“Trừ tà?”
Tôi nhíu mày: “Ai nói với mấy đứa những chuyện linh ta linh tinh này hả, trừ tà là xua đuổi yêu ma quỷ quái, còn Tiểu Tiệp là bạn bè của mấy đứa, không phải yêu quái!” Nhưng mấy đứa bé kia đều lắc đầu như trống bỏi.
“Nó chính là yêu quái! Ngày nào nó cũng nói chuyện cùng con búp bê đáng sợ kia, nó chính là yêu quái!” Bọn chúng hét lên the thé, vẻ mặt có phần hoảng sợ.
Tôi ngây người. Tôi vốn tưởng rằng những đứa bé này bắt nạt Tiểu Tiệp, bây giờ xem ra, dường như là bọn chúng đang sợ Tiểu Tiệp.
Tôi nhìn sang bên cạnh, liền phát hiện Tiểu Tiệp đã đứng dậy từ lúc nào. Con bé phủi phủi váy của mình, không nói một lời đã bước vào trong phòng.
“Tiểu Tiệp!” Tôi vội vàng đuổi theo nó, không ngờ mấy đứa trẻ kia đã sốt ruột túm lấy góc áo của tôi.
“Chị An Tố, chị đừng đi theo! Nhất định là nó đi tìm con yêu quái búp bê kia rồi! Nguy hiểm lắm! Chị đừng đi theo!”
Tôi nhìn dáng vẻ hốt hoảng của bọn chúng, rốt cuộc cũng không nén nổi sự khó hiểu trong lòng mà hỏi: “Rốt cuộc là loại yêu quái búp bê gi?”
Bờ vai của mấy đứa bé kia liền buông thống xuống.
“Là một con búp bê rất đẹp… Nó thường nói chuyện với con búp bê ấy… Con búp bê… búp bê đó còn có thể. ”
Nói tới đây, một bé gái nhỏ trong đó bỗng nhiên khóc òa lên. Chuyện này làm tôi hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy con bé và dỗ dành: “Con búp bê kia rốt cuộc làm sao vậy?”
“Con búp bê đó…” Cô bé con kia vất vả lắm mới nén khóc được, tái mặt trả lời: “Con búp bê kia còn tự đi lại vào buổi tối nữa!”
Sắc mặt tôi cũng tái nhợt.
“Em chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Hay là nằm mơ?” Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Búp bê làm sao có thể tự đi được?”
Thấy tôi không tin, cô bé con càng sốt ruột, ngắt lời tôi nói: “Thật mà! Chị An Tố, em không nói dối chị đâu! Chị có thể hỏi bọn Tiểu Lục, tất cả mọi người đều nhìn thấy!” Tôi ngẩng đầu, đã thấy mấy đứa trẻ còn lại đều mặt mày tái nhợt gật gật đầu.
Tôi cảm thấy da đầu tê rần. Nếu nhiều đứa bé đều nói như thế, xem ra con búp bê của Tiểu Tiệp kia thật sự có vấn đề. Tôi vội vàng đứng dậy, vội vàng đuổi theo bóng lưng gầy gò nhỏ nhắn của Tiểu Tiệp.
“Tiểu Tiệp!”
Tôi không ngừng kêu ở đằng sau, nhưng con bé dường như không nghe thấy, chỉ đi thẳng vào nhà, trở về phòng ngủ trong trại trẻ mồ côi. Tôi vội vàng đuổi theo cô bé. Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng phòng ngủ trong trại trẻ mồ côi khuất sáng, khi chưa bật đèn vẫn có hơi âm u.
Dưới ánh đèn ảm tối, từng cái giường nhỏ được sắp xếp chỉnh tề, Tiểu Tiệp ngồi ở giữa một chiếc giường đặt ở phía trong cùng, không hề động đậy mà ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang bước vào phòng.
Trong cả căn phòng chỉ có hai người là tôi và Tiểu Tiệp, nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi cảm thấy như còn có một đôi mắt thứ ba đang dõi theo tôi từ góc tối. Tôi lắc đầu một cái làm cho bản thân không nghĩ về những thứ linh tinh này nữa, tôi băng qua những chiếc giường và bước về phía Tiểu Tiệp.
“Tiểu Tiệp.” Tôi cố gắng cất tiếng gọi một cách thật dịu dàng: “Chị nghe các bạn nhỏ khác nói, em có một con búp bê đúng không? Có thể cho chị An Tố xem thử không?”
Tiểu Tiệp ngồi yên nhìn tôi, tôi phát hiện chiếc chăn bông trên đùi cô bé có một chỗ gồ lên, rõ ràng là đang cất giấu thứ gì đó bên dưới chăn. Nhìn kích thước của nó, có lẽ chính là con búp bê kia?
“Nhưng cô ấy nói không muốn gặp chị.” Một lúc lâu sau, Tiểu Tiệp mới cất tiếng nói.
Tôi sững sờ: “Nói không muốn gặp chị? Con búp bê ấy?”
Tiểu Tiệp thật sự gật đầu.
Tôi nhận ra chuyện này thật sự phức tạp rồi. Con búp bê này thật sự đã trò chuyện với Tiểu Tiệp sao?
“Nhưng làm sao búp bê có thể nói cho em nghe suy nghĩ của nó được.” Tôi âm thầm cầu may, có lẽ vì tính cách quái gở của Tiểu Tiệp mới sinh ra ảo giác, cảm thấy búp bê giống như bạn bè của mình.
Tiểu Tiệp cau mày lại.
“Cô ấy không phải chỉ là con búp bê! Cô ấy là bạn tốt của em!” Con bé hét lên chói tai: “Hằng ngày cô ấy đều nói chuyện với em, chơi với em!”
Dường như Tiểu Tiệp rất tức giận, nhưng tôi không có tâm trạng quan tâm tới.Con búp bê này thật sự có vấn đề!
Nghĩ tới đây, tôi bất chấp tất cả vọt thẳng tới và chụp lấy cái chăn bông của Tiểu Tiệp.
“A! Chị làm cái gì thế!” Tiểu Tiệp sợ tới mức hét chói tai: “Đừng có động vào búp bê của em!”
Tất cả máu của tôi đều dồn tới não, tôi dường như quên mất đối phương chỉ là một đứa bé, chỉ đơn giản là dùng bạo lực lật cái chăn bông kia lên.
Soạt.
Thứ gì đó dưới tấm chăn lộ ra. Khoảnh khắc nhìn thấy thứ kia, sắc mặt tôi tái nhợt, suýt chút nữa ngất lịm đi…
Tôi nhìn thấy thứ Tiểu Tiệp đang ôm trong lòng, là một con búp bê nhìn rất sống động, nó mặc một bộ đồ cổ trang, mái tóc dài đen nhánh, vô cùng tinh xảo. Chính là con búp bê tôi từng chăm sóc khi ở nhà họ Chung!
Tôi thật sự không biết phải diễn tả sự kinh hoàng trong lòng mình như thế nào, chỉ hốt hoảng lùi lại vài bước. Con búp bê trước mặt rõ ràng là rất nhỏ, nhưng còn khiến tôi sợ hơn cả nhìn thấy hung thần ác quỷ.
Tại sao con búp bê này lại ở đây! Là tình cờ? Hay là nó cố tình!
Trong lúc tôi đang hoảng hốt, con búp bê trong lòng Tiểu Tiệp đột nhiên kẽo kẹt xoay đầu về phía tôi và nhoẻn miệng cười.
“A!”
Tôi hoảng sợ hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống chiếc giường bên cạnh.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ trong đó…
Phải phá hủy con búp bê này! Giây tiếp theo, tôi nhào thắng tới, giành lấy con búp bê từ trong lòng của Tiểu Tiệp.
“Chị làm gì vậy!” Con búp bê vừa rời tay, Tiểu Tiệp liền hoảng loạn, liều mạng lao về phía tôi.
Nhưng dù sao con bé cũng chỉ là trẻ con, tôi giơ tay, con bé liền không thể đụng tới con búp bê kia được.
Tôi cầm lấy búp bê, chạy như điên ra ngoài cửa.
Lúc tôi chạy tới cổng trại trẻ mồ côi, tình cờ thấy một chiếc xe rác đỗ trước cửa trại trẻ.
Viện trưởng Ngô đang đổ rác ngày hôm nay vào trong đó, tôi vội vã chạy tới.
“Chờ một chút! Ở đây có thứ cần vứt!”
Tôi thở hồng hộc dừng lại bên cái xe, không hề suy nghĩ mà ném con búp bê trong tay vào xe rác.
Viện trưởng Ngô sững sờ: “Con búp bê này… không phải là của Tiểu Tiệp sao? Tiểu Tố, sao con lại vứt nó đi?”
Viện trưởng Ngô vừa nói vừa đưa tay muốn kiểm tra con búp bê kia.
“Đừng đụng vào!” Tôi kích động quát to một tiếng làm viện trưởng Ngô giật bắn mình: “Con búp bê này… con búp bê này là thứ bẩn thỉu!”
Tôi vừa nói, sắc mặt viện trưởng Ngô liền trắng bệch.
Có lẽ trước đây bà ấy không tin vào những thứ này, nhưng từ sau chuyện của Bà Lão Mèo lần trước, bà ấy đã rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói của tô
Bà vội vàng đem toàn bộ rác trên tay mình đổ lên người con búp bê đó, sau đó chạy tới đầu xe, thúc giục bác tài xế: “Đố rác xong rồi, mau đi đi.”
Loạch xoạch, chiếc xe rác chạy đi.
Nhìn chiếc xe rác biến mất khỏi tầm mắt, tôi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quay người, thấy Tiểu Tiệp đứng ở phía sau mình từ lúc nào không biết.
Tôi hoảng sợ: “Tiểu Tiệp?”
“Chị vứt bạn của tôi đi! Tôi phải giết chị!” Tiểu Tiệp đột nhiên gào thét điên cuồng, lao tới và túm lấy tôi với đôi mắt đỏ quạch.