Mục lục
Cô Dâu Của Trung Tá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108-2: “Chính tay đâm” Tiểu Tam 2




Editor: Uyên Xưn



=== ====== ===



Tố Tố không để ý đến Sở Lăng Xuyên, cô nhìn về phía Tô Tuệ Vân, sau đó mở cửa xe, đứng trước mặt cô ta, quan sát từ trên xuống dưới, cười nói: “A, cô tới thật đúng lúc, tôi còn đang muốn tìm cô đây!”



Sở Lăng Xuyên cũng xuống xe, đứng bên cạnh Tố Tố, lạnh lùng nhìn Tô Tuệ Vân, Tố Tố kéo anh ra sau, “Đây là chuyện của em và cô ta, cho nên để em giải quyết, anh ở trong xe chờ đi.”



Nói xong, cô nhìn Tô Tuệ Vân, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”



Tô Tuệ Vân cũng không sợ Tố Tố, liền đi theo, Sở Lăng Xuyên nào dám để Tố Tố đơn độc một chỗ cùng Tô Tuệ Vân, đương nhiên là sợ Tố Tố thua thiệt, cho nên lái xe đi theo coi chừng, nhìn hai người phụ nữ, anh không hiểu, rốt cuộc họ muốn làm gì?



Còn nữa, anh cũng không thể hiểu được Tô Tuệ Vân, cô ta đúng là âm hồn bất tán. Nhỏ cũng nói, to cũng nói, làm sao lại không hiểu được, anh căn bản không thích cô ta.



Chỉ cần nhìn thấy cô ta, anh chỉ hận không thể bóp chết ngay lập tức, vậy mà cô ta còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh.



Tố Tố và Tô Tuệ Vân từ từ ra khỏi trường học, cô dẫn Tô Tuệ Vân vào một con đường khác, Tô Tuệ Vân lạnh lùng cười, “Xem ra, quan hệ của hai người cũng không tốt, nếu như không hợp, cần gì miễn cưỡng.”



Tố Tố cười khẽ, cũng không tức giận, nắm tay thành đấm thật chặt, giọng nói mang theo giễu cợt, “Xem ra cô ước gì tôi và anh ấy mỗi người một ngả.”



“Tôi vô cùng hi vọng như thế, bởi vì, cô, căn bản không xứng với Sở Lăng Xuyên, cũng không thích hợp với gia đình anh ấy.



Nếu tiếp tục nữa, tương lai còn phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn, đầu tiên, cô và người nhà anh ấy chính là một vấn đề. Tôi khuyên cô nhanh chóng biết khó mà lui thì hơn.”



“Cô thật tự tin, tôi lui, cô có thể tiến tới?” Tố Tố cảm thấy cô ta mắc bệnh không nhẹ.



Cô ta và Sở Lăng Xuyên không liên quan, mà anh ấy cũng không hề hứa hẹn, sao lại có thể mặt dày đến mức tự nhận như vậy? Còn dám làm gia đình cô gà chó không yên.



Tô Tuệ Vân không hề bị đả kích, tự tin mười phần: “Hiện tại anh ấy không chấp nhận tôi, bởi vì trách nhiệm gia đình, tôi nghĩ, anh ấy độc thân, tất nhiên tôi còn cơ hội, huống chi, tôi yêu anh ấy, tôi không tin anh ấy không động tâm. Tục ngữ nói không sai, nam theo đuổi nữ như cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách một tầng sa, đơn giản.”



Oh, oh, Tố Tố sắp nôn, sao lại có người phụ nữ vô sỉ đến thế? Tố Tố nở nụ cười: “Thứ cho tôi nói thẳng, nhan sắc của cô, cũng được, tuy nhiên nhân phẩm lại không cùng cấp bậc, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chẳng thể nào có cơ hội.



lqdon*uyen,xưn...



Hơn nữa, nể tình vợ chồng, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy nhảy vào hố lửa, tôi sẽ giúp anh ấy giới thiệu một người trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng đằm thắm, nhân phẩm lại tốt, không tới lượt bà già như cô.”



“Cô!” Tố Tuệ Vân định cho Tố Tố một cái tát, nhưng tay đã sớm bị Tố Tố giữ lại, sau đó hất ra, tiếp theo Tố Tố đấm một cái lên cằm cô ta.



“A!” Tô Tuệ Vân bị đau, gót giày có chút cao, thân thể mất thăng bằng, nhếch nhác ngã ngồi trên đất.



Tố Tố xoa tay có chút đau, “Đồ ruồi nhặng, tôi sớm muốn cho cô một đập rồi, thế nhưng phải đợi hai năm, tôi cảnh cáo cô, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy lần nào sẽ đánh lần đó!”



Tô Tuệ Vân bị ăn thua thiệt, đứng dậy muốn giật tóc Tố Tố, còn chưa đụng được vào người cô, cổ áo đã bị xách lên, chân cũng rời khỏi mặt đất, quay đầu lại, thấy nét mặt hung dữ của Sở Lăng Xuyên.



“Buông tôi ra, cái người khốn khiếp này, các người sao có thể đối với tôi như vậy?”



Tô Tuệ Vân náo loạn, tay chân quơ loạn xạ. Nhưng Sở Lăng Xuyên nhấc cô ta lên càng cao, di chuyển về thân cây trước mặt.



Ven đường toàn là cây ngô đồng, không cao lắm, nhưng đã bị chặt ngọn, Sở Lăng Xuyên liền ném cô ta xuống đó.



Sở Lăng Xuyên không chút thương hoa tiếc ngọc, cau mày, mặt lạnh nói: “Tôi cảnh cáo cô, đừng con mẹ nó quấn lấy ông đây, ông đây không muốn gặp loại người như cô. Lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu!”



Nói xong, anh lôi theo Tố Tố, nhét cô vào xe, sau đó quay đầu xe, chạy thẳng, mà lúc này, Tô Tuệ Vân đang cố giãy dụa đứng lên, bị ném đau kêu thành tiếng.



Tố Tố biết rõ sức lực Sở Lăng Xuyên lớn bao nhiêu, vậy mà hôm nay ném Tô Tuệ Vân như vậy, cô vẫn cảm thấy kinh hãi, nghĩ lại bộ dáng vừa rồi của cô ta, liền không nhịn được cười.



Trong lúc Tố Tố cười có chút nghẹn, giọng nói sâu kín bên cạnh vang lên, “Thật ra thì, anh không có khuynh hướng bạo lực, anh là một người yêu chuộng hòa bình.”



Tố Tố ngưng cười, ngồi thẳng, nhỏ giọng thì thầm, “Thật ra thì, không phải em hả hê, em cũng là một người rất hòa bình.”



Hai người cùng cười, hình như mấy ngày nay, đây là giây phút họ nói chuyện vui vẻ nhất.



Hai người cùng trở về nhà, Tố Tố mở cửa vào trước, Sở Lăng Xuyên theo sau, Soái ca nghênh đón bọn họ đầu tiên, tiếp theo là Tiểu Bao.



“Mẹ…..mũ mũ…..” Đã hai ngày tiểu tử không gặp mũ mũ, bây giờ vui vẻ vô cùng, không để ý đến Tố Tố mà trực tiếp nhào vào Sở Lăng Xuyên, ôm lấy chân anh.



Sở Lăng Xuyên nhìn con trai, tâm tình bị Tô Tuệ Vân phá hỏng tan biến, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bao, hôn lên khuôn mặt khả ái của con trai.



Ba mẹ An thấy Sở Lăng Xuyên, ngược lại không có phản ứng, dù sao cũng đã quen với việc anh đột nhiên xuất hiện trong nhà.



Cơm tối đã chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau vào phòng ăn cơm.



Tiểu Bao bắt đầu làm nũng anh, bình thường đều tự mình ăn, nhưng hôm nay nhất định bắt Sở Lăng Xuyên đút, cho nên anh phục vụ con trai ăn cơm trước, tiểu tử ăn no, tự mình chạy ra ngoài chơi.



Sở Lăng Xuyên ngồi ăn tối cùng mọi người, một bữa cơm như thế này khó có được, thiếu chút nữa anh đã bị vứt bỏ bên ngoài rồi, chỉ là, không biết hôm nay Tô Tuệ Vân xuất hiện, liệu có ảnh hưởng hay không?



Anh lo lắng, không nhịn được nhìn qua sắc mặt Tố Tố, cô giống như chẳng có gì là không vui cả, như vậy càng làm anh không an tâm, người phụ nữ này đã luyện đến mức không lộ cả hỉ nộ ái ố, huống chi, hai người tách ra lâu như vậy, tâm tư của cô, anh cũng không rõ ràng.



Mọi người đang ăn cơm, bỗng Tiểu Bao chạy vào, ban đầu không ai chú ý, nhưng đến khi Tố Tố quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện miệng Tiểu Bao đang ngậm một điếu thuốc.



Trong tay tiểu tử còn cầm theo bật lửa, có lẽ không biết bật, cho nên chạy vào cầu cứu, Tố Tố muốn xỉu, tiểu tử này, học ai, bộ dáng kia vừa tức vừa buồn cười.



Ngược lại, ba mẹ An cười không khép được miệng, chỉ có Sở Lăng Xuyên trợn tròn mắt nhìn con trai.



Tố Tố phản ứng đầu tiên, cô buông bát đũa, đứng dậy, “Được lắm, Tiểu Bao, con dám đi học hút thuốc, con mới bao lớn hả?”



Tố Tố muốn lấy thuốc từ trong miệng bé, tiểu tử này lại nhanh chân bỏ chạy, cô chỉ đành đuổi theo, Sở Lăng Xuyên đứng dậy ra ngoài, nhìn hai mẹ con, không khỏi bật cười.



Tiểu Bao đương nhiên không phải đối thủ của Tố Tố, nhanh chóng bị cô bắt được, cô lấy điếu thuốc từ trong miệng bé ra, phía trên nhoe nhoét nước miếng.



Tố Tố cau mày nhìn anh, bắt đầu phát uy, “Có phải anh dạy cho Tiểu Bao hay không?”



Sở Lăng Xuyên nóng nảy, “Anh làm sao có thể dạy đứa bé mấy thứ này.”



Tiểu Bao ngoan ngoãn nằm trong ngực Tố Tố, nhìn nét mặt mũ mũ, bé sợ bị mắng, bộ dáng chột dạ như người làm sai việc gì đó.



Tố Tố không có tức giận, đứa bé thì hiểu cái gì, cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, giọng nói mềm nhũn, “Tiểu Bao, nói cho mẹ, con học cái này từ ai?”



“Mũ mũ….” Tiểu Bao giơ tay chỉ Sở Lăng Xuyên, đổ hết tội lỗi lên người anh.



Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ ngày đó anh ở trong nhà vệ sinh, nhờ con đưa giấy vệ sinh, có lẽ con nhìn thấy anh hút thuốc, cho nên bắt chước.”



Tố Tố đưa tay vuốt mũi Tiểu Bao, “Có phải không Tiểu Bao?”



Tiểu Bao gật đầu, sau đó lại vùi vào ngực Tố Tố làm nũng, ý bảo cô đừng nóng giận, đừng mắng bé.



Tố Tố không nhịn được nhìn Sở Lăng Xuyên, cũng tại anh làm chuyện tốt. Chỉ là, cô thấy kì quái, ba cô cũng thường xuyên hút thuốc ở nhà, Tiểu Bao từng thấy nhưng không hề bắt chước, ngược lại Sở Lăng Xuyên, anh đội mũ xanh, Tiểu Bao cũng đội, anh hút thuốc, bé cũng tập hút, đạo lý gì đây?



Hai người bắt đầu chỉ bảo cho Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết không thể nghịch thuốc, không thể nghịch lửa, Tiểu Bao mơ màng gật đầu coi như đảm bảo. Lúc này Tố Tố và Sở Lăng Xuyên mới bỏ qua.



Thông qua chuyện này, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên có cùng suy nghĩ, đó là muốn tạo hình tượng khỏe mạnh đẹp đẽ trước mặt con trai mình.



Sau khi ăn xong cơm tối, mọi người đều ngồi ở phòng khách xem ti vi, Tiểu Bao tự chơi xe đẩy nhỏ, Soái ca bên cạnh đi tới đi lui, Sở Lăng Xuyên ngồi yên lặng nhìn.



Mà lúc này, điện thoại Tố Tố vang lên trong phòng ngủ, là một dãy số xa lạ, cô nhanh chóng bắt máy, “Alo? Xin hỏi ai vậy?”



“Là mẹ.”



Tố Tố có chút sững sờ, giọng nói này, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, không ai khác, chính là Triệu Đình Phương. Cô ngồi xuống giường, lát sau mới hồi phục tinh thần, “Là mẹ à, có chuyện gì sao?”



“Hai năm qua, con có khỏe không?” Triệu Đình Phương khách khí chào hỏi, Tố Tố cũng khách khí trả lời, “Con rất khỏe, thân thể mẹ thế nào?”



“Tốt lắm, vốn có mấy lời, muốn gặp con để nói chuyện, thuận tiện thăm đứa bé, nhưng….Lăng Xuyên nói, trừ khi con bằng lòng gặp chúng ta, nguyện ý để chúng ta gặp đứa bé, mới có thể.



Chuyện năm đó, gần đây mẹ cũng mới biết là hiểu lầm, bởi vì trong người mang bệnh, người trong nhà không hề đề cập đến.



Thật ra thì, lúc ấy, không phải mẹ theo dõi con, chỉ là vô tình gặp được, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo, chỉ nghĩ không muốn con làm chuyện hồ đồ, nhất thời sai lầm, lại không biết rằng bị người ta lợi dụng.”



Tố Tố chỉ thuần túy thất vọng với người nhà Sở Lăng Xuyên, ngoài ra không có gì khác, cô cũng không cầu mong họ xem cô như người một nhà mà đối đãi. Cô cũng không cầu ba mẹ anh có thể đối đãi với đứa bé của cô như thế nào.



Chỉ là sau khi Sở Lăng Xuyên đi, cô cũng đứt liên lạc với bên nhà họ, nhà họ cũng chưa từng tìm cô, trong lúc tức giận với anh, cộng thêm thái độ họ lạnh lùng, cho nên cô cũng không gặp, không cho họ biết sự tồn tại của đứa bé.



“Mẹ muốn nói gì cứ thẳng thắn luôn đi.”



Tố Tố biết bà gọi tới không đơn thuần chỉ nói về quá khứ, nói ai đúng ai sai, nói xin lỗi hay giải thích hiểu lầm.



“Mẹ biết rõ con thất vọng với chúng ta, thất vọng với cả Lăng Xuyên, là chúng ta có lỗi với con. Nhưng mà, chuyện đã qua, mẹ hy vọng con có thể buông bỏ, chung sống hòa thuận với Lăng Xuyên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK