Mục lục
Hẹn kiếp sau gặp lại chàng[ bản dịch chậm- mượt]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52




“Đúng là không thể ăn, nhưng ta có thể nếm mùi vị” Tiết Xán hỏi tiếp: “Tại sao phải ra ngoài ăn? Trong sách có chi cách nấu mà?”



“Tôi không biết nấu ăn.” Tôi thành thật đáp: “Sách dạy nấu ăn này quả khó, tôi không nấu được.”



Hồi nhỏ tôi cũng từng muốn nấu ăn để lấy làng cha mẹ nuôi, nhưng tiếc là thiên phú của tôi không tốt, không phải đứt tay thì là nấu cháy khét, kể từ đó mẹ nuôi không cho tôi vào bếp nữa.



Tiết Xán nhìn biểu cảm của tôi thì càng chán ghét hơn.



“Sao ta lại cưới một nữ nhân không giống nữ nhân như nàng chừ.”



Vậy phiên ngài mau mau bỏ đi chứ sao.



Tôi thầm đốp lại trong lòng, nhưng ngoài miệng chỉ dám nói: “Có ngon thì tự đi mà làm.”



Tiết Xán nhướn mày cao hơn.



“An Tố, nàng đang nghi ngờ ta à?”



Tôi nhún cổ: “Tôi chỉ nói thật mà thôi”



Tiết Xán khịt mũi một tiếng rồi rời khỏi phòng tôi.



Tôi cử tưởng hãn không thèm để ý đến tôi, không ngờ một lát sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng vang phát ra từ phòng bếp. Tôi thấy căng thẳng.



Má ơi, đừng nói con quỷ già Tiết Xán đi nấu ăn dựa theo cuốn sách hướng dẫn này đó nha?



Vì lo làng con quỷ không biết gì này sẽ đốt luôn nhà tôi, tôi vội vàng nhảy bật dậy và chạy xuống bếp.



Nhưng khi vào phòng bếp, tôi lại há hốc miệng lần nữa.



Chỉ thấy Tiết Xán đang thản nhiên đứng trong phòng bếp, tay trải cầm cây kẹp gặp chiên miếng bít tết, tay phải đang khuấy món súp đặc trong nồi,



Cùng lúc đó, hành tây và nấm đang bay tới bay lui trên không trung và tự “xoạt xoạt Xoạt” cắt thành miếng, hạt tiêu và bơ cũng chủ động nhảy vào trong nồi.



Trận chiến này giống như cánh vua đầu bếp nấu ăn trong phim. “Anh biết nấu ăn hả?” Tôi không thể tin được.



Chẳng phải lúc còn sống, cải tên Tiết Xán này là một công tử quý tộc tử thế bất cần, ngũ cốc bất phân (1) sao?



Hơn nữa đây là món Tây, vì sao một con con quý cố đại Trung Quốc lại biết làm?



Tiết Xán ngoảnh lại lườm tôi: “Không tính là biết, đây là lần đầu tiên nấu.”



“Cái gi? Vậy sao anh biết được?” Tôi càng trợn tròn mất hơn.



Tiết Xán hơi khinh bỉ nhìn tôi.



Hån hất câm về phía cuốn hướng dẫn nấu ăn của tôi trên bàn và nói một cách đương nhiên: “Mấy thứ này xem sách là đủ biết rồi mà?”



Hân nói nhẹ nhàng như vậy làm tôi cảm thấy IQ của mình lại bị sỉ nhục.



Tiết Xán nấu rất nhanh, chỉ trong nhảy mắt, một phần bò bít tết và súp nấm đặc đã hoàn thành.



Mùi thơm bay tới, tôi phát hiện bụng mình không có tiền đồ mà réo một tiếng.



Ọt ọt.



Tiết Xán rõ răng nghe thấy được, hắn hơi đác ý nhìn tôi.



“Sao vậy, An Tố, muốn ăn à?”



Vẻ mặt của Tiết Xán kiểu “chắc chắn là nàng muốn ăn”, nhưng sao tôi có thể làm theo mong muốn của hắn.



Nhưng cái mùi này thực sự quá hấp dẫn.



Tôi đành cãi bướng: “Một con quỷ như anh cũng không ăn được gì, nếu đã làm thì tất nhiên chỉ có thể cho tôi ăn.”



Tôi nói rồi lấy ra dao nĩa và ngồi xuống bàn ăn, bộ dạng như đã chuẩn bị xong.



Tiết Xán bưng đĩa ra thấy tôi như thế bèn tức cười cau mày: “An Tố, ta chưa bao giờ thấy một cô gái như nàng, cứ như sắp chết đói vậy”



Tôi nghiến răng, căm tức đáp trả: “Bớt nói nhảm đi, mau bung lên, đồ ăn sắp nguội rồi kia.”



Tiết Xản không trả lời ngay mà đột nhiên củi xuống bóp mỡ trên eo tôi và nói đầy chán ghét: “Vì nàng quả ham ăn nên mới mập chỗ không nên mập, chỗ cần mập lại không mập nối.”



Tôi suýt chết vì sặc nước bọt.



Đậu phộng



Cái tên con quỷ này chẽ IQ của tôi thì thôi đi, bây giờ còn chê vóc dáng của tôi!



Tôi mặc kệ hắn và cầm dao nĩa chuẩn bị ra tay với bò bít tết trên bàn,



Nhưng Tiết Xán đột nhiên bưng đĩa lên làm dao nĩa của tôi cất xuống khoảng không.



“Gọi một tiếng phu quân, ta sẽ cho nàng ăn một miếng” Tiết Xán hải hước cong môi và nhỏ giọng nói.



Trán tôi nổi gân xanh: “Tiết Xản, anh đừng có nhàm chán thể chứ!”



Mặc dù quan hệ giữa tôi và Tiết Xán đã không trong sáng từ lâu rồi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi chấp nhận cuộc minh hôn này. Tưởng công gì đó, tôi thực sự không thể nói ra.



Tiết Xán nhíu mày: “Nàng chắc chân không gọi hả?”



“Tôi không gọi!”



Đùa à, thà chết đói còn hơn sống nhục, An Tổ tôi sao có thể vì một miếng thịt mà khom lưng?



“Nàng không gọi thì đừng ăn.”



Tôi cũng phát cầu khi thấy Tiết Xán dọa dẫm mình.



“Không ăn thì không ăn, tôi đi ăn pizza của tôl.”



Tôi muốn đứng dậy về phòng, nhưng tôi vừa đứng dậy, Tiết Xán đột nhiên búng ngón tay.



Ngay sau đó, chiếc tạp dề lập tức bay tới cột tay tôi vào lưng ghế.



Tôi ngã ngửa ra ghế và không thể di chuyển.



“Ê, Tiết Xán, anh làm gì vậy!” Tôi khiếp sợ vùng vẫy.



“Ngăn không cho nàng chạy.” Tiết Xán ngồi xuống đối diện tôi và từ trên cao nhìn xuống.



Trong lòng tôi sụp đổ.



“Anh thả tôi ra đi, anh trói tôi. là muốn làm gì vậy?”



Tiết Xán lờ đi sự phản kháng của tôi, và học cách dùng dao nĩa theo sách rồi nhanh chóng cát bò bit tết đưa tới bên miệng tôi.



“A” Tiết Xuân há miệng.



Tôi đã học hành chăm chỉ suốt đêm qua và còn chưa ăn sáng, cái pizza trước đó mới cắn một miếng đã bị Tiết Xán chặn lại, nên tôi đã đói đến mức ngực dán lưng từ lâu.



Mùi thịt phả vào mặt tôi rất không có khí phách mà há miệng ra,



Nhưng ngay lúc này, Tiết Xán rút tay lại.



Tôi cắn vào không khí.



Tôi giận tới nỗi sấp bốc khói trên đầu.



“Tiết Xán! Anh ấu trĩ thật đấy!”



“Ta không ấu trĩ, mà là giữ chữ tín” Tiết Xản cười tít mắt: “Ta đã nói rồi, nàng gọi ta một tiếng tướng công, ta mới cho nàng ăn một miếng. Mà giờ nàng chưa gọi, sao ta có thể cho nàng ăn được?”



“Tôi có đói chết cũng không gọi!” Tôi bực tức trả lời đây khí thế.



“Thật sao?”



“Thật! Dù tôi có đói..”



Ọt ọt



Tôi tuyên thề một cách nghiêm trang, nhưng tiếng đói bụng vang lên khiến lời của tôi không còn sức thuyết phục,



Tiết Xin ngồi trên ghế củi đầu nhìn tôi, hãn nhíu mày và cười sâu hơn.



Tôi nghĩ tôi đã bị đánh bại.



Bụng thực sự quá đói, tôi nghĩ, làm khó ai chứ không thế làm khó cái bụng của mình.



Thế là tôi chịu khuất phục,



Dù sao chỉ gọi một tiếng “tướng công” thôi må, cùng lâm thì coi như mình đang diễn kịch.



Ừm, đúng thế, chỉ vậy thôi.



Nghĩ tới đây, tôi bèn hít sâu một hơi và nói bằng giọng nhỏ như muối kêu: “Tướng công.”



“Cái gì? Ta không nghe thấy?” Tiết Xán làm bộ nghi hoặc.



Tôi tức đến nỗi nghien răng.



Rõ ràng tai của cái tên này còn thỉnh hơn chuột, thế mà còn giá ngu với tôi!



“Tướng, công!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.



Có lẽ là thấy tôi quả tức giận, Tiết Xán không trêu chọc tôi nữa mà cho tôi một miếng bít tết.



Sau khi ăn miếng bít tết đó, hai mất tôi trợn tròn



Ngon quá!



Tôi lập tức tha thiết nhìn về phia súp đặc ở bên cạnh.



Trông có vẻ cũng ngon lám đó.



Nhìn thấy vẻ mặt ham ăn của tôi, Tiết Xán không nhịn cười được nữa mà phụt cười.



Khi tôi thấy nụ cười của Tiết Xán, tôi đột nhiên sững người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK