“Hừ!” Cố Cơ Uyển suýt nữa thì bị một ngụm canh làm nghẹn chết.
Sợ cơ thể cô chịu không nổi, nên bồi bổ cho cô?
Điều đáng nói là tối qua, cô đã cùng anh mây mưa... cả đêm?
Cố Cơ Uyển gương mặt lập tức ửng hồng, xấu hổ không biết chui vào đâu.
Quản gia và người làm đứng ở hai bên, cậu cả Mộ nói lớn tiếng như vậy, mọi người có thể không nghe thấy sao?
Mấy nữ người làm đã ngại tới mức đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Chí có Tân quản gia là cười, giới thiệu với Cố Cơ Uyển: “Cô chủ, đây đều là thuốc bổ mà anh Dương Quân đã kê.'
“Cái này bổ máu, còn cái này bổ khí, còn bát canh gà nhân sâm này nữa, rất có lợi cho sức khỏe của phụ nữ”
“Còn đây là nem cá bạc gạc hươu, không chỉ tốt cho sức khỏe của cô chủ mà còn tốt cho cậu chủ nữa."
“Đàn ông ăn nhiều gạc hươu thì buổi tối thể lực sẽ dồi dào... Khụ...Cậu chủ, cậu có... Có vấn đề gì sao?”
Ánh nhìn lạnh lùng này của Mộ Tu Kiệt khiến người ta phải nổi da gà nhưng quản gia Tân vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu.
Tuy nhiên vừa dứt lời ông lập tức hiểu ra nên mau chóng sửa sai.
“Cậu chủ thể lực đồi dào đương nhiên không cần mấy loại thuốc bổ thừa thãi này rồi nhưng cô chủ cơ thể yếu đuối. Hay là cậu chủ ăn cùng cô chủ đi”
Có nghĩa là cậu chủ ăn những thứ này cũng chỉ vì ăn cùng cô chủ thôi, để cô chủ không cảm thấy cô đơn.
Chứ không có nghĩa là cậu chủ ... không ổn.
Cậu chủ nhà họ thông minh tài giỏi sao có thể không ổn về mặt đấy được chứ? Nói ra có khi còn không ai tin.
Cố Cơ Uyển thật muốn đào một cái hố mà chui xuống để không phải gặp ai nữa.
Chuyện tối qua của cô và cậu Mộ trong phòng lẽ nào bị cả cái biệt thự này biết hết rồi sao?
Những người này rốt cuộc là làm sao vậy? Lễ nào tối qua còn nghe lén bên ngoài sao?
Vốn dĩ là chuyện của hai người bây giờ thì cứ làm như hoàng đế thời xưa chiều chuộng ái phi vậy.
Thấy cô nhóc này mặt đỏ như trái gấc, Mộ Tu Kiệt bèn phẩy tay, quản gia Tần lập tức đem theo người ra khỏi phòng.
Thế là nơi này chỉ còn lại Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển.
Anh nói với vẻ mặt vô cảm: “Ăn đi.”
“Không muốn ăn” Vị của thuốc Đông y quá nồng, cô không thể nuốt nổi.
Quan trọng nhất là ăn uống những thứ này vào thì cứ như là nhận đặc ân được chiều chuộng vậy. Có phải ăn xong nghỉ ngơi khỏe rồi sẽ bị lên thớt tiếp không?
Ôi trời ơi! Nghĩ linh tinh cái gì thế này?
“Không ăn?” Mộ Tu Kiệt nhướng mày “Muốn tôi đút em?”
Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn, không cẩn thận lại đúng phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo đó.
Tối qua người đàn ông này đè lên người cô, hình ảnh từng giọt mồ hôi trượt theo gương mặt rơi xuống *** cô lập tức xuất hiện trong tâm trí cô.
Tim Cố Cơ Uyển khẽ rung lên, vội vàng thu lại ánh nhìn.
“Ngửi mùi hơi khó chịu.” Cô nói nhỏ giọng.
Mộ Tu Kiệt càng chau mày hơn. Khó chịu? Không phải là vừa thơm vừa ngon sao?
“Ngày mai đổi đầu bếp.” Nhưng hôm nay cứ phải ăn xong đi đã.
“Thế thì mai rồi ăn...”
“Thể lực của em quá yếu, không bồi bổ kịp thời có thể sẽ bị ngất đi.”
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt rất thẳng thắn, sắc mặt cũng không có gì là ngượng ngùng nhưng lời anh nói lại khiến người khác đỏ mặt, tim đập nhanh, suýt chút nữa thì đỡ không nổi.
“Tối qua em đã ngất hai lần.”
Cố Cơ Uyển thấy mình lại sắp ngất đi đến nơi rồi. Có thể dừng ngay chủ đề táo bạo này được không?
Có phải nếu cô ăn thì sẽ không làm khó cô nữa không?
Cô không cần suy nghĩ, lập tức bê bát lên nhắm mắt lại làm một hơi hết bát canh gà nhân sâm.
Canh gà nhân sâm của người ta thơm ơi là thơm còn canh gà nhân sâm nhà họ chả biết cho loại sâm gì vào mà mùi vị không đỡ được thế này.
Tuy rằng biết nó rất tốt nhưng mùi vị thì đúng là quá nồng.
Sau đó cô cầm đũa lên không nói gì cả mà ăn đồ ăn một cách khó nhọc.
Cái gì mà cá bạc gạc hươu rồi thì rượu tổ yến... Tổ yến mà lại có thể ăn cùng với rượu, đúng là cô mới nghe lần đầu.
Đúng là thế giới rộng lớn không cái gì là không có.
Nếu không phải tin tưởng hoàn toàn vào y thuật của Dương Quân thì cô còn lâu mới dám cho mấy thứ này vào mồm.
Một bàn đầy thức ăn món nào cô cũng động đũa rồi, đến khi thực sự không ăn nổi nữa mới buông bát xuống nhìn chằm chằm Mộ Tu Kiệt.
“No rồi sao?” Anh chau mày, không hài lòng với sức ăn của cô.
Cố Cơ Uyển gật đầu một cách đáng thương.
Tuy đối với anh mà nói cô ăn có hơi ít thật nhưng dạ dày của cô chỉ đến thế thôi, nếu ăn nữa sẽ nôn mất.
“Tần Lăng.” Mộ Tu Kiệt lớn tiếng gọi.
Quản gia Tần lập tức bê một bát canh từ trong bếp đi ra cười tươi rói.
“Cô chủ, đây là canh thuốc bổ khí phải dùng ngay sau bữa ăn. Sau khi uống xong đảm bảo đêm nay khi cô ở với cậu chủ sẽ không bị ngất đi.”
Đôi đũa trong tay Cố Cơ Uyển rơi xuống mặt bàn, cô cũng suýt chút nữa thì ngã ra khỏi ghế.
Hãy để cô ngất đi đi chứ làm gì còn mặt mũi nào mà đối mặt với những chuyện này.
Tên khốn Mộ Tu Kiệt tại sao lại đem chuyện trên giường của họ nói cho cả làng cả tổng biết thế chứ, thật quá thể.
Buổi tối dì Hồng sắp xếp chăn chiếu cho Cố Cơ Uyển.
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của cô chủ, dì Hồng cười nói: “Có phải cô chủ đang trách cậu chủ hôm nay bảo người chuẩn bị cho cô bàn ăn đó không?”
Không nói thì thôi chứ nói một cái là mặt Cố Cơ Uyển lại nóng phừng phừng.
Dì Hồng cười nói: “Cô chủ, cô thật sự không thể trách cậu chủ được. Trước giờ cậu chủ chưa từng chăm sóc cô gái nào thế này đâu. Cô là người đầu tiên đấy nên cậu chủ có căng thẳng cũng là chuyện thường thôi."
Cố Cơ Uyển vẫn đỏ mặt nhìn dì Hồng và nói: “Người đầu tiên sao?”
“Cậu chủ có người phụ nữ nào bên ngoài hay không tôi biết cả. Có điều cô là người đầu tiên cậu chủ dẫn về nhà, cũng là người đầu tiên qua đêm trong phòng cậu chủ.”
Dì Hồng cũng là người chứng kiến sự trường thành của Một Tu Kiệt từ khi còn là một đứa trẻ nên lúc nhắc tới Mộ Tu Kiệt gương mặt tràn đầy sự yêu thương.
“Cậu chủ nhà chúng tôi từ trước tới giờ luôn giữ khoảng cách với các cô gái. Tôi nghĩ cô có lẽ là người phụ nữ đầu tiên của cậu chủ.”
“Dì Hồng, dì đang nói cái gì vậy chứ?” Cố Cơ Uyển tuy ngại nhưng những lời này thật sự khiến cô rung động.
Người phụ nữ đầu tiên của cậu Mộ? Sao có thể chứ? Người đàn ông xuất sắc như cậu Mộ sao có thể không có cô gái nào ở bên?
“Chính tai tôi nghe thấy cậu chủ hỏi Dương Quân, cậu chủ bảo tối qua cô ngất đi tận hai lần...”
“Dì Hồng...” Cố Cơ Uyển thật sự rất sợ cái chủ đề này vì nó khiến người ta thật khó xử.
Nhưng dì Hồng vẫn nói: “Cậu chủ hỏi như vậy vì lo lắng cho cô. Thật ra cậu ấy đang học cách để chăm sóc cô.”
Cố Cơ Uyển mím môi, không biết có dám tin lời này hay không.
“Cậu chủ còn hỏi Dương Quân có cách nào khiến phụ nữ thoải mái hơn khi làm chuyện đó không.”
Lời này khiến Cố Cơ Uyển suýt đứng không vững.
Dì Hồng cười nói: “Tôi chỉ là vô tình nghe thấy thôi, không phải cố tình đâu. Nhưng cô chủ có thấy cậu chủ nhà chúng tôi rất đáng yêu không?”
Dì Hồng ghé sát lại, cười nói: “Đây là cảm giác của một chàng trai đơn thuần. Cô chủ à cô nhặt được của quý rồi!”
Cố Cơ Uyển đen mặt, cậu cả Mộ là chàng trai đơn thuần trong tình yêu? Có thể sao?
Nhưng mà, anh hỏi Dương Quân chuyện này, lẽ nào thật sự không có chút kinh nghiệm nào sao?