.” Sở Lăng Xuyên nói xong muốn gọi Tố Tố ra, Triệu Đinh Phương ngăn cản anh, kéo anh vào phòng bếp, “Lăng Xuyên, cuộc sống vợ chồng mẹ không có ý kiến, nhưng con cũng không thể nuông chiều vợ, con rất lâu mới trở về một lần, tại sao Tố Tố cũng không biết đau lòng con?”
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi, để ta làm cơm.”
“Mẹ, không cần đâu. Con không mệt, mẹ không trách con bất hiếu là được rồi, mẹ ngồi đi, hôm nay ở đây ăn cơm với bọn con.”
Sở Lăng Xuyên nói xong tiếp tục nấu ăn, Tố Tố lại đi bộ vào, cô thấy Triệu Đình Phương không biết đến từ lúc nào thì sửng sốt một chút nói: “Mẹ, mẹ đến ạ.”
Triệu Đình Phương thấy Tố Tố có chút mất hứng, nhưng bà cẩn thận nhìn khuôn mặt cô lại ngây ngẩn cả người, bà nhớ đến thời điểm Sở Lăng Xuyên và Tố Tố kết hôn, cô bị Sở Lăng Xuyên đánh cho thâm mặt, lần này chẳng lẽ cũng như vậy?
Bà làm bộ như không thấy, nhưng không nói không được nên bày tỏ quan tâm một chút, chuyện này lại là lỗi con trai mình, “À, không có việc gì, không có việc gì mẹ, người nhanh đi nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Lăng Xuyên rồi, Lăng Xuyên, hay là anh đi nói chuyện với mẹ đi, em làm cho.” Tố Tố nói xong vội vàng tranh việc, nghĩ thầm, có lẽ Triệu Đình Phương thấy con mình như vậy lại đau lòng.
“A, không cần, Tố Tố, con đi nghỉ ngơi, để mẹ và Lăng Xuyên làm cũng được, con đi đi.” Triệu Đình Phương nói xong đẩy Tố Tố đi, cô đành phải đi tới phòng khách.
Triệu Đình Phương đến bên cạnh Sở Lăng Xuyên, cau mày nói: “Lần sau con nhớ chú ý, sao lại để Tố Tố thành bộ dạng như vậy?”
“Mẹ, con biết rồi, người đi nghỉ đi, còn nữa, chuyện này coi như không có gì xảy ra, một lát nữa đừng nói ra.”
Dưới sự giúp đỡ của Triệu Đình Phương, cơm tối rốt cuộc cũng hoàn thành, ba người ngồi vây quanh bàn cơm. Bà đối với dấu đỏ trên mặt và việc đã khóc đều không đề cập đến, chỉ là bảo Tố Tố ăn nhiều một chút.
die&ndan*,lqdon..
Ăn cơm tối xong, ba người ngồi trò chuyện ở phòng khách, Triệu Đình Phương đột nhên nói: “Tố Tố, Lăng Xuyên, các con suy nghĩ một chút xem bây giờ nên có thêm một đứa bé không, hiện tại thân thể Tố Tố cũng đã bình phục, có thể xem xét rồi.
Tố Tố sửng sốt một chút, cô đã mất đi một đứa con, về sau cô còn chưa nghĩ đến, trong lòng cô còn chút sợ hãi, có lẽ phải đợi một hai năm nữa.
Nhưng bây giờ Triệu Đình Phương nhắc đến, cô cũng không dám nói ra suy nghĩ, không dám lên tiếng, hơn nữa bà muốn có cháu trai, cô rất nhức đầu, không biết phải làm sao.
“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên, mẹ, mẹ cũng đừng quan tâm, chuyện này không phải muốn là được.”
Sở Lăng Xuyên nói xong, đề tài này cứ kết thúc như vậy, Triệu Đình Phương đợi một lát rồi đi luôn, Sở Lăng Xuyên lái xe đưa bà về, nửa giờ sau mới trở lại, lúc này Tố Tố đã chui vào trong chăn rồi, cô đang tiếp tục chườm mặt mình, hi vọng ngày mai có thể gặp người.
Nhìn bộ dạng kia của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên đi đến, ngồi bên người, giơ tay nâng cằm cô lên nhìn một chút, “Em đã tốt lên nhiều rồi, còn đau không?”
Không đau, cũng may người phụ nữ kia không có sức lớn, nếu không, có lẽ gương mặt của cô đã thành đầu heo hay là bánh bao rồi. Bây giờ nằm cũng đau, cô và Thẩm Hạo Vũ không có quan hệ, cũng không trêu chọc anh ta, vậy mà còn bị người phụ nữ của anh ta đánh, đây có được tính là tai bay vạ gió không?
Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn cô một cái, cẩn thận hôn dọc theo mặt của cô, cầm túi đá lên chườm cho cô, nhìn tình hình này có lẽ ngày mai không sao rồi, “Bảo bối, em nên đi thi bằng lái xe đi.”
Sở Lăng Xuyên mặc dù không dám ôm hy vọng vào kĩ thuật của Tố Tố, chỉ là, nhất định phải học, anh nghiêm mặt ra lệnh: “Đi thi trước rồi nói, đây là mệnh lệnh thủ trưởng giao cho em, phải thi hành!”
Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên nghiêm túc, hít sâu một hơi kháng nghị, cuối cùng phun ra mấy chữ: “Được rồi, thủ trưởng đại nhân, em nghe anh.”
“Ngày mai em đi báo danh trước. Bây giờ em chườm một chút nữa là được rồi.” Sở Lăng Xuyên nói xong đưa túi chườm lại cho Tố Tố, anh đứng dậy đi tắm.
Giờ phút này Tố Tố không biết, trong lúc này người phụ nữ “Chị Hoa” kia lại bị mắng, không phải là Thẩm Hạo Vũ mắng mà là một người đàn ông tên Lôi Hổ.
Thẩm Hạo Vũ tức giận, nhưng anh không làm gì, nhưng cuối cùng chuyện này bị Lôi hổ biết, anh ta hung hăng mắng cô ta một trận, dặn cô ta đừng đi trêu chọc Tố Tố.
Lần đầu tiên cô ta bị người ta đánh, cô ta rất không hiểu, tại sao anh trai không giúp mình ra mặt, không chỉ thế lại còn mắng mình, cô ta trở nên uất ức, càng thêm hận Tố Tố, mối hận này cô ta nuốt không trôi.
Chị Hoa nghi hận trong lòng, nhưng giờ phút này Tố Tố không để trong lòng, càng không biết mình đã chọc giận cô ta, cô chỉ biết bây giờ toàn tâm toàn ý bên Sở Lăng Xuyên vì rất lâu anh mới trở lại.
Sở Lăng Xuyên đi từ phòng vệ sinh ra, anh chỉ mặc một cái quần lót tam giác, hai chân thon dài vững chắc, bờ vai rộng lực lưỡng, mông thon gọn, bắp thịt cuồn cuộn, làn da nâu khỏe khoắn càng thêm cường tráng.
Chỉ mấy bước Sở Lăng Xuyên đã vọt đến giường, nằm trên người Tố Tố, cúi đầu cho cô một cái hôn, tay lần vào trong chăn, nhìn mặt cô một chút, đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn còn hơi hồng hồng.
Anhh muốn tắt đèn nhưng Tố Tố lại như bạch tuộc quấn lấy, ôm chặt anh, dính sát vào lưng anh, Sở Lăng Xuyên trực tiếp nằm trên người cô.
Lưng của anh rất rộng, cô vòng tay ôm lấy ngực anh, để nửa bên mặt dán lên tấm lưng cường tráng của anh.
Hự… Tố Tố rên lên một tiếng, trời ạ, người này muốn mạng cô ư, cô gian nan mở miệng: “Sở Lăng Xuyên… Đầu heo này, anh đè chết em rồi, mau dậy đi.”
Sở Lăng Xuyên khẽ chống thân thể, nhưng không có hoàn toàn buông ra, mà cúi đầu hôn lên lưng cô, tay kéo quần ngủ cô xuống, sau đó xé hỏng quần lót cô.
Hôn triền miên, dây dưa, anh dùng tay giữ hông cô, để cô nằm trên giường, mà anh dùng phương thức ôn nhu chậm rãi tiến vào…
Buổi sáng hôm sau, Tố Tố dậy trễ, cũng không để ý đến điểm tâm, đi rửa mặt đánh răng, xem lại gương mặt mình đã đỡ chưa, sau đó gọi Sở Lăng Xuyên đưa mình đi làm, ai bảo anh yêu cầu vô độ cả đêm, hại cô ngủ trễ như vậy.
Sau khi Tố Tố đến trường học, cô bị lãnh đạo gọi lên giáo huấn một trận, thân là nhà giáo, thế nhưng đánh nhau trước mặt mọi người, gây ra ảnh hưởng vô cùng kém.
Mặc dù không phải cô gây sự trước nhưng quả thật ngày hôm đó cô quá kích động rồi, nhiều người nhìn như vậy, thật sự ảnh hưởng đến hình tượng, chỉ là cô bị đánh không rõ ràng như vậy, cô không nhẫn nhịn đươc, đó không phải phong cách của cô.
Lãnh đạo hỏi có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nói không biết đối phương, cuối cùng chuyện này cứ kết thúc như vậy, đồng nghệp hỏi, cô cũng nói là mình không biết. Mặc kệ mọi người có tin hay không, dù sao cô chỉ có lời giải thích này.
Sắp đến giờ tan tầm, Tố Tố nhắn tin cho Sở Lăng Xuyên hỏi mấy giờ anh về, anh nói là không xác định, bảo cô tự về trước, chú ý an toàn, cô cũng dặn dò anh rồi cất điện thoại.
Hôm nay là chủ nhật, cho nên sau khi tan việc Tố Tố đi siêu thị, Sở Lăng Xuyên trở về trong nhà phải chuẩn bị đồ ăn, bình thường mình cô thì thường đơn giản.
Bởi vì siêu thị cách chung cư không xa nên Tố Tố đi bộ, lúc này trời đã tối rồi, cô cảm thấy có người đi sau lưng mình.
Cô quay đầu nhìn lại thì không có ai, sau đó vẫn cảm thấy có người phía sau, cô nghiêng mặt, thấy một bóng đen, cô hoảng loạn, gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, chỉ vài phút bên kia bắt máy, Tố Tố vội vàng nói: “Sở Lăng Xuyên, anh chưa về nhà sao? Hình như em bị theo dõi!”
Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên không trả lời, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng nhanh, càng ngày càng vang, cô sợ đến nỗi bỏ hết mọi thứ trong tay mà chạy.
Mới vừa chạy không xa, eo cô bị túm lại, Tố Tố đấm đá loạn xạ, còn kêu loạn lên: “A, biến thái, buông ra, buông ra!”
Cô vừa nói xong thì người lạ mặt trực tiếp ôm ngực mình, a, thật biến thái.. Tố Tố đang sợ hãi, một cái hôn rơi trên mặt cô, tiếp theo là một tràng cười truyền đến.
Tố Tố vội vàng quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ mời cô thấy được gương mặt tuấn tú đáng đánh đòn, cô trợn mắt, sợ hãi không còn, mà chỉ là tức giận, “Sở Lăng Xuyên, cái người lưu manh này, anh làm em sợ hết hồn, đáng ghét!”
Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô vào trong ngực, khóe môi còn vương ý cười, “Vợ, anh sai rồi, anh là đang về nhà không thấy em nên mới ra đón em, anh chỉ đùa thôi mà, đừng nóng giận, về nào, mình về nào!”