Editor: Mẹ Bầu
Nhưng mà chờ cô khi cô rửa tay chân xong, đi ra ngoài, cũng vẫn không thấy Tiểu Bao Tử đâu cả, thì không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cô nhìn trái nhìn phải, thời điểm nhìn quanh, thì thấy quả dưa hấu vĩ đại kia lại đổ lăn ra, lăn tròn mãi đến bên cạnh chân cô.
Tố Tố không khỏi mở to hai mắt. Cô bị một màn này làm cho kinh ngạc, mà người trong nhà lại cười rộ lên. Kinh ngạc hơn nhất là từ trong quả dưa hấu lớn kia lại truyền đến một trận cười giòn giã, thật làm cho người ta rất kinh sợ!
Kinh sợ qua đi Tố Tố cũng kịp phản ứng. Cô ngồi xổm người xuống thì nhìn thấy, hóa ra bên trong quả dưa hấu đã rỗng như một cái hang lớn. Tiểu Bao Tử từ bên trong đang lùi ra ngoài. @MeBau*[email protected]@ Cậu nhóc ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ bé khoác lên trên quả dưa hấu vĩ đại kia, cái miệng nhỏ cười toe toét thành tiếng khanh khách, cực kỳ vui vẻ.
Tình huống này là gì vậy? Tố Tố nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai như vậy, cũng bật cười theo, cũng vội vàng nhìn kỹ quả dưa hấu. Lúc này cô mới phát hiện ra, quả dưa hấu chỉ còn lại là một cái vỏ quả mà thôi, thịt và cùi ở bên trong đều đã bị khoét hết đi rồi. Dưa ở bên trong bị khoét rồi đưa ra ngoài là nhờ có một cái miệng do vết cắt tạo thành. Mà cái miệng này vừa khéo để Tiểu Bao Tử có thể chui vào, chui ra được. Hơn nữa, cũng có nhờ có cái vết cắt này mà quả dưa có thể đứng vững vàng ở trên mặt đất. Trên bề mặt vỏ quả dưa còn được khoét hai cái lỗ nhỏ, đại khái là sợ Tiểu Bao Tử ở bên trong bị ngộp thở.
Tiểu Bao Tử cười thật vui vẻ, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nước miếng cũng chảy ra. Nhìn cái bộ dạng đáng yêu này của con trai, Tố Tố không nhịn được mà hôn nhóc một cái, "Nhóc con này, con cố ý trốn đi như vậy để mẹ phải đi tìm đúng không?"
Lý Nguyệt Hương cười nói: "Đi ăn cơm thôi, không còn sớm nữa."
Tố Tố cũng nhìn con trai vui vẻ mãi không thôi. Cô định ôm Tiểu Bao Tử đi vào ăn cơm, nhưng cậu nhóc lại không chịu đi. Bởi vì nhóc muốn chơi đùa với vỏ quả dưa hấu kia. Đây chính là thứ đồ chơi kỳ diệu nhất mà nhóc mới thu được, chơi cực kỳ thú vị.
Rơi vào đường cùng, Sở Lăng Xuyên đành phải mang vỏ quả dưa hấu vào bên trong phòng ăn cho Tiểu Bao Tử. Đến lúc này cậu nhóc mới chịu ngoan ngoãn đi ăn cơm. Bất quá lúc ăn cơm, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhóc vẫn còn không quên di chuyển xung quanh vỏ quả dưa hấu kia.
Lúc ăn cơm, Tố Tố mới biết được, loại dưa hấu này là loại dưa hấu lớn nhất mà trong bộ đội đã sản xuất ra. Các chiến sĩ gọi nó dưa hấu Vua
Phần thịt bên trong của quả dưa hấu đương nhiên là đã bị các chiến sĩ ăn hết. Sở Lăng Xuyên nhìn thấy vui mắt, liền mang cái vỏ rỗng kia về cho Tiểu Bao Tử chơi. Cũng không nghĩ rằng, quả thật là Tiểu Bao Tử rất thích cái vỏ dưa này! Bất quá ngày mai sẽ phải ném đi, không biết liệu cậu nhóc kia có khóc nhè hay không nữa.
Sau bữa cơm chiều, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống dắt Soái Ca đi xuống dưới nhà tản bộ loanh quanh. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Còn Sở Lăng Xuyên thì chở Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại nhà của bọn họ. Hiện tại cậu nhóc cũng không kháng nghị nữa rồi, tựa như cũng đã hiểu quy luật về nhà này.
Bất quá trước khi đi, Tiểu Bao Tử đòi Sở Lăng Xuyên phải mang theo cả cái vỏ quả dưa hấu kia đi theo. Hơn nữa nhóc còn muốn phải được ngồi ở trong vỏ quả dưa hấu đó. Suốt dọc trên đường đi, Tố Tố chỉ có thể bi thống ngồi ở phía sau, đỡ lấy trái dưa hấu này, không nói năng gì được.
Lúc tạm biệt cái vỏ quả dưa hấu kia, quần áo của Tiểu Bao Tử đã bẩn thỉu dơ dáy hết, đầu tóc cũng bê bết dơ bẩn. Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong toilet. Hai cha con cùng nhau tắm giặt, còn Tố Tố thì đến ở toilet phòng khách rửa mặt.
Rửa mặt xong thì đã chín giờ tối, Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa chịu đi ngủ, muốn Sở Lăng Xuyên chơi đùa cùng nhóc. Sở Lăng Xuyên đương nhiên là vui vẻ chơi cùng với con trai, bất quá chỉ chơi độ nửa giờ, cậu nhóc đã liền ngủ vùi ở trong lòng anh.
Giờ phút này Tố Tố đang ở thư phòng lên mạng, có Sở Lăng Xuyên ở đây, Tiểu Bao Tử cơ bản sẽ không cần cô chơi đùa cùng. Cô còn đang cùng Hàm Hàm vàTiểu Nhiên tán gẫu chuyện trò, thì Sở Lăng Xuyên đã dỗ Tiểu Bao Tử ngủ xong liền đi vào.
Sở Lăng Xuyên đi đến bên người Tố Tố thì đứng lại, xoay người, môi cũng tiến đến trên mặt Tố Tố hôn lên đó vài cái, trầm giọng nói: "Bảo bối, sắp mười giờ tối rồi đó, cũng nên đi ngủ thôi, hả?"
"Anh đi ngủ trước đi, em lập tức liền logout ngay đây." Tố Tố nói xong, tầm mắt còn nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, chúc ngủ ngon với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm, sau đó logout. Sở Lăng Xuyên liền trực tiếp giúp cô tắt máy tính, lôi tay cô liền đi ra ngoài.
Ra khỏi thư phòng, Tố Tố vốn muốn đi về phòng ngủ của bọn họ, nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại lôi cô đi đến một gian phòng ngủ khác. Tố Tố lập tức hiểu rõ ngay, lúc này trong lòng anh đang tồn tại tâm ý gì.
Chờ anh đóng cửa lại, ôm chặt lấy cô, thì cô lại càng minh bạch anh muốn làm gì. Cô còn đang muốn nói chuyện, thế nhưng anh lại chuẩn xác hôn lên môi của cô, mút lên cánh môi của cô.
Hai tay Tố Tố để ở trên lồng ngực của anh, ánh mắt cô mở tròn thật to, không nhịn được ý nghĩ, xem ra mỗi lần anh ở cùng một chỗ với cô, liền sốt ruột khó nén mà nghĩ muốn làm chuyện đó.
Sở Lăng Xuyên phát hiện Tố Tố đang không chuyên chú, môi của anh từ trên môi cô dời đi, dừng ở trên mặt cô, "Bảo bối, em đang nghĩ cái gì vậy?" Anh ảo não hỏi, cũng lên hôn môi, lên vành tai của cô.
Tố Tố bị anh hôn môi đến có chút tê dại, cô không nhịn được mà đưa tay ôm lấy đầu của anh, không để cho anh làm loạn mãi, trầm giọng hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên. . . Làm sao anh cứ mãi nghĩ về việc này như vậy?"
"Bảo bối, đã hơn hai năm rồi anh chưa từng làm chuyện này rồi, tại sao có thể không nghĩ được? Không riêng gì nhớ đến, mà anh còn nghĩ muốn. . . làm." Sở Lăng Xuyên cúi đầu trầm trầm nói xong, lại hôn Tố Tố. Bàn tay to của anh còn luôn luôn ấn chặt vào của cô mông đè sát lên trên người của anh.
Thân mình Tố Tố lại không hề thắc thỏm nhớ mong, khi mà anh để thứ sớm đã đứng thẳng của mình lên nơi nào đó… Gương mặt cô cũng trực tiếp đỏ bừng nóng như lửa vậy. Hơn nữa cái kia của Sở Lăng Xuyên lớn như vậy lại chọc chọc vào, lời nói của anh thì trần trụi..., thật sự là đã khảo nghiệm năng lực chấp nhận của trái tim của cô.
Anh… anh thật sự đã hơn hai năm không từng làm cái chuyện kia thực sao? Trong lòng Tố Tố bỗng chốc không nhịn được mà có sự hoài nghi, bất quá tiếp đó cô lại nghĩ, anh muốn cô sẽ phối hợp ư? Hừ, anh muốn đi thì đi luôn, nghĩ bỏ lại cô liền bỏ lại cô, sau khi trở về, anh muốn cùng cô tiếp tục thì lại tiếp tục, anh sẽ không chịu ly hôn?
Được rồi, không ly hôn thì không ly hôn, cuối cùng hai người bọn họ đã đạt được sự nhất trí về quan điểm rồi. Hiện tại, anh nghĩ muốn yêu đương, thì cô liền phải cùng anh yêu đương sao? Dựa vào cái gì mà anh luôn muốn như thế nào liền được như thế chứ? Anh có chịu hỏi một chút, xem cô nghĩ như thế nào hay không, có nguyện ý hay không, có nghĩ như vậy không?
Ở trong lòng Tố Tố còn đang hầm hừ suy nghĩ, Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, dùng cặp con ngươi thâm thúy kia nhìn vào cô, nặng nề hỏi cô: "Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy? Hả?"
Hả? Tố Tố thiếu chút nữa là đã muốn ngất đi. Anh là con giun trong bụng cô sao? Cô đang nghĩ tới đâu rồi, anh lại cứ hỏi như vậy! Mặt cô không khỏi nóng lên, cũng gấp gáp từ trong ngực anh giãy dụa ra ngoài: "Em… em lại không muốn những thứ này."