Mục lục
Cô Dâu Của Trung Tá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117-3: Bảo bối, cùng anh về nhà 3




Thời gian cũng không còn sớm, một nhà ba người cần nghỉ ngơi rồi. Tiểu Bao Tử giống như ngày hôm qua, cậu nằm ngủ ở giữa. Nhóc vẫn rất thích được mẹ ôm ngủ, mẹ ôm nhóc so với ba ba thoải mái hơn, vừa mềm mại vừa thơm thơm.



Sau khi tắt đèn, Tiểu Bao Tử ở trong tình yêu thương nồng đậm của cha đã chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng Tố Tố lại không ngủ được, bàn tay lại không nhịn được cứ vỗ về yêu thương lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử. Cô nghĩ đến nhất cử nhất động của nhóc con, lại bật cười không sao nén nhịn được.



Sở Lăng Xuyên cũng không ngủ được. @MeBau*
[email protected]@ Anh trở dậy đi đến phòng vệ sinh, sau khi đi ra cũng không trở lại vị trí ngủ lúc trước, mà là đi tới nằm ở bên cạnh Tố Tố, cọ xát lên cô.



Tố Tố không nhịn được liền xoay người đẩy anh ra, hạ thấp giọng nói xuống, hỏi anh có chút khẩn trương: "Anh làm cái gì thế hả?"



"Anh sợ bị đè vào Tiểu Bao Tử." Cái lý do này đủ lớn mạnh, không cường đại cũng phải cường đại, dù sao người cũng đã nằm ở bên cạnh Tố Tố rồi. Anh ôm lấy cô, đánh chết cũng sẽ không buông tay.



Tố Tố buồn bực nện vào anh một cái, giãy dụa, chỉ sợ anh không thành thật. Ngay tại thời điểm cô giãy dụa, chỉ cảm thấy thân mình không còn vững, 'bịch' một tiếng trầm đục, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn hai người từ trên giường đã rơi xuống trên đất rồi. Có Sở Lăng Xuyên lót đáy, cô đã được anh che chở ở trong lòng.



Giường vốn dĩ không lớn, bên kia lại có một vị trí nằm để bỏ trống. Sở Lăng Xuyên nằm ở bên người cô, vốn là anh chỉ có nhẹ nhàng ghé nửa thân hình của mình ở trên giường. Ở vị trí như vậy chỉ cần Tố Tố cựa quậy một cái, không ngã xuống thì mới là lạ chứ.



Cú ngã mạnh mẽ này làm Tố Tố có chút mộng, tức thời không động đậy gì nữa. Hai người gây ra tiếng động lớn như vậy, thật sự thật sự là nguy hiểm. An tĩnh trở lại, cảm thấy Tiểu Bao Tử không bị tỉnh lại, cô nâng tay đánh đấm vào ngực anh, giảm thấp giọng nói của mình xuống, nói: "Buông tay ra."



Nếu như Sở Lăng Xuyên mà lại chịu như vậy nghe lời như vậy, thì anh chính là không còn phải là Sở Lăng Xuyên nữa rồi. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Không những anh không chịu buông tay ra, mà ngược lại, anh lại ôm chặt lấy cô. Một tay anh chiếm lấy hông của cô, một tay kia chế trụ vào cái ót của cô, hôn lên.



Anh gấp gáp và khát vọng hôn lên cánh môi mềm mại của cô. Kích động một cái, anh xoay người đè cô ở dưới thân thể của mình, đồng thời bàn tay cũng kéo túm lấy áo ngủ của cô, môi cũng đã kề vào ở trên bờ môi của cô, cẩn thận ngọt ngào hôn lên.



Tố Tố sợ đánh thức con trai, không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể để mặc cho anh hôn. Cảm giác nơi ngực chợt lạnh, chiếc áo ngủ của cô đã bị anh triệt kéo lên trên rồi, mặt cô nóng rực lên.



Sở Lăng Xuyên cảm thấy hôm nay khẳng định sẽ thành công. Anh ẩn nhẫn hơn hai năm, hôm nay không cần phải chờ nữa rồi. Anh cực kỳ cấp thiết cũng cực kỳ kích động, phảng phất như là tư vị chàng trai trẻ mới lớn lần đầu yêu vậy.



Anh hơi hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi của cô, Tố Tố vội vàng há mồm to hít thở lấy luồng không khí mới mẻ, hai tay để ở trên ngực anh, giọng nói có chút bất ổn, hỏi: "Anh làm cái gì thế?"



Đây không phải là đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi sao! Nhất định là cô đã bị anh hôn đến não bị chập mạch rồi. Sở Lăng Xuyên nhếch môi cười, con ngươi đen trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy hình dáng bộ ngực của cô, trong lúc nhất thời nhiệt huyết sôi trào.



Hai tay của anh rơi vào nơi mềm mại nhất kia, trêu chọc. Đôi môi ấm áp cũng mới hạ xuống, trầm trầm khẽ khàng nỉ non ở bên tai cô: "Bảo bối, anh... muốn em, có được hay không?"



Muốn, muốn cái gì mà muốn chứ? Lại đã nghĩ ngợi đến cái loại sự tình này rồi? Đến ngay cả vành tai Tố Tố cũng đã nóng lên rồi, nhưng cô cũng nói rõ ràng lưu loát: "Không cho!"



"Vì sao?" Anh ngẩng đầu, thật bực tức, hỏi.



"Bởi vì dì cả của em đã đến rồi." Cô vậy mà có đủ lý do mười phần phong phú để cự tuyệt làm việc này.



Trong lòng Sở Lăng Xuyên như bị quất một cái, "Sẽ không khéo như vậy chứ, sao lại tàn nhẫn như vậy, hả?"



Tố Tố ở trong bóng đêm nhìn hình dáng bộ mặt anh, nhẹ giọng trả lời: "Đúng đấy, vừa khéo như vậy, cũng chính là tàn nhẫn như vậy đấy!"



"Cứ như vậy anh suy yếu mất thì sao?" Sở Lăng Xuyên nói xong bàn tay từ trên ngực cô một đường đi xuống phía dưới. Tìm được địa phương thần kì mà anh mê hoặc nhất kia, có cảm giác bị gặp phải trở ngại, anh thực sự là giống như suy sụp vậy. Thân thích của nàng dâu bảo bối thật sự đã đến rồi! Cái băng vệ sinh thật dày kia chính là sự chứng minh!



Anh buồn bực hỏi: "Tới lúc nào vậy?"



Tố Tố trả lời vui sướng khi thấy người gặp họa: "Ngày hôm qua."



Sở Lăng Xuyên áo não ghé vào trên lồng ngực cô không lên nổi. Anh cũng không khỏi nhớ lại cái đêm tân hôn đầy bi thống của mình. Anh cũng đã phải chịu bị tra tấn như thế này! Chẳng lẽ, anh có cừu oán cùng với dì cả hay sao! Vì sao bà dì cả này lại cứ muốn ở vào thời khắc mấu chốt lại tới thăm hỏi cô vợ nhà anh như thế?



Lúc trước là lần thứ nhất của anh, nhưng bây giờ anh chính là bực tức rồi. Hơn hai năm, hôm nay vốn có thể một lần nắm bắt lấy, nhưng lại bởi vì dì cả đến thăm mà anh không thể nào đạt được! Có người đàn ông nào gặp phải bi kịch hơn anh nữa không?



Anh không cam lòng, môi hôn loạn xạ lên trên hai đỉnh núi cao của cô vài cái rồi mới chịu đứng dậy. Tố Tố vội vàng, kéo áo ngủ của mình xuống dưới, đẩy anh ra, đi lên giường ngủ. Nhưng mà những nơi trên người cô được anh mơn trớn, cảm giác ngọn lửa nóng kia lại giống như đã đóng dấu lên vậy, không cách nào xua đi được.



"Bảo bối, ngủ ngon." Sở Lăng Xuyên nằm sấp ở bên giường, hôn một cái ở trên Tố Tố, sau đó mới hậm hực hờn dỗi trở về tới vị trí của mình quy củ nằm ngủ, tiếp tục bực tức.



Hai người nằm yên tĩnh, không biết đã nặng nề ngủ thiếp đi lúc nào. Buổi sáng, Tố Tố khi...tỉnh lại thì đã không thấy người Sở Lăng Xuyên ở đó nữa. Đại khái chắc anh đi ra ngoài rèn luyện thôi.



Tố Tố thừa dịp Tiểu Ma Đầu Tiểu Bao Tử kia vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, cô trước cùng đi chuẩn bị điểm tâm với mẹ. Bằng không chờ đến khi nhóc đã tỉnh giấc, thì sẽ không làm được cái gì hết. Nhóc con này, có đôi khi thật làm cho người khác phải đau đầu không thôi.



Vừa vặn chuẩn bị xong bữa điểm tâm, Tiểu Bao Tử liền đã tỉnh giấc, gọi mẹ ở trong phòng ngủ. Tố Tố buông bát đũa, liền chạy nhanh đi vào phòng ngủ, nhìn thấy nhóc con đang lăn lộn loạn xạ ở trên giường, vội vàng đi qua mang Tiểu Bao Tử mặc quần áo, đi rửa mặt.



Tiểu Bao Tử không nhìn thấy ba ba, liền la hét gọi ba ba một tiếng. Cu cậu cho rằng ba ba đã đi rồi đâu rồi, chờ đến khi Tố Tố giải thích, nói là Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài cùng với An Quốc Đống để rèn luyện rồi, thì cậu nhóc này mới cảm thấy an tâm.



Chờ Tiểu Bao Tử mặc xong quần áo, rửa mặt sạch liền được Tố Tố mang đi ăn sáng. Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống đi rèn luyện cũng đã trở lại. Tiểu Bao Tử nhìn đến Sở Lăng Xuyên, liền muốn anh ôm.



Hai cánh tay dài của Sở Lăng Xuyên duỗi ra ôm lấy con trai. Cậu nhóc còn hôn lên trên mặt anh hai lần, khiến cho tâm tình của Sở Lăng Xuyên lại càng thêm vui vẻ. Anh cũng hôn hai lần ở trên mặt Tiểu Bao Tử, sau đó ôm cậu nhóc ngồi xuống ăn cơm.



Người một nhà cười cười nói nói cùng ăn điểm tâm. Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi Sở Lăng Xuyên, bản thân cầm thìa tự ăn cháo. Cháo nhỏ giọt vung vãi khắp nơi, dính đầy lên trên mặt. Chỉ có điều là, bất kể mặt có bị dính cháo thế nào đi nữa, cu cậu đều không thích người khác xúc cho mình ăn. Cho nên mọi người trong nhà cũng để cho nhóc được tùy theo ý mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK