Mục lục
Hẹn kiếp sau gặp lại chàng[ bản dịch chậm- mượt]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115: Người trong lòng em là Tiết Phong




“An Tố” Tiết Xán hẳng giọng lên tiếng: “Người mà em nói, chẳng lẽ là Tiết Phong?”



“Người nào?” Tôi hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của hẳn.



“Tôi đang hỏi em, em nói em đã có người trong lòng.”



Tiết Xán hơi nghiến räng nghiến lợi: “Người đó có phải là Tiết Phong không?”



Tôi mất khoảng vài giây sửứng sốt, cuối cùng mới kịp phản ứng lại.



Trong lòng tôi muốn cưởi thật to, nhưng vẫn kiềm chế lại và hỏi hắn: “Sao anh lại nói vậy?”



“Nếu không sao em lại quan tâm tới chuyện của cậu ta như thể” Sắc mặt Tiết Xán càng trầm xuống.



Tôi nén cười tới gồng cả cơ bụng, nhưng vẫn giữ gương mặt căng thẳng, chớp mắt nói: “Tiết Xán, anh quả thật là thông minh”



Vẻ mặt Tiết Xán lập tức suy sụp.



“An Tố!” Tay hẳn đè mạnh vào lưng ghế phía sau tôi một cách dữ dội, đẩy người tôi xuống dưới cơ thể hắn, nói một cách oán hận: “Thằng nhóc Tiết Phong đó có gì tốt hả? Nó không đẹp trai bằng tôi, cũng không đối xử tốt với em bằng tôi, tại sao em lại để ý nó!”



Lần này, tôi đã thật sự choáng váng cả người.



“Tại sao anh lại so sánh mình với Tiết Phong?” Tôi ngạc nhiên nói: “Lễ nào anh hy vọng tôi thích anh sao?”



Khoảnh khắc thốt lên câu hỏi này, tôi cảm giác như trái tim mình sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.



Tôi thậm chí đã mong chờ câu trả lời của Tiết Xán.



Tiết Xán bổng nhiên sững sờ.



Giây tiếp theo, hán đột ngột thu tay lại, thấp giọng nói: “Không. Tiết Phong rất tốt, ít nhất nó cũng là con người.” Ít nhất anh ta là con người.



Tâm trạng của tôi lập tức rơi xuống vực thẳm.



Tôi cố gắng đè nén nỗi cay đẳng trong lòng mình, bày ra một vẻ mặt khác.



Nhưng đúng lúc này, Tiết Xán ở phía sau tôi lại lên tiếng:



“Nhưng Tiết Phong quá đào hoa, em có biết nó qua lại với bao nhiêu cô gái rồi không?” Tôi sững sờ, còn chưa kịp trả lời thì Tiết Xán lại nói: “Hơn nữa, nó là con cháu của gia tộc tôi, em gả cho tôi rồi giờ lại muốn ở bên cạnh nó, điều này không đúng phép tắc!” Khóe miệng tôi đã hơi run rẩy nhưng Tiết Xán vẫn chưa có ý định dừng lại.



“Mặt khác, em không nhận ra, miệng của Tiết Phong có hơi lệch sao? Thật sự đó, em nhìn kỹ mà xem” Ban đầu tôi còn có chút cảm xúc thương cảm, nhưng dưới sự “nhắc nhở thân mật” cằn nhằn không ngớt của Tiết Xán, cuối cùng cũng chẳng còn sót lại chút nào nữa.



Tôi quay đầu, nhìn Tiết Xán vân đang ngồi liệt kê khuyết điểm của Tiết Phong, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng! “An Tố, em cười cái gì!” Tiết Xán tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp túm lấy tôi.



“Đừng… đừng túm tôi…” Tôi cười tới chảy cả nước mắt: “Ban nãy tôi chỉ lừa anh thôi, người tôi thích không phải là Tiết Phong” Tiết Xán sửng sốt, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liên trợn tròn đôi mắt.



“An Tố, em dám lừa tôi hả!” Tôi giật mình, vội vàng trốn sang bên cạnh.



Đúng lúc này, chiếc xe của Tiết Phong đã dừng lại ở phía trước.



Tôi và Tiết Xán lập tức ngừng làm loạn, nhìn ra phía bên ngoài cửa kính xe.



Nhưng vừa nhìn ra, tôi liền sững sờ.



Nơi Tiết Phong xin nghỉ phép để tới lại là một nghĩa trang.



Tôi và Tiết Xán xuống xe, bước vào khu mộ, liền nhìn thấy Tiết Phong đang đứng trước một tấm bia đá.



Trên gương mặt tuấn tú của Tiết Phong lúc này, không còn vẻ cợt nhả như ngày thường nữa, mà chỉ có sự cô đơn. Anh ta chỉ thần người đứng đó nhìn vào tấm bia mộ.



Đây là lần đầu tiên tôi thấy đáng vẻ này của Tiết Phong.



Bên cạnh anh ta là nữ quỷ tôi vừa thấy ban nãy. đang nhìn mình với vẻ mặt đau thương và không ngừng lắc đầu.



“Cầu xin cô… Xin cô đừng nói cho nó biết sự tồn tại của tôi Cô ấy van nài nói: “Tôi xin cô.



Tôi giống như hoàn toàn rơi vào một màn sương mù mịt.



Tôi có thể thấy được, quan hệ giữa nữ quý này và Tiết Phong không tầm thường. Nếu không, Tiết Phong sẽ không xin nghỉ phép vội vàng tới thăm mộ cô ấy.



Nhưng vì sao nữ quỷ này lại không muốn để Tiết Phong nhìn thấy mình? Trong lúc tôi đang lơ đễnh thì Tiết Phong đã cau mày lại hỏi: “Tố Tố, em định nói cái gì?” Tôi bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào.



Nhưng Tiết Xán ở bên cạnh đã nói thay lời tôi.



“Cô ấy tới để nói cho cậu biết, bên cạnh cậu có một nữ quý.



chỉ mình cậu không thể nhìn thấy:’ “Nữ quỷ?” Tiết Phong giật mình: “Nữ quỷ nào chứ?” “Chính là người phụ nữ trên bia mộ này” Tiết Xán trả lời quá nhanh, tôi hoàn toàn không kịp ngăn hản lại.



Tôi bối rối nhìn về phía nữ quỷ, liền phát hiện hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt cô ấy.



Lúc này, bộp một tiếng.



Bó hoa cẩm chướng trong tay Tiết Phong rơi xuống đất.



Ban đầu, anh ta tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền hiện lên vẻ vui sướng tột cùng, giây tiếp theo, anh ta lao tới túm lấy cánh tay của tôi và quát lên: “An Tố, Tiết Xán nói thật sao? Mẹ tôi, bà ấy thật sự đang ở bên cạnh tôi sao?” Tôi trợn mắt há hốc mồm.



Nữ quý này chính là mẹ của Tiết Phong? Tôi nhìn về phía bà Tiết Phong, thấy bà ấy đang nhìn anh ta.



‘Vẻ mặt bà rất đau xót, nhưng trong đôi mắt, dường như có một chút mong đợi.



Tôi nghĩ, thực ra tận sâu trong đáy lòng, bà ấy cũng rất muốn gặp Tiết Phong.



Nếu không, linh hồn của bà đã không trôi giạt bên cạnh Tiết Phong.



Nghĩ vậy, tôi liền mở miệng: “Bây giờ bà ấy đang ở cạnh anh.” Cơ thể Tiết Phong bỗng nhiên cứng đờ.



Giây tiếp theo, anh ta bỗng chốc ra sức sờ soạng bốn phía giống như kẻ điên “Mẹ! Mẹ ở đâu! Rốt cuộc mẹ đang ở đâu! Con biết mẹ chưa từng rời đi mà! Suốt tám năm rồi! Vì sao mẹ còn không chịu tới gặp con!” Tiết Phong gào thét, nước mắt tuôn rơi.



Nữ quỷ bên cạnh cũng khóc không thành tiếng, không ngừng lắc đầu.



“Cô ta không thể tới gặp cậu được” Đúng lúc này, Tiết Xán ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.



Tiết Phong bỗng nhiên ngừng khóc, hoảng sợ nhìn về phía Tiết Xán: “Sao lại như vậy?” “Bởi vì cô ta đã dùng một nửa quý khí của mình để trả giá cho pháp thuật.” Tiết Xán vẫn lạnh lùng như trước: “Tác dụng của pháp thuật kia chính là làm cho những người mang dòng máu của nhà họ Tiết không thể nhìn thấy cô ta” “Làm cho người nhà họ Tiết không thể nhìn thấy bà ấy?” Tiết Phong chết lặng: “Nhưng còn anh thì sao Tiết Xán, tại sao anh lại thấy được?”



Tiết Xán nở nụ cười khinh thường đáp: “Tuy là tu vi của mẹ cậu không tệ, nhưng pháp thuật này cũng vô dụng với tôi thôi” Tiết Phong bàng hoàng, gần như không đứng vững nổi mà ngã quy xuống.



“Tiết Phong!” Tôi lo lắng định đỡ anh ta dậy, nhưng chính anh ta lại hất tay tôi ra mà điên cuồng cười ha hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK