Editor: Uyên Xưn
Nhưng trong lòng Tố Tố có chút không hiểu, trước kia những buổi tụ họp như thế này thì La Vĩ Khôn nhất định sẽ đưa Hàm Hàm đi cùng, Tiểu Nhiên đương nhiên không thể đến, nhưng Hàm Hàm thì sao đây?
Cô ấy và La Vĩ Khôn đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô muốn đi hỏi La Vĩ Khôn một chút nhưng suy nghĩ lại, có lẽ vẫn nên chờ để hỏi Hàm Hàm thôi.
Sau buổi thụ họp, hai người về nhà cha mẹ Tố Tố dùng bữa tối, đến giờ về Tố Tố chỉ muốn ở lại.
Sở Lăng Xuyên nóng nảy, nha đầu vô lương tâm, có ý gì, cô đang sợ chung đụng với anh đơn độc một nhà, hay nói cách khác, cô không muốn anh chạm vào cô.
Buổi sáng hai người vì chuyện này mà tranh chấp rồi, cuối cùng Tố Tố thắng lợi, nhưng bây giờ thì sao? Không muốn trở về với anh, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, hay là bởi vì chuyện ngày hôm qua đã để lại cho cô một bóng đen tâm lý.
Mẹ à, mẹ hại con thật thảm.
Anh cố gắng nhưng con đường làm cha lại một mảnh nhấp nhô.
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố vẫn bị đưa về nhà. Nhưng cô bước vào bên trong nhìn thấy cái ghế sofa kia, chân mày nhíu lại, trong lòng quả thực khó chịu, trong đầu vẫn là hình ảnh hôm trước khiến cô phát điên.
Cô không thể đứng ở đây thêm một giây nào nữa, cô xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Tình huống như thế Sở Lăng Xuyên không muốn nhưng cũng phải đàng hoàng, ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân rồi ôm Tố Tố đi ngủ, trong lòng không dám vọng động, hai ngừoi cứ ngủ yên ổn như vậy.
Trời vừa mới hửng sáng, Tố Tố tỉnh dậy thấy Sở Lăng Xuyên đang ở bên cạnh, hình như anh đã tỉnh, cô tiến lại gần ôm anh, tham lam hít ngửi hương vị nam tính của anh, không ngờ lại nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của Sở Lăng Xuyên: “An Nhược Tố, anh cảnh cáo em, tốt nhất là em không nên đến gần anh.”
Mặt của Tố Tố cọ sát vào lưng anh, “Thế nào?” Giọng nói của cô vừa ngái ngủ, vừa ôn nhu, nghe vào tai vô cùng kích thích.
Sở Lăng Xuyên không nói thêm gì nữa, Tố Tố ôm anh một lát rồi đứng dậy, đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị bữa sáng, nhưng sau khi cô chuẩn bị xong xuôi lại phát hiện có người vẫn còn đang nằm ngủ, trời ạ, cái người đàn ông này, anh học ngủ nướng khi nào vậy.
“Mau dậy ăn cơm!” Tố Tố đến vén chăn lên, lộ ra cơ thể anh chỉ có mỗi cái quần cụt, nhưng anh chẳng hề nhúc nhích, Tố Tố vỗ mạnh vào mông: “Rời giường.”
Sở Lăng Xuyên bật dậy, đứng nghênh ngang trên giường, tầm mắt Tố Tố rơi vào nơi nào đó đang đứng thẳng như cái lều, thì ra có người chưa thỏa mãn dục vọng.
Nghĩ lại chuyện xảy ra hôm trước, mặt Tố Tố lại đỏ bừng, “Đi rửa mặt còn ăn cơm.”
Nói xong Tố Tố vội vàng đi ra ngoài, cô sợ anh lại yêu cầu, nhưng quả thật cô không có tâm tình, cự tuyệt sẽ làm anh khó chịu nên cô lựa chọn xa lánh. **ddan^lequydonn**
Sở Lăng Xuyên chán nản đi vào nhà vệ sinh, lần này anh không có thịt ăn rồi!
Ăn xong điểm tâm hai người đi ra ngoài vì Sở Lăng Xuyên muốn đổi sofa phòng khách đi. Anh còn sắp xếp lại phòng khách hoàn toàn. Chủ yếu anh không muốn Tố Tố bị ảnh hưởng tâm tình khi nhìn thấy cái ghế sofa cũ.
Sau cả buổi sáng giày vò, mãi đến lúc ăn cơm trưa xong hai người mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau rồi ôm nhau ngủ một lát.
Chiều nay Sở Lăng Xuyên phải trở về đơn vị rồi nên Tố Tố định sẽ đi học lái xe, hai người sẽ đi cùng nhau. Nhưng mới đến cửa cô đã bị anh ôm chặt, không đợi cô phản ứng đôi môi đã bị anh chiếm lấy.
Nụ hôn của anh nóng bỏng, mãnh liệt khiến cô hít thở không thông, đôi tay không tự chủ được ôm lấy anh, anh bắt đầu gặm nhấm môi cô, sau đó là dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng ngọt ngào của cô.
Sau một hồi kịch liệt anh mới khẽ thở gấp buông cô ra, rồi lại tham luyến hôn thêm mấy cái trên đôi môi mềm mại của cô, khuôn mặt Tố Tố đỏ bừng, ánh mắt ướt át, đưa tay mân mê cằm anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh nên đi thôi.”
Lúc này hai người mới đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên lái xe đưa Tố Tố đến trường học lái xe trước rồi mới rời đi.
Tố Tố nhìn theo xe anh mà thở dài thườn thượt, vốn là ngày sinh nhật là một dấu ấn đáng nhớ, nhưng bây giờ nó lại là ngày cô không muốn nhớ đến nhất, bởi vì chỉ cần nghĩ đến nó, dù chỉ một chút thôi cô cũng phát điên rồi.
Cuối tuần này cứ trôi qua như vậy, có lẽ cô nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm việc thật tốt, nhưng cứ mỗi khi tan làm cô đều trở về nhà cha mẹ mình, cô thật sự không muốn quay lại căn nhà của cô và anh, thật sự là không muốn trở về đó.
Chỉ là cô cũng không thể không về, vì mấy cây hoa vẫn cần cô tưới nước, cho nên hôm nay sau khi tan tầm, Tố Tố trở về nhà nhưng khi mở cửa cô phát hiện chìa khóa không đưa vào được ổ.
Chuyện gì vậy, cô khom người nhìn, phát hiện bên trong có thứ gì đó bị kẹt ở đó, Tố Tố chiến đấu với nó nửa ngày cũng không thể mở cửa ra được.
Nếu có Sở Lăng Xuyên ở đây thì tốt, anh là cao thủ mở khóa, nhưng đáng tiếc anh lại không có ở đây nên cô đành phải gọi cho công ty mở khóa, sau đó thay luôn khóa mới.
Cô đang suy nghĩ có phải là người nào đó muốn mở khóa nhà mình hay không. Cô lại nhớ đến ban đầu mình đến đó ở một mình, khi đêm đến nghe tiếng động, khi nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chỉ thấy một con mắt thôi cô đã rùng mình rồi, cô quyết định không thể ở nhà, nhưng lại sợ bị trộm, nên cuối cùng chỉ có thể cất tất cả vật đáng tiền đi.
Tố Tố ở lại cả đêm, ngày hôm sau cô trở lại nhà cha mẹ mà vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên cô phải đến nhà cha mẹ mới có thể an tâm một chút.
Cuối tuần này Sở Lăng Xuyên gọi cho cô nói là không về được, mà Tố Tố cũng không thể đến thăm anh. Trong điện thoại anh cũng không thấy thất vọng gì, có lẽ anh tương đối bận rộn, cô có đi cũng vô ích, vậy thì chờ tuần sau vậy.
Cuối cùng đã đến giờ tan làm, Tố Tố thu dọn đồ đạc, cô định bắt xe về nhưng khi đứng ở cổng trường lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “An Nhược Tố.”
Tố Tố sửng sốt, cô nhìn lại thì thấy Mạc Tiểu Nhiên đang đứng tựa vào xe cười khoa trương, Tiểu Nhiên về rồi, cô ấy trở lại lúc nào vậy, Tố Tố vừa ngạc nhiên vừa kích động.
“Tiểu Nhiên!” Tố Tố chạy nhanh về phía Tiểu Nhiên, dang hai tay muốn ôm mãnh liệt nhưng lại bị Tiểu Nhiên không khách khí đẩy ra, Tố Tố trừng lớn: “Làm sao, có ý gì? Không hoan nghênh tớ à?”
Tiểu Nhiên cúi đầu nhìn xuống, Tố Tố cũng nhìn theo, chỉ thấy bụng Tiểu Nhiên vừa to vừa tròn, Tố Tố kinh ngạc: “Này.. cậu.. cậu vẫn giữ đứa bé?”
Mạc Tiểu Nhiên cười, đưa tay vuốt bụng mình, một tay nắm bả vai Tố Tố đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, cậu chờ làm mẹ nuôi đi nhé!”
“Trời ạ.” Tố Tố ôm trán, “Để cho tớ bình tĩnh chút đã, bình tĩnh đã.”
“Đi thôi, lên xe rồi nói chuyện.”
“Được.”
Hai người vui vẻ lên xe, Tiểu Nhiên lái xe đi, Tố Tố hỏi: “Cậu trở về đã báo cho Hàm Hàm chưa?”
“Nói rồi, báo địa điểm gặp mặt rồi, bây giờ tớ và cậu đến chỗ hẹn.” Tiểu Nhiên nói xong chuyên chú lái xe, chỉ là Tố Tố không thể không nghĩ đến Thiệu Minh Thành, hai người bọn họ sẽ ra sao? Tình huống bây giờ quả thật không phù hợp để nhắc đến Thiệu Minh Thành, chờ đến nơi rồi nói sau.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tương đối tốt, Hàm Hàm đã đến sớm để chờ rồi, thấy Tiểu Nhiên vác theo một cái bụng lớn thì trừng mắt nhìn, không nói nên lời.
Ba người bình tĩnh ngồi xuống gọi thức ăn, lúc này Hàm Hàm mới hỏi: “Tiểu Nhiên, cậu định một mình nuôi đứa bé này lớn lên sao, rất vất vả đấy, hơn nữa tương lai đứa bé không có một gia đình hoàn hảo là một thiệt thòi rất lớn cho nó.”
Tiểu Nhiên tự hào và kiên định, “Đương nhiên là thật, bụng của tớ đã lớn như vậy còn có thể giả bộ sao, tớ nói cho các cậu biết, các cậu chuẩn bị sẵn tiền lì xì cho con gái nuôi đi.”
“Con gái?” Tố Tố hỏi, cô cũng đã từng có một đứa con gái, đáng tiếc..
“Là tớ cảm giác sẽ là một cô con gái chứ chưa có đi khám, tớ tin tưởng trực giác của mình.” Tiểu Nhiên cười hạnh phúc, lại còn tự luyến, “Chắc chắn con gái sẽ vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang hơn tớ.”
Hàm Hàm nhíu mày, “Tiểu Nhiên, mặc dù cậu không nghĩ đến người đàn ông kia, nhưng tớ muốn nói, nếu anh ta biết đứa bé trong bụng cậu là của mình thì làm thế nào? Anh ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
Nhắc đến Thiệu Minh Thành, Tiểu Nhiên giống như không hề quan tâm, “Anh ta không phải đã có vị hôn thê rồi sao, muốn có đứa bé thì tự cưới rồi mà sinh, hai chúng tớ không quan hệ, đứa bé cũng thế.”
Thiệu Minh Thành sẽ bỏ qua sao? Nói là không sao nhưng dù sao cũng là của anh ta, hơn nữa trong lòng anh ta không phải không có Tiểu Nhiên, Tố Tố hỏi: “Vậy cha mẹ cậu thì sao?”
“Ài, bọn họ biết chuyện nên bị tớ làm cho đau lòng, chẳng qua vẫn còn yêu thương con gái là tớ. Lần này trở về tớ không đi, công việc bên kia tớ đã xin nghỉ rồi, bây giờ sống bằng tiền dành dụm, chờ đứa bé ra đời xong sẽ tìm việc mới.
Tiểu Nhiên nhớ đến cha mẹ lại than thở, thật ra trong lòng cô có chút khó chịu, cô tình nguyện để cha mẹ không biết, nhưng cô không thể cả đời không gặp họ, lần này trở về cũng là vì họ yêu cầu.
“Tiểu Nhiên, thật ra thì trong lòng anh ta có cậu, hai người các cậu… một.” Tố Tố còn chưa nói hết đã bị Tiểu Nhiên cắt đứt.
“Tốt lắm, không nói chuyện của anh ta, tớ và anh ta không có quan hệ gì, mặc kệ trong lòng anh ta có hay không thì những lời anh ta nói với tớ là thật, anh ta đã đính hôn cũng là thật.”
Tố Tố cười, vỗ bả vai Tiểu Nhiên, “Được, không nói nữa. Bây giờ nói đến con gái nuôi của chúng ta, tương lai khẳng định rất hạnh phúc, có người mẹ cay nghiệt như Tiểu Nhiên thì không nói, nhưng chúng ta là mẹ nuôi nhất định phải mang lại hạnh phúc cho nó, có đúng không?”
“Đó là đương nhiên, con gái của tớ nhất định là các cậu phải có trách nhiệm.”
Tiểu Nhiên nói xong thì một tràng cười vang lên, lúc này món ăn cũng đã được đưa lên, ba người lại giống như xưa, trò chuyện vui vẻ, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cơm tối kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.
Bởi vì chuyện của Tiểu Nhiên khiến tâm tình Tố Tố có chút lo lắng, thử mấy cái chìa khóa cũng không mở được cửa, lần này không phải do có vật gì bị kẹt bên trong.
Cô xem lại chìa khóa, không có cầm nhầm, cô cũng không đi nhầm phòng, nhưng vì sao lại không mở ra đây?
Tố Tố đang rối rắm thì di động vang lên, cô không thèm nhìn là ai gọi đến đã nghe máy. Mặc dù cô đang rất bực mình nhưng vẫn cố gắng hỏi khách khí: “Alo, ai vậy?”
“Tố Tố, là ta.”
Là Triệu Đình Phương, Tố Tố vội vàng hỏi: “Là mẹ à, có chuyện gì không ạ?”
“Tố Tố à, chuyện là như vầy, hôm nay mẹ đến giúp các con dọn dẹp phòng nhưng lại phát hiện khóa bị hư, cho nên mẹ đã đổi khóa mới cho các con rồi, khi nào con rảnh thì đến lấy chìa khóa.”
Nghe xong lời Triệu Đình Phương nói, Tố Tố cảm thấy da đầu tê dại, lòng trầm xuống. Không phải khóa hư, là do bị cô đổi, Triệu Đình Phương đến nhà không mở được cửa nên lập tức đổi khóa mới.
Thật ra thì Triệu Đình Phương có chìa khóa nhà cũng không có chỗ nào không phải, dù sao cũng là mẹ Sở Lăng Xuyên, có chìa khóa dễ dàng ra vào cũng là bình thường, nếu như không phải đã hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Tố Tố cũng không nghĩ đến chuyện chìa khóa.
Nhưng bây giờ, nhà của cô lại không vào được. mà còn phải đến tìm mẹ chồng để lấy chìa khóa, cô nghĩ đến đã cảm thấy ủy khuất, không nói một lời, vứt chìa khóa, đứng dựa vào cửa thở dài.
Cô nhìn cánh cửa đối diện mà nghĩ, có thật Triệu Đình Phương cho là khóa hư không, hay là bà cố ý đổi khóa? Triệu Đình Phương đổi khóa lần nữa là có ý gì?
Tố Tố cầm chìa khóa vứt trên mặt đất, nhà này không trở về được, cô đi về phía thang máy rồi nhanh chóng rời đi.