Nhưng vừa đến gần tôi đã không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh,
Pho tượng trước mặt này, thay vì nói là tượng thần, chẳng thà nói là yêu quái còn chính xác hơn.
Chi thấy pho tượng kia cao bằng người thường, mặc quần áo giống trang phục của phụ nữ tộc Miêu, ngoại trừ việc lộng lẫy sang trọng hơn thì cũng không nhận ra có gi đặc biệt.
Nhưng điều này cũng không khiến tôi sợ hãi.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là gương mặt của nó.
Nói chính xác hơn là tôi hoàn toàn không nhìn thấy mặt của nó.
Chi thấy pho tượng này giống như Quan Âm nghìn tay của người Trung Nguyên, có rất nhiều tay, từ hai bên thân thể vá phần lưng vươn ra.
Có điều khác với tay của Quan Âm nghìn tay, tất cả cánh tay của pho tượng này đưa vào trong, che trước mặt mình.
Cho nên chúng tôi hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của pho tượng kia, những gì tôi nhìn thấy chi có vô số cánh tay chất thành một đống khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Thế này thì tính là thần nữ gì chứ? Đúng là yêu nữ
Trong ngôi miếu này không ngờ lại thờ phụng thứ tà môn như vậy, khiến tôi không nhịn được càng cảm thấy đáng nghi.
Phương Tính đến nơi như vậy, rốt cuộc là định làm gì?
Tôi xoay người đang định quay sang chất vấn Phương Tinh, nhưng tôi vừa xoay người, đèn pin trên điện thoại di động chiếu lên mặt Phương Tình, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, cô ấy đang cười.
Nụ cười đó lộ chút về căng thẳng, nhưng lại có phần giống như vừa trút được gánh năng.
Sự lo lăng trong lòng tôi ngày càng tăng lên, chất vấn Phương Tinh càng nghiêm túc hơn nữa: “Phương
Tình, cầu mau nói đi, rốt cuộc là cậu đến đây để làm cái gi?”
Bây giờ sắc mặt Phương Tinh vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng so với ban näy dường như đã không còn lo làng như trước nữa, cô ấy bình tĩnh đáp lại: “Tớ đến gặp ba tớ, muốn nói xin lỗi với ông ấy
Tuy trước đó tôi đã đoán được Phương Tình đến chỗ này là có liên quan đến ba của cô ấy, nhưng khi chính tai tôi nghe thấy lời nói của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát
“Cậu nói linh tính gì thế?” Tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Ba cậu đã đi rồi, sao cậu còn nói xin lỗi ông ấy được nữa chứ?”. Phương Tình lắc đầu, nói: “Tớ muốn xin lỗi với hồn phách của ông ấy
Thái độ của Phương Tinh vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ riêng sự bình tĩnh này đã khiến lòng tôi không tránh khỏi sợ hãi.
“Hồn phách của ba cậu đã vào địa phủ rồi, cậu định xin lỗi thế nào? Tôi hoảng hốt, gần như không kịp suy nghĩ chút nào đã buột miệng thốt ra,
Lần này, sắc mặt Phương Tinh hơi thay đổi.
“Làm sao cậu biết được hồn phách ba tớ đã vào địa phủ rồi?”
Tớ.. Tôi hơi không biết phải trả lời thế nào.
“Là tôi nói cho cô ấy biết.” Lúc này, Tiết Xán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng
Phương Tình nhìn về phía hắn, hắn vẫn bình tĩnh như trước nói: “Tôi thông thạo một số đạo thuật Cho nên tôi có thể bảo đảm với cô, hồn phách của ba cô đã vào địa phủ rồi, tôi không biết người Miêu kia nói gi với cô, nhưng đều là lừa gạt cô thôi, cô không thể nào gặp lại ba cô được nữa.
Tiết Xin nói huych toẹt ra, vốn đĩ tôi cho rằng Phương Tình sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng không ngờ được, sau giây phút kinh ngạc ban đầu, cô ấy chỉ lắc đầu:
Tớ biết ba tớ đã vào địa phủ rồi.” Phương Tình thán nhiên nói.
Tôi sửng sốt.
Vốn đĩ tôi cho rằng, Phương Tinh bị phù thủy người Miêu tên là Na Cố kia lừa gạt, cho rằng hồn phách ba minh vẫn còn lang thang ở nhân gian cho nên cô ấy mới đi tìm ông ấy để xin lỗi,
Nhưng mà cô ấy lại nói cô ấy biết rõ ba mình đã vào địa phủ rồi?
“Vậy làm sao cậu còn có thể xin lỗi với hồn phách của ông ấy được nữa chứ?” Tôi không đoán ra được rốt cuộc Phương Tình đang suy nghĩ gì, không nhịn được hơi nóng nảy,
Phương Tình ngẩng đầu nhìn về phia tôi.
Tai sao?” Cô ấy hỏi ngược lại.
“Bởi vì..” Tôi sốt ruột định nói gì đó, nhưng Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên đối sắc mặt.
“Chẳng lẽ cánh cửa này. Tiết Xán buột miệng thốt ra, tôi vội vàng nhìn về phía hắn, phát hiện ánh mắt hắn lóe lên sự kinh ngạc.
Trong lòng tôi đột nhiên giống như bị đập một gậy. mắt Rất hiếm khi tôi nhìn thấy Tiết Xán kinh ngạc như vậy. Tôi cũng không dám tưởng tượng là chuyện gì sẽ khiến hắn có phản ứng dữ dội như vậy
Tôi hơi hoảng hốt, nắm chặt Tiết Xán hỏi “Ngôi miếu này rốt cuộc là thế nào?”
Tiết Xán liếc mắt nhìn chắm chăm Phương Tình, rồi lại quay về phía tôi, sắc mặt nghiêm trọng: “Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi, điểm then chốt không phải là ngôi miếu này, mà chính là cánh cửa này.
Tôi sửng sốt: “Cảnh cửa này làm sao?”
“Nếu anh đoán không sai Tiết Xán thấp giọng nói: “Nơi cánh cửa này kết nối chính là khe nứt của địa phủ.
Tôi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Sao, sao điều này có thể được chứ?” Tôi không muốn tin tưởng.
Tiết Xán giải thích: “Cải gọi là âm tào địa phủ đều không thực sự năm dưới lòng đất, nói chính xác hơn, nó là một không gian đồng hành với dương giới. Nếu là không gian, thì giống như những đồ vật mà em nhìn thấy hàng ngày như cái bàn, cái ghế vậy, trái qua thương tổn cũng sẽ sinh ra khe hở, khe nứt.”
Tôi nghe thấy mà như đang lot vào sương mù, chỉ gật đầu nói: “Anh nói tiếp đi.”
“Mỗi khi giữa dương gian và âm gian xuất hiện sức mạnh khống lồ va đập vào, giữa hai không gian sẽ xuất hiện khe nút Tiết Xán tiếp tục nói: “Rất nhiều người đã từng nhìn thấy âm binh mượn đường, thật ra chính là khí khe nứt âm gian bị mở ra. Dịp lễ quỷ mỗi năm cũng chính là lúc khe nứt âm gian mở rộng nhất
Tôi hơi hiểu ra: “Cho nên cảnh cửa này chính là một khe nứt?
“Ứm” Tiết Xán lại nhìn về phía Phương Tinh: “Hơn nữa nếu anh đoán không sai, nơi khe nứt này kết nối, cũng chính là đài Vọng Hương của địa phủ
Thân thể tôi láo đảo, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra,
Đăng sau cánh cửa này, ngoại trừ rừng cây mà chúng tôi vừa đi ngang qua kia, vẫn còn tồn tại một không gian khác mà chúng tôi không nhìn thấy.
Nơi gọi là đài Vọng Hương của cõi âm chính là nơi mà tất cả hồn phách đều tập trung đứng ở đó khi mất được bảy ngày đầu tiên.
Cho nên Phương Tinh vội vàng đến nơi này khi ba cô ấy vừa mất được bảy ngày, chính là vì muốn xin lỗi ông ấy khi ba cô ấy bước lên đài Vọng Hương.
Tôi vội vàng nhìn về phía Phương Tinh, giận dữ nói: “Phương Tinh! Có phải cậu điên rồi hay không hà? Câu cho răng khe nứt giữa âm gian và dương gian này đơn giản như vậy sao? Cậu mau đi theo tớ!”
Tuy tôi không biết rốt cuộc khe nứt này là thế nào, nhưng kinh nghiệm kỳ quái trong mấy ngày gần đây nói cho tôi biết, loại chuyện như âm dương này tuyệt đối không thể làm bừa được.
Thông qua khe nứt này nói chuyện với một người đã không còn ở lại thế giới này nữa là quả nguy hiểm, chi không cẩn thận một chút thôi sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Tôi không thể để cho Phương Tinh mạo hiểm như vậy,
Nói xong tôi lập tức kéo Phương Tinh đi về phía ngoài.
Nhưng cô ấy không nhúc nhích chút nào.
Tôi quay đầu nhin về phía Phương Tinh, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi,
Chi thấy dưới ánh đèn yếu ớt của điện thoại, cô ấy đột nhiên lại nở nụ cười.
Trong nụ cười của Phương Tinh lộ chút sợ hãi, khẩn trương, nhưng nhiều hơn cả là mong đợi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bạn thân của mình cười lên lại đảng sợ đến như vậy,
Tố Tố, đã muộn rồi. Cô ấy thấp giọng nói: “Từ khoảnh khắc hai người đóng cửa lại, chủ pháp cũng đã bắt đầu rồi.”
Mặt tôi giờ đã cắt không còn giọt máu.
Cuối cùng tôi cũng đã biết được, tại sao vừa nãy Phương Tình lại vội vàng bảo tôi đóng cửa lại trước đã.
Rắc tro cốt xong, đóng cửa lại, thuật pháp này cũng đã hoạt động rồi,
Tôi vội vàng nhìn về phía Tiết Xán, muốn xem xem hắn có cách gì hay hơn không, nhưng lại chỉ thấy đôi mất hẳn nhìn về phía cánh cửa gỗ xấu xí kia, bất ngờ mở miệng nói: “Đến rồi.”