Tôi lập tức ngây người.
“Tôi phải làm việc ở đây hả?” Tôi buột miệng thốt lên.
Tiết Xán bất mãn nhướng mày: “Có vấn đề gì không?” “Không… chỉ là có thể..” Tôi định nói điều này không quá phù hợp, Tiết Xán đã ngắt lời tôi.
“An Tố, một trong những công việc quan trọng nhất của em là đảm bảo mình ở trong ^:M †âm mắt của tôi: Tiết Xán nói năng hùng hồn như vậy, tôi không cách nào phản bác được.
Dù sao hắn cũng là sếp, hắn có quyền quyết định, tôi chỉ có thể di chuyển đến bàn một cách miễn cưỡng.
“Ngày mai tôi sẽ đi công tác, em đi với tôi.” Tôi mới ngồi xuống, Tiết Xán đã nói tiếp.
“Đi đâu?” Tôi tò mò hỏi.
“Tương Tây, nhà cũ của nhà họ Ninh” Tôi đờ người ra.
Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ đi đâu đó để bàn việc làm ăn, không ngờ lại là đến nhà họ Ninh? “Chúng ta tới nhà họ Ninh để làm gì?” Tôi buột miệng hỏi.
“Để tiếp tục điều tra vụ thuật hồi hồn” Tiết Xán vô cảm đáp một câu rồi bắt đầu làm việc.
Lúc đầu tôi nghĩ vào ngày đầu tiên đi làm, Tiết Xán sẽ cho tôi chút thời gian để làm quen, nhưng không ngờ cái tên quỷ vô tình này lại giao cho tôi một chồng tài liệu dày cui và bảo tôi sắp xếp nó.
Cho đến khi tan ca, tôi vẫn chưa làm xong và đành phải ôm về nhà làm tiếp.
Vào buổi tối, Tiết Xán đang tắm, tôi thì đau khổ nhập số liệu, nhập được một nửa thì phát hiện ra bị thiếu số liệu.
Tôi nhớ bản báo cáo số liệu này ở chỗ Tiết Xán, thế là bèn đi vào phòng làm việc của hắn.
Bàn làm việc của Tiết Xán được đặt gọn gàng những tài liệu hắn mang vê hôm nay.
Chẳng mấy chốc tôi đã tìm được thứ mình muốn, nhưng khi định rời đi, ánh mắt tôi đột nhiên rơi vào một góc trên bàn làm việc.
Tôi ngẩn ra.
Có một chiếc trâm cài tóc khắc ngọc đặt trên bàn.
Cây trâm cài tóc đó được chế tác rất tinh xảo và trong suốt như pha lê, nhưng nhìn từ góc độ màu sắc, dường như nó đã có từ rất lâu rồi.
Tại sao ở chỗ Tiết Xán lại có trâm cài tóc? Tôi tò mò thò tay cầm lấy trâm cài tóc.
Tôi chưa kịp quan sát kỹ cái trâm cài tóc này thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên ngoài cửa.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi giật mình, tay run lên, cây trâm cài tóc rớt xuống.
Cây trâm còn chưa rớt xuống đất thì đã có một cánh tay duỗi ra từ bên người tôi và tiếp lấy nó.
Tôi ngẩng lên và thấy Tiết Xán đang nhìn tôi với vẻ mặt lạnh tanh.
“An Tố, ai cho phép em đụng bậy bạ vào đồ của tôi hả?” Tiết Xán lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hắn lạnh đến nỗi khiến tôi như được nhìn thấy lại Tiết Xán lúc mới quen.
“Tôi… tôi chỉ muốn đến lấy tài liệu..” Tôi vội giải thích.
“Nếu đã lấy được thì còn ở đây làm gì?” Tiết Xán đáp không hề khách khí.
Tôi ngẩn ra.
Tiết Xán dường như chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng thái độ lạnh lùng như Vậy.
“Xin lỗi” Tôi nhanh chóng nói một câu rồi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Khi ra khỏi phòng, tôi không nhịn được mà quay đầu thì thấy Tiết Xán đặt cây trâm vào lòng bàn tay rồi cẩn thận nhìn.
Tôi sững sờ.
Vừa nhìn là biết cây trâm này là của phụ nữ.
Rốt cuộc chủ nhân của cây trâm này là ai mà có thể làm Tiết Xán quan tâm như thế? Lẽ nào là Uyển Uyển mà lúc trước hắn gọi ư? Quên đi, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Tôi không muốn nghĩ về chuyện cây trâm này nữa, nhưng chẳng hiểu vì sao cả đêm, lòng tôi cảm thấy hơi rầu rĩ.
Trong đầu cứ hiện lên dáng vẻ nhìn chăm chú vào cây trâm ngọc của Tiết Xán…
Ngày hôm sau, tôi với Tiết Xán dậy rất sớm và lái xe đến sân bay.
Trên đường đi, Tiết Xán vẫn lạnh mặt, tôi cũng hơi uất ức trong lòng.
Chỉ là một cây trâm thôi mà, hắn cần gì phải tức giận đến mức đó chứ? Khi đến sân bay, tôi thấy Tiết Phong, đại sư Thừa Ảnh, Tiết Ngạo Thiên và vài người nhà họ Tiết khác đang chờ chúng tôi.
Từ sau khi xác định người thực hiện thuật hồi hồn là quỷ hồn nhà họ Ninh, việc này đã khiến nhà họ Tiết cực kỳ coi trọng.
Suy cho cùng, nhà họ Ninh không chỉ hận một mình Tiết Xán mà là cả nhà họ Tiết.
Do đó, lần này nhà họ Tiết mới quyết định đi cùng tới nhà cũ của nhà họ Ninh.
Chúng tôi đi bằng máy bay tư nhân của nhà họ Tiết, chẳng bao lâu sau nó đã đến một thành phố nhỏ X ở Tương Tây. Sau khi xuống xe, chúng tôi thuê một chiếc xe buýt và sau một hồi lâu lắc lư, chúng tôi đã tới một thôn xóm vô cùng hẻo lánh có tên là thôn Khương.
Tiết Phong nói, nhà cũ của nhà họ Ninh nằm trên ngọn núi phía sau thôn Khương này.
Vừa xuống xe, tôi đã bị sốc với mức độ lạc hậu của thôn Khương.
Những ngôi nhà trong thôn vẫn được xây bằng đất, đường cái chưa được san bằng, dân làng thì mặc quần áo rách rưới và mang giày rơm.
“Đây là cái chỗ tôi tàn gì vậy? Làm sao có thể nghèo đến thế” Đám người nhà họ Tiết đã quen sống trong nhung lụa, họ lập tức không thể chịu đựng được.
“Nơi đây vốn là vùng đất phong thủy quý giá, nhưng lúc đó người nhà họ Ninh bước lên con đường bất chính, tà khí phá hủy phong thủy khiến nơi này trở nên suy tàn” Đại sư Thừa Ảnh giải thích.
Chúng tôi đi vào thôn Khương, tôi nhìn quanh và thấy hơi quái lạ.
Mặc dù thôn Khương tồi tàn nhưng lại có rất nhiều người dân. Những dân làng đó không ngạc nhiên khi thấy nhóm người chúng tôi, họ cũng không chào đón mà chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đại sư Thừa Ảnh muốn tìm trưởng thôn, nhưng khi dân làng thấy chúng tôi muốn nói chuyện với họ, họ đều bỏ chạy như gặp ma.
May thay người nhà họ Tiết tiên nhiêu như nước, thẳng tay quăng mấy tờ ông Mao đỏ nhạt (*) mới có một đứa bé nói cho chúng tôi biết nhà của trưởng thôn nằm ở phía tây thôn làng.
(*) Tờ ông Mao: tiền Trung Quốc có in hình Mao Trạch Đông.
Khi đến cửa nhà trưởng thôn, chúng tôi thấy một người đàn ông trung niên béo phệ đang cho gà ăn bên ngoài.
“Ông có phải là trưởng thôn thôn Khương không?” Đại sư Thừa Ảnh bước tới hỏi một cách lịch sự.
Người đàn ông đó ngẩng lên, khi thấy chúng tôi, khuôn mặt mập mạp của ông ta hiện lên chút cảnh giác.
“Đúng vậy, tôi là trưởng thôn, xin hỏi mọi người là..” Ông ta thận trọng trả lời.
Chúng tôi đã nghĩ ra chiêu bài cho chuyến đi này từ lâu, đại sư Thừa Ảnh lưu loát đáp: “Chúng tôi đến từ khoa khảo cổ của đại học thành phố S, nghe nói ở đây có rất nhiều di tích văn hóa thời Đường Tống, do đó chúng tôi đến đây để xem thử” Trưởng thôn nghe thế thì tỏ vẻ nhẹ nhõm.
“Hóa ra là trường học đi nghiên cứu à, hoan nghênh hoan nghênh, mời theo tôi, trong thôn không có phòng tiếp khách, cứ đến nhà của tôi đi” Trưởng thôn nói rồi dẫn chúng tôi tới nhà mình, với sự nhiệt tình đó, ông ta lúc này so với vừa nãy như hai người khác nhau.
“Trưởng thôn!” Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước vào nhà, một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau chúng tôi.
Chúng tôi ngoảnh lại thì thấy một ông lão đầy sức sống và một cô gái đi tới.
Trưởng thôn vừa thấy họ thì sáng mắt lên, vội vàng tiếp đón: “Có tin gì vê mấy người mới đây chưa?” “Tìm được một người, người còn lại thì phải tốn chút thời gian” Cô gái đó khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, trông rất xinh đẹp. Cô ấy giòn giã đáp một câu rồi nhìn về phía chúng tôi.
Đột nhiên, cô ấy hơi đổi sắc mặt và thốt lên: “Đừng nói đám người này cũng đến…” Trưởng thôn còn chưa trả lời, cây xã giao Tiết Phong trong đám người chúng tôi đã chủ động tiến lên một bước và nói: “Xin chào, chúng tôi đến từ khoa lịch sử của đại học S, tới đây để khảo cổ, tôi tên là Tiết Phong, rất vui khi được biết cô” Dứt lời, anh ta đưa tay ra và nắm lấy bàn tay tươi trẻ của cô gái.
Cô gái nào có thể chịu nổi nụ cười đẹp trai chói lóa của Tiết Phong, cô nàng lập tức đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Nguyệt Nguyệt” “Nguyệt Nguyệt? Đúng thật là xinh đẹp như trăng sáng mà” Anh chàng lăng nhăng Tiết Phong nói lời ngon tiếng ngọt như viết văn vậy.