Sát khí của Tiết Xán tăng vọt như chỉ ước gì có thể bóp gãy cổ nữ quỷ kia.
Nhưng hẳn không làm thế.
Vì lo lắng cho tôi, hay vì lo cho cây trâm?
Chắc là cây trâm nhỉ?
Tôi tự giễu cợt mình.
Tôi bị nữ quỷ bóp chặt cổ, và khi cơ thể run rẩy, trâm ngọc đâm nhẹ vào da cổ tôi, máu đông lại thành giọt.
Tôi không muốn thấy Tiết Xán bị người khác điều khiển, bèn nhân lúc nữ quy dành hết sự chú ý cho Tiết Xán, tôi lặng lẽ rạch lòng bàn tay của mình bảng móng tay.
Cơn đau trong lòng bàn tay ập đến, tôi đập tay ra sau không chút chần chừ!
“Á!”
Cùng với tiếng hét chói tai của nữ quy, tôi cảm nhận được quỷ khí trên người bà ta lập tức yếu đi.
Tôi thầm mừng rỡ, vội vã đưa tay giật lấy trâm ngọc trong tay bà ta.
Tôi cầm trâm ngọc trong tay, chưa kịp thở phào nhẹ nhöm thì đã thấy nữ quỷ ngẩng đầu nhìn tôi đầy hung ác.
Gương mặt bầm tím tràn đầy sát ý, đôi mắt đỏ tươi khiến tôi sợ đến nỗi run chân.
“Con ả chết tiệt!” Bà ta gầm lên rồi đẩy tôi.
Cú đẩy đó chắc đã được bà †a dùng hết sức lực còn lại, tôi không ngờ bà ta còn có thể tấn công tôi sau khi quỷ khí bị yếu đi. Tôi mất thăng bằng và ngã xuống không trung phía sau lưng.
“An Tố!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của Tiết Xán, nhưng tôi chưa kịp đáp lại đã rơi xuống.
Tiếng gió thổi phần phật bên tai, tim đập điên cuồng. Tôi chỉ cảm thấy rằng lúc này, thời gian dường như chậm lại.
Sẽ chết ư?
Tôi sắp ngã chết à? Trong cơn hoảng loạn, tôi bỗng nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ bến tai.
““Haizz” Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng bên tai là tiếng gió thổi, nhưng tôi lại nghe thấy một tiếng thở dài rất rõ.
Ngay sau đó, giọng nói kia khẽ vang lên.
“Hãy để tôi xem thử, cô quan trọng nhường nào trong lòng hắn” Tôi ngơ ngẩn.
Giọng nói này là của phụ nữ…
Hơn nữa, hình như tôi đã nghe thấy nó ở đâu đó? Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ đã cảm thấy mát lạnh ở lòng bàn tay.
Giây kế tiếp, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng quỷ khí dày đặc rơi xuống từ trên cao và bao trùm lấy tôi.
“An Tố!” Cùng với tiếng kêu bức thiết, cơ thể tôi như được bao bọc bởi một tấm lưới vô hình và bắt đầu rơi chậm lại.
Ngay sau đó, tôi được ai đó ôm thật chặt.
Tôi ngước lên thì thấy khuôn mặt anh tuấn của Tiết Xán.
Mặt Tiết Xán đầy căng thẳng, hai chúng tôi tiếp tục rơi xuống trong không trung, chỉ là tốc độ ngày càng chậm.
Cuối cùng, Tiết Xán bế tôi và nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất bằng phẳng.
Tôi xuống khói vòng tay Tiết Xán mới phát hiện mình đã sợ đến nỗi bún rủn chân từ bao giờ.
“Em không sao chứ?” Tiết Xán nhìn xuống tôi, trong mắt có chút lo lắng.
“Tôi… Tôi không sao… Tôi còn hơi choáng váng, sau vài giây ngẩn người, tôi mới chợt nhớ đến điều gì đó mà hoảng loạn nhìn Tiết Xán: “Tiết Xán, vừa nãy anh có thấy ai ở bên cạnh tôi không?” “Vừa nãy?” “Đúng vậy, là lúc tôi ngã xuống từ trên lầu, bên cạnh tôi có ai không? Chính tôi cũng cảm thấy hơi hoang đường khi nói ra câu này.
Tôi rơi nhanh từ trên cao xuống, làm sao bên người có thể có ai được? Tiết Xán cau mày: “Có phải vừa nãy em sợ quá rồi không?” Tôi hơi hoang mang.
Chẳng lẽ vừa nãy do tôi sợ hãi nên nghe nhầm thật sao? “Đúng rồi” Tiết Xán bỗng dưng nói: “Cây trâm đâu?” Tim tôi khẽ thắt lại.
Tiết Xán quan tâm cây trâm đó đến vậy ư? Tôi kìm nén cảm giác hụt hẵng trong lòng lại: “Nó nằm trong tay tôi.
Khi nói được nửa câu, tôi bỗng nhiên ngây người.
Bởi vì tôi lại phát hiện, lòng bàn tay của mình rỗng tuếch, nào.
có bóng dáng của cây trâm đó? Tôi tái mặt.
“Cây trâm đâu rồi?” Tôi nhanh chóng tìm khắp người mình: “Rõ ràng lúc nãy đang cầm trong tay, sao giờ không thấy nữa?” Lẽ nào do tôi quá sợ hãi nên thả tay trong lúc rơi xuống ư? Nhưng tôi không nhớ gì cả.
Tôi bối rối ngước lên nhìn Tiết Xán, vẻ mặt của Tiết Xán cũng.
có chút khó coi “Tiết Xán, tôi…” Tôi còn chưa giải thích, Tiết Xán đã nhanh chóng đi xung quanh tìm cây trâm.
Tôi cũng vội vàng đi tìm cùng hắn.
Thân hình của Tiết Xán nhanh như chớp, chỉ mấy chốc đã tìm kiếm mấy lần khắp tầng trệt của tòa nhà.
Nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy cái bóng của cây trâm đó, thậm chí còn không thấy một mảnh vỡ.
Nếu không có mảnh vỡ thì cây trâm này không có khả năng bị rơi xuống, nhưng nó cũng không có trên người tôi, vậy nó đã chạy đi đâu? Tôi bất lực nhìn Tiết Xán và nhỏ giọng nói: “Tiết Xán, xin lỗi, tôi không biết tại sao tôi…” Tôi muốn xin lỗi, nhưng Tiết Xán đã ngất lời tôi.
“Quay lại thôi, muộn rồi” Cơ thể tôi run rẩy.
Tiết Xán không nổi hưng chẳng biết vì sao, câu nói này của hẳn còn khiến tôi khó chịu hơn so với lúc hắn tức giận mắng tôi trước đây.
Tôi cần môi và gật đầu theo hần quay lại sân thượng.
Sau khi đưa Tiết Phong đến bệnh viện và mở trói cho giám đốc Lưu, hai chúng tôi mới trở về chung cư.
Trên đường đi, Tiết Xán không nói một lời.
Thậm chí khi về đến chung cư và nằm xuống giường, hản cũng chỉ lặng lẽ ôm tôi mà không nói lời nào.
Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, tôi nổi quầng thâm mắt.
Tiết Xán đã vệ sinh cá nhân xong và đợi tôi đi làm trong phòng khách, còn tôi thì đang thay quần áo trong phòng.
Tôi lơ đãng thay quần áo, khi định cầm lược để chải tóc, tay.
tôi đột nhiên chạm vào một thứ lành lạnh trên bàn trang.
điểm.
Tôi nhìn xuống và ngây người.
Tôi nhìn thấy cây trâm ngọc đã mất tối qua đang nằm lặng lẽ trên bàn trang điểm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cây trâm này đã bị mất rồi ư? Tôi còn chưa kịp phản ứng, tiếng thúc giục của Tiết Xán đã vang lên ngoài cửa.
“An Tố, em xong chưa?” Cửa phòng được mở ra cùng lúc đó.
Tôi chưa kịp giấu nó đi, ngay khi xoay người lại đã đối mặt với Tiết Xán đột nhiên bước vào.
Tiết Xán nhìn thấy cây trâm trong tay tôi thì cũng ngẩn ra.
“Tiết Xán..” Tôi bỗng phản ứng lại và vội vàng giải thích: “Cây trâm ngọc này…” Nhưng trước khi tôi nói ra miệng, Tiết Xán đã nhảy tới gần và giật lấy cây trâm trong tay tôi.
Hắn giật mạnh đến nỗi làm đau tay tôi.
“An Tố” Tiết Xán cầm cây trâm cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy: “Tại sao cây trâm này lại nằm trong tay em?” “Tôi cũng không biết..” Tôi nói thật.
“Không biết?” Tiết Xán cười khẩy: “Thế thì thật thú vị. Người cầm trâm ngọc tối qua là em, hôm nay cũng là em, em lại không biết 2” Tôi kinh ngạc nhìn Tiết Xán ở trước mặt, trái tìm tôi vừa lạnh vừa đau như bị đập bởi một tảng băng từ người khác.
“Ý anh là gì?” Mặt tôi tái đi: “Anh không tin tôi à? Anh nghĩ, hôm qua tôi đã cố tình giấu cây trâm của anh?” Tiết Xán cau mày: “Tôi không nói thế” “Nhưng ý của anh là vậy” Tôi hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh đi: “Mặc kệ anh có tin hay không, tóm lại là tôi không giấu cây trâm của anh” Dứt lời, tôi cắn môi định ra khỏi phòng.
Nhưng Tiết Xán kéo tôi lại.
“An Tố” Hắn nhíu chặt lông mày hơn: “Em đừng gây chuyện” ‘Gây chuyện? Tôi không nhịn được bèn cười miễn cưỡng: “Tôi không gây chuyện. Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi thực sự không có giấu cây trâm của anh. Hồi nãy khi tôi chải tóc thì đột nhiên thấy cây trâm này xuất hiện trên bàn”