Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Nhiên nhìn khuê nữ bảo bối của mình, tâm tình tốt lên rất nhiều. Cô khom người ngồi xổm xuống, thoáng mỉm cười một chút, vuốt ve gương mặt đáng yêu và mái tóc dày đen nhánh của con gái: "Mẹ đã tốt hơn nhiều rồi, con đã ăn cơm chưa?"
"Ba ba đã làm cơm cho con ăn rồi ạ." Tiểu khả ái nói xong đưa tay sờ sờ vào bụng của Tiểu Nhiên: "Mẹ, mẹ có đói bụng không? Ba ba có phần cơm cho mẹ đó."
Tiểu khả ái đã sắp ba tuổi rồi, muốn nói cái gì đều sẽ nói, chỉ là việc phát âm có chút chưa được rõ tiếng lắm. Bất quá người lớn nghe thấy đều có thể hiểu được. Hơn nữa cô nhóc đã bắt đầu học cách quan tâm đến người khác.
Tiểu Nhiên nhìn con gái đáng yêu của mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cô nhóc, lại sờ sờ bụng của cô nhóc: "Vậy sao! Cái bụng của tiểu khả ái đáng yêu của nhà ta tròn xoe như thế này, xem ra đã ăn rất no, đúng hay không?"
Tiểu khả ái bị mẹ động vào có chút hơi ngứa chút ngứa, cười lên khanh khách, cũng bắt lấy tay của mẹ, còn gật gật đầu, nói: "Ăn no lắm rồi, ba ba xúc cho Khả Khả ăn cực kỳ nhiều cơ nhé."
Thiệu Minh Thành đi tới, ôm lấy con gái, rồi sau đó đưa tay túm chặt lấy cổ tay của Tiểu Nhiên, dắt đi đến phòng ăn, vừa đi vừa nói chuyện: "Trước em hãy ăn một chút gì đã, ăn xong rồi uống thuốc."
Tiểu Nhiên cũng chẳng quan tâm gì nhiều lắm. Cô bị Thiệu Minh Thành lôi đi đến nhà ăn ngồi xuống, @MeBau* [email protected]@ đồ ăn cũng đều thật nhẹ, canh cũng là nhẹ, khẩu vị của cô không tốt, nhưng vì cô rất đói bụng, nên miễn cưỡng ăn một ít.
Thiệu Minh Thành an vị ở một bên để nhìn cô, giám sát cô ăn nhiều một ít. Còn Khả Khả thì đã cầm thuốc giúp Tiểu Nhiên từ trên bàn trà đi lại, đặt ở trên bàn cơm: "Mẹ, uống thuốc đi."
Tiểu Nhiên nhìn động tác thân thiết này của con gái, hiểu ý mỉm cười, cũng hướng cô nhóc nói lời cảm ơn: "Mẹ cảm ơn Khả Khả."
Tiểu khả ái lại dùng này giọng nói mềm mại nói: "Không cần khách khí."
Một câu nói khiến cho Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành đều không nhịn được cười. Ăn cơm tối, uống thuốc xong, tinh thần của Tiểu Nhiên cũng đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa cô cũng đã không còn bị tiêu chảy nữa, Dieenndkdan/leeequhydonnn phỏng chừng không sai biệt lắm thì ngày mai có thể tốt rồi.
Tiểu khả ái từ lâu đã nằm gọn ở trong lòng Thiệu Minh Thành ngủ rồi. Sau khi đặt con gái lên trên giường, thu xếp cho cô bé nằm ngủ xong, hai người cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách. Tiểu Nhiên nhìn xem thời gian đã chín giờ, liền nói với Thiệu Minh Thành: "Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, tôi đi về trước, ngày mai anh con gái đến nhà của cha mẹ tôi ở bên kia."
Tiểu Nhiên nói xong cũng muốn đi, nhưng mà, đột nhiên nhớ tới, ví tiền của cô cừng với hết thảy các thứ này nọ vẫn còn ở chỗ của Giản Ngọc Sanh bên kia. Do dự một chút, cô có chút quẫn, mở miệng nói: diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn "Cho tôi mượn 100 đồng, ngày mai sẽ trả lại cho anh."
"Không có." Thiệu Minh Thành không cho mượn. Anh chính là muốn cô ở lại nơi này. Cô đã và người đàn ông kia đã không còn quan hệ gì nữa rồi, không cần phải tránh hiềm nghi. Huống chi, không phải cô đã nói tất cả, muốn cùng anh lại nối tiền duyên đó sao?
"Anh..." Được thôi, ngoan độc lắm, không có thì không có, cô đi trở về, Tiểu Nhiên xoay người rời đi, hiện tại cô cũng đã có tinh thần rất nhiều, đã có khí lực để đấu tranh cùng anh được rồi.
Thiệu Minh Thành nhìn người con gái đầy cố chấp ở trước mắt mình này, có chút kích động muốn đập cô một cái cho cô hoa mắt chóng mặt. Anh bước một bước dài tiến lên, ôm chặt lấy cô, dùng giọng điệu từng đã trầm lắng dịu dàng thấp giọng trầm trầm nói: "Nơi này cũng là nhà của em, đừng đi nữa."
Tiểu Nhiên khẽ nhíu mày, giãy dụa ở trong lòng anh, lại tránh không được, "Nơi này mới không phải nhà của tôi, nhiều nhất chỏ là một nửa nhà của Khả Khả mà thôi. Anh đừng làm rộn, tôi phải đi về."
Thiệu Minh Thành không buông tay, lại càng ôm chặt hơn. Anh bắt chéo hai cái tay không ngoan của cô ra phía sau lưng cô, ngay cả thân thể của cô cũng bị anh chiếm lấy: "Em đã quên lời nói của chính mình rồi sao? Em đã nói muốn mộng cũ đoàn tụ cùng với anh, mà anh thì đã đáp ứng rồi."
"Thiệu Minh Thành, anh đừng có ấu trĩ như thế có được không? Một đứa nhỏ ba tuổi cũng biết được, đây chẳng qua là lời nói dỗi mà thôi." Tiểu Nhiên có chút đau đầu, nói, cũng buông bỏ sự giãy dụa, hơi giận phiền não nói với anh: "Anh không nói thì tôi cũng đã quên mất rồi. Hai chúng ta mồm miệng cãi nhau như thế, anh tham gia vào làm cái gì? Cái gì mà tôi muốn hợp lại với anh? Anh đây là muốn chế tạo cho tôi và Giản Ngọc Sanh hiểu lầm... Tôi, a..."
Tiểu Nhiên đang thở hồng hộc nói, môi lại bị Thiệu Minh Thành hôn, lại cũng có cách nào mở miệng để nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô a a. Ở trước mặt Giản Ngọc Sanh, anh cũng đã đột nhiên liền hôn cô như thế này. Lúc đó cô đang cãi nhau, hơn nữa đầu óc đang choáng váng khó chịu, cũng không có cảm giác gì, về sau cũng quên mất.
Hiện tại, anh lại tiếp tục hôn như vậy, cô có chút bị kinh sợ, cứ mở to hai mắt ra để nhìn anh, thân thể cũng trở nên cứng ngắc lại ở trong lòng anh. Một lát sau rốt cục cô cũng phản ứng kịp, vội vàng giãy giụa muốn tránh ra. Thế nhưng mà, lại càng bị anh ôm chặt hơn, hôn càng sâu hơn.
Thiệu Minh Thành một tay chộp lấy hông của cô, một tay giữ sẵn ở nơi cái ót của cô, hung hăng hôn cô. Hôn đến mức tim cũng trở nên run rẩy, đau đớn. Lưỡi của anh chui vào trong miệng cô, một khắc kia, liền bị cô cắn.
Sự phản kháng của cô, lại càng thêm kích thích khát vọng của anh. Làn môi của cô, vẻ đẹp hoàn hảo của cô, hết thảy hết thảy những gì của cô vốn đều nên thuộc về của anh. Thế nhưng mà bởi vì sai lầm của anh, mà sự sai sót ấy đã khiến cho cô liền bị người đàn ông khác chiếm giữ lấy.
Không cần là giả vờ, không khó chịu là giả vờ. Thế nhưng là nghĩ muốn còn người lần trái tim của cô cùng thì lại cũng không thể nào giả dối được. Anh giống như đã nổi điên lên vậy, hôn hít lấy cô, rồi sau đó ôm cô lên, đến quăng ở trên ghế sofa. Thân thể của anh cũng tùy ý mà áp tới.
Mà Tiểu Nhiên, lúc trước trong lòng vốn đang giãy dụa mâu thuẫn thì lại im hơi lặng tiếng. Cô không giãy dụa, không phản kháng, yên tĩnh đến lạ kỳ, làm cho anh cảm thấy một trận bất an. Anh đình chỉ lại nụ hôn của mình, rướn người lên nhìn thân thể của cô, lại nhìn thấy cô đang không tiếng động mà rơi lệ.
"Tiểu Nhiên." Trái tim của Thiệu Minh Thành đột nhiên cứng lại. Anh vội vàng nâng tay lên giúp cô lau nước mắt. Cô không nói chuyện, anh cũng không biết là cô đang nghĩ cái gì. Anh trầm mặc nhìn cô, hồi lâu mới hỏi: "Em... Yêu anh ta đúng không?"
"Thiệu Minh Thành... Anh đừng có ép hỏi tôi cái gì nữa! Yêu là cái gì, tôi đã sớm không thấy có gì lạ nữa rồi." Cô từng đã cho rằng, tình yêu là mật đường, có thể ngọt đến tận sâu trong lòng. Thế nhưng mà, chờ sau khi cô yêu Thiệu Minh Thành thì mới biết được, tình yêu cũng có thể là độc dược, "Tôi đã không còn là người phụ nữ của anh nữa rồi, cho nên Thiệu Minh Thành, mời anh hãy tôn trọng tôi một chút!"
Hai tay Thiệu Minh Thành nâng chặt lấy gương mặt của cô: "Em vẫn như trước kia, ở trong lòng của anh, em vẫn luôn là của anh. Hãy trở lại bên người anh đi, Tiểu Nhiên. Hãy quên những gì đã đi qua, chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa! Chúng ta hãy kết hôn, mỗi ngày đều có thể ở cùng nhau, cùng nhau nhìn con gái chúng ta lớn lên một chút. Mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau đưa con bé đi đến trường học, cùng nhau đón con tan học, cùng nhau nhìn con trưởng thành! Còn chúng ta, sẽ cùng nhau dần già đi… Như vậy thật tốt, có phải hay không?"