Đình Đình run rẩy sợ hãi, vội vàng gật đầu. Tôi đã tìm tẩy tai nghe, đang chuẩn bị đưa cho em ấy.
Nhưng đúng lúc này, trong bóng đêm đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ như hơi thở…
“Mai Đình Đình”
Cơ thể tôi cứng đờ, cơn ớn lạnh từ đầu khớp xương lan ra khắp người, cả người đều nổi da gà. Giây tiếp theo, não bộ của tôi mới kịp phản ứng lại, tôi vội vàng hét lên: “Đình Đình, không được quay đầu lại!”
Nhưng đã quá muộn.
Đình Đình vẫn không nghe lời dặn dò mà quay đầu lại theo bản năng.
Chớp mắt, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt!
Luồng khí lạnh mang theo sức mạnh khổng lồ, khiến cơ thể tôi bị hất bay lên, đập thật mạnh vào tủ quần áo.
Tôi cố gắng gượng dậy với cơn đau nhức trên lưng.
“Đình Đình…
Tôi ngước mắt nhìn, một người phụ nữ mặc đồ trắng đang thong thả đứng ở cửa ra vào. Cô ta mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, mái tóc dài màu vàng gợn sóng, có vẻ như là một người phụ nữ Âu Mỹ xinh đẹp, nhưng gương mặt cô ta lại có màu xanh tím.
Dường như cô ta nhận thấy tôi đang nhìn, liền từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi.
Giây tiếp theo, cô ta bỗng nhiên vươn tay, đánh về phía tôi. “A!”
Qủy khí mạnh mẽ đập vào mặt, khiến tôi không thể chịu đựng được mà ngất đi.
*Tổ Tổ, mau tỉnh lại! An Tổ!”
Bên tai vang lên những tiếng gọi lo lắng, tôi cố gång mở mắt ra.
Tôi thấy căn phòng khách sạn sáng ngời, gương mặt lo lắng của các nhân viên công tác, thậm chí còn có cả Tạ Phong Tiêu và An Nhân.
Tôi sững sờ khoảng ba giây, rồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại. “Đình Đình!” Tôi bật dậy: “Đình Đình đâu rồi!”
Thấy tôi tỉnh lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy tôi nhắc tới Đình Đình, vẻ mặt mọi người lại trở nên khó coi. “Rốt cuộc Đình Đình bị làm sao vậy?” Tôi nhận ra có gì không ổn, vội vàng hỏi.
Tạ Phong Tiêu ngồi bên cạnh giữ vai tôi lại: “AnA Tổ, em đừng kích động, Đình Đình em ấy… mất tích rồi.. ”
Sắc mặt tôi tái nhợt.
“Mọi người đã tìm cô ấy hay chưa?” Tôi càng gấp gáp hơn.
“Chúng tôi đã tìm khắp khách sạn mấy lần, vẫn không tim thấy cô ấy”
“Đừng tìm ở khách sạn!” Tôi lập tức phát cáu, túm lấy cánh tay của Tạ Phong Tiêu: “Tới núi tuyết tìm đi! Em ấy không bị lạc, mà là bị quỷ bắt mất rồi!”
Thấy tôi nói vậy với Tạ Phong Tiêu, An Nhân vẫn thờ ơ lạnh nhạt cũng không nhịn được, không vui nói: “An Tố, cô gào cái gì mà gào! Cô nghĩ rằng
chúng tôi không muốn đi tìm à, tuyết bên ngoài rơi đày như thế, chúng tôi không ra khỏi cửa được, đi đầu tìm cô ta đây! Là tự con bé đó không biết điều chạy lung tung, mất tích cũng đáng lắm!”
Tôi nhìn về phía An Nhân, vẻ mặt luôn tự cao tự đại của cô ta thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải cô ta gọi tên Mai Đình Đình ở trên núi, Mai Đình Đình cũng không bị bắt đi.
“An Nhân, tôi khuyên cô tốt nhất nên cầu nguyện để kẻ tiếp theo bị bắt đi không phải cổ” Tôi lạnh lùng nói.
Sắc mặt An Nhân tái nhợt: “Cô nói năng bậy bạ cái gì hả!”
“Nếu Tuyết Nữ này thực sự giống như Ma Thần Tử trong truyền thuyết của Đài Loan, thì người bị bắt đi sẽ được gọi tên của người tiếp theo. Nếu người kia quay đầu lại, thì người bị bắt sẽ được thả ra, còn người vừa bị gọi tên sẽ bị Ma Thần Tử bắt”
Tôi nhìn thẳng vào An Nhân, nói về nội dung của bộ phim mà tôi đã xem trước đó.
Gương mặt An Nhân vàng như nghệ.
“Cô. Cô đứng có hủ dọa tôi!” Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giong nói run rấy lại boc trần nồi sơ hãi của cô ta.
“Cô gái này không hề dọa người * Lúc này, bên cánh cửa vang lên một chất giọng địa phương kỳ quái,
Chúng tôi quay đầu nhìn lại đã thấy Anu đang từ từ bước tới, gỗ nhìn thắng vào tôi và hói: “Có bẻ, có phải có đã nhìn thấy Tuyết Nữ rồi?”
Tất cả mọi người đều yên lặng
Tôi gật đầu,
Trên mặt Anu hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy làm sao có lại bình yên võ sự?”
Tôi sững sở.
Đúng vậy, ban này tôi chí lo lắng cho Đình Đình mà đã quên nghĩ tới bản thân.
Trước đó Tuyết Nữ đã bay vọt về phía tôi, nhưng tại sao nhìn tôi lại có vẻ chẳng bị làm sao cả?
Hơn nữa, tôi nhở cái lưng của mình cũng bị thương vì va đập mà? Tại sao lại lành rồi?
Tôi kinh ngạc.
“Thôi được rồi, Anu, anh không nên nói những thứ không giải thích được như vậy nữa!” Thấy dáng vẻ của tất cả mọi người đều hoảng loạn, anh Nam không khỏi nổi giận: “Quý quái ở đầu ra chửi Nhất định là Đình Đình tự lên ra ngoài bị lạc, mấy người đừng có buôn chuyện linh tinh” Anh Nam là một người không tin thần quỷ, nói chuyện với người như thế cũng chỉ vô ích, vây nên Anu cũng không thêm trả lời.
Nhưng dễ nhận thấy đã có một vài nhân viên nữ tin vào những lời Anh nói, họ cất giọng hỏi: “Vừa rồi An Tổ nói sẽ có người bị bắt đi tiếp, là thật sao?”
“Unº Aru gật đầu: Tuyết Nữ sống trong ngọn núi, nó bắt người chẳng qua là hy vọng có người theo mình, nếu người kia bằng lòng gọi tên người khác để thế chỗ cho mình, Tuyết Nữ sẽ đi bất người mời, thá người trước đó đi”
Mọi người đều yên lặng, tôi thấy cả người An Nhân đang run len
“Nhưng mà” Anu lại lên tiếng: “Không phải người bị bắt đi có thế tùy tiện gọi tên bất kỳ ai, chỉ có thể gọi tên của người mà mình quan tâm nhất”
Trong chốc lát, mọi người đều ngấn ra rồi đồng loạt nhìn về phía chị Mai.
Mai Đình Đình là công tác viên tạm thời, không hề quen biết ai, chỉ quen biết mỗi minh chị Mai.
Nếu như nói tới người mà Mai Đinh Đinh quan tâm nhất trong nhóm chúng tôi, đó nhất định là chị Mai.
Chị Mai vốn dĩ đang khóc vì lo làng, vừa nghe thấy câu này lên sững sờ, rồi ngay lập tức ngất lịm đi.
Mọi người lại càng hỗn loạn.
“Đủ rồi! Anu, tôi không thể để anh tiếp tục ở đây đe dọa mọi người nữa!” Anh Nam nổi giận: “Mời anh ra ngoài”
Anu thờ dài và rời khỏi phòng.
Buổi tối,
Cá khách sạn bị phong tỏa, thậm chí có thể thấy bên ngoài cửa sổ tầng một đều là một màu trắng xóa do tuyết phủ lên,
Hiện tại không phải mùa du lịch, cá khách sạn chỉ có một đoàn khách chúng tôi, mọi người đều bị chuyên của Mai Đình Đình làm cho hoảng loạn, không dám ở trong phòng một minh, bên tụ tập bên lò sưởi ở sảnh lớn tầng một.
Chị Mai đang ngủ, trên tai đeo một cái tai nghe khổng lồ.
Tôi nhìn khắp đại sánh, hầu hết mọi người đều ở đây, bao gồm cả Ta Phong Tiêu và An Nhân. Người duy nhất không có mặt chính là ông chủ bí ẩn kia và anh Nam đang hỏi thăm nhân viên của khách sạn.
Anu cũng bị mắc kẹt trong khách sạn, gã vẫn đang rít thuốc bên cạnh lò sưới.
Sau một lúc lâu, anh Nam từ trên gác đi xuống.
“Tất cả mọi người đều ở đây rồi chứ?” Anh đi tới ghế sô pha và ngồi xuống, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi: “Vừa rồi tôi đã hỏi người của khách sạn, trận tuyết lớn này phải duy tri it nhất ba ngày nữa, nhưng nguồn cung ứng thực phẩm của khách sạn rất dồi dào, mọi người không cần lo lắng”.
Tuy anh ấy nói vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn lo láng không yên.
Anh Nam còn muốn nói thêm điều gì, nhưng bất ngo cham phải thứ gì đó trên sô pha.
Túi xách của ai vậy?” Anh ta cầm lên một cái túi xách đen thui và hỏi.
Cái túi đó có vẻ như là một cái túi leo rất cũ kỹ, phía bả vai đã bị sờn.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Anh Nam nghi ngờ mở túi ra, muốn xem bên trong có đồ vật gì có thể xác định danh tính chủ nhân sở hữu hay không.
Nhưng cái túi vừa mở ra tất cả mọi người đều sững sờ..