Ngay từ lần đầu nhìn thấy Mộ Tu Kiệt, anh đã biết cô đang nghĩ cách chạy trốn.
“Nhưng anh ta đã đuổi tới đây rồi, giờ em có thể trốn đi đâu đây?”
Từ trốn này thật sự đã xoay quanh tâm trí Cố Cơ Uyển suốt một buổi chiều, cộng thêm nửa buổi tối.
Cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi này ngay, đi tới một nơi mà Mộ Tu Kiệt không bao giờ tìm thấy được.
Nhưng giờ anh đã biết được cô đang sống ở đây, muốn rời đi cũng không còn dễ dàng nữa.
Huống hồ, cô còn dẫn theo hai đứa nhỏ, cô có thể trốn ở đâu đây?
“Em đừng nghĩ nữa, cho dù gặp phải vấn đề gì, anh cũng sẽ ở bên em.” Mộ Hạo Phong khẽ ôm cô vào lòng.
“Em không sao, em đã không còn cảm giác gì với người đàn ông đó nữa rồi, giờ Cố thị đã vượt qua được khủng hoảng, cho dù anh ta tới đây cũng không ảnh hưởng gì đến em.”
Cô cũng không biết mình nói câu này để an ủi Mộ Hạo Phong, hay an ủi chính mình nữa.
Mộ Hạo Phong gật đầu, định nói điều gì đó, nhưng anh không biết mình có nên nói ra không?
Anh ít khi muốn nói lại thôi như lúc này, Cố Cơ Uyển nhìn anh hỏi: “Có phải anh định nói gì với em đúng không?”
“Giờ Cố Vị Y vẫn chưa sa lưới.”
Cố Cơ Uyển sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Giọng điệu Mộ Hạo Phong rất lạnh nhạt: “Người nhà họ Cố vẫn luôn tìm kiếm em, vì bọn họ luôn đi tìm em, nên không có tâm tư đi tìm Cố Vị Y”
“Thảo nào, bọn họ không báo cảnh sát ư?” Chỉ cần báo cảnh sát, chắc chắn bên cảnh sát sẽ tìm tới đây ngay.
“Nói cách khác, cô ta không còn ở Bắc Lăng và Lăng Châu nữa?”
“Có lẽ là vậy, mọi người cũng không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, mặc dù bên cảnh sát luôn tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm thấy.”
Thật ra Mộ Hạo Phong nói với cô những lời này, chỉ vì muốn nói cho cô biết một số chuyện.
Nhưng anh không biết tại sao mình phải nói mấy chuyện này với cô.
Bởi vì chuyện này gần như không có lợi với anh.
Nhưng Uyển Uyển phải biết chuyện này.
“Cố thị và Mộ thị lại hợp tác với nhau, giờ hai nhà có rất nhiều hạng mục lớn đang phát triển, hạng mục mà cậu năm nhà họ Mộ phụ trách lúc trước, đã được Mộ Tu Kiệt tiếp quản.”
Cố Cơ Uyển không nói gì, cô hoàn toàn không muốn biết chuyện của Mộ Tu Kiệt.
Nhưng cô biết, Mộ Hạo Phong nói ra mấy chuyện này, là vì nó có liên quan đến cô.
Mộ Hạo Phong nhìn chân trời ở phía xa xa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Nghe nói vì muốn tiếp nhận hạng mục trong tay Mộ Bách Lạc, anh ta đã chuyển nhượng 5% cổ phần Mộ thị trong tay mình cho Mộ Bách Lạc.”
Bàn tay đang nắm lan can của Cố Cơ Uyển bỗng siết chặt.
5%! Cô biết, giá trị 5% này!
5% này đủ để cả nhà sống xa hoa mười đời!
Vì muốn giúp đỡ Cố thị, mà anh nhượng 5% cổ phần Mộ thị trong tay mình, người đàn ông thật sự điên rồi!
“Vậy hạng mục... hạng mục đó của Cố thị...”
“Đã được hủy bỏ trong hòa bình rồi.” Đây chính là ý mà Hạo Phong muốn nói.
Vì Cố thị, Mộ Tu Kiệt tặng không công 5% đó.
Nếu nói là vì Cố thị, không bằng nói là vì Cố Cơ Uyển.
Mặc dù anh cũng không hy vọng Uyển Uyển vẫn còn dây dưa với Mộ Tu Kiệt, nhưng nếu Mộ Tu Kiệt đã đuổi theo tới đây, vậy thì Uyển Uyển có quyền được biết chuyện này.
Anh không hy vọng vì mình không nói, mà ảnh hưởng đến việc lựa chọn của Cố Cơ Uyển.
Thật ra anh đã quen đứng phía sau Uyển Uyển rồi, cứ lặng lẽ ngắm nhìn rồi bảo vệ cô.
Tối hôm đó anh tỏ tình là vì bị Đàm Kiệt xúi giục, cộng thêm việc anh thật sự uống không ít rượu.
Nên nhất thời kích động.
Anh hy vọng Cố Cơ Uyển có thể sống vui vẻ hạnh phúc, nếu cô sống vui vẻ bên anh, vậy thì mặc kệ đối thủ là ai, anh cũng sẽ bất chấp tất cả.
Nhưng nếu Uyển Uyển cũng không vui vẻ khi ở bên anh thì sao?
Vậy thì cô có quyền được biết và lựa chọn, giống như lúc trước, anh chưa từng muốn làm khó cô.
“Anh đi xem hai đứa nhỏ, em nên vào trong nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Cơ Uyển vẫn luôn im lặng, Mộ Hạo Phong nhìn cô một lúc, rồi mới xoay người rời đi.
Nhưng trong giây phút anh xoay người, tay anh bỗng bị cô nắm chặt.
“Hạo Phong, anh không muốn ở bên em ư? Tại sao anh lại nói những chuyện này với em?”
“Giờ trong lòng em đang rất rối bời, nên đừng miễn cưỡng bản thân.” Mộ Hạo Phong nắm ngược lại tay cô, chỉ dùng sức nắm chặt một lát rồi buông ra.
“Hạo Phong!” Cô không muốn lựa chọn, vì cô không nên làm chuyện này.
Do đó anh đừng đẩy quyền lựa chọn cho cô, cô hoàn toàn không cần nó!
Nhưng Mộ Hạo Phong lại cười, xoa đầu cô, giọng điệu trái ngược với vẻ ngoài cứng rắn của anh, giọng nói của anh dịu dàng đến khó tả.
“Anh không ép em chuyện gì cả, anh chỉ hy vọng, em có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà đi tiếp, tất nhiên, anh sẽ ủng hộ mọi bước đi của em.”
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng khách, rồi đi vào phòng xem bọn trẻ.
Trong lòng Cố Cơ Uyển vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Quả thật Mộ Tu Kiệt làm mấy chuyện này vì cô, đã nằm ngoài dự đoán của cô.
Hạo Phong có thể không nói cho cô biết, nhưng anh lại nói ra.
Cô ôm đầu mình, rồi nhắm mắt lại.
Cô không muốn nghĩ tới dáng vẻ đã trở nên gầy gò, phiền muộn, mệt mỏi của người đàn ông đó nữa, cô không muốn nghĩ gì hết, vì cô không nên nghĩ tới nó!
Cô đã có bọn trẻ và Hạo Phong rồi.
Không, có lẽ cô không nên ở lại đây nữa.
Không phải cô muốn trốn tránh, cô chỉ... cô chỉ muốn đổi môi trường khác.
Cố Cơ Uyển không biết mình đã đứng trên ban công bao lâu, mới đưa ra quyết định này, cô không muốn ở lại Nam Thành nữa.
Cô vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Hạo Phong ra khỏi phòng bọn trẻ, đang nhỏ tiếng nghe điện thoại.
Cố Cơ Uyển đứng trong phòng khách, lặng lẽ nhìn anh.
Hình như công ty Hạo Phong gọi tới, có chút việc gấp, nhưng cô không nghe rõ là chuyện gì.
Rất nhanh, Mộ Hạo Phong đã cúp máy, rồi quay đầu nhìn cô.
“Có phải công ty có việc gấp đúng không?” Cố Cơ Uyển hỏi.
“Ừm.” Mộ Hạo Phong gật đầu nói: “Tối nay ông Minh Sơn bị tập kích, mấy anh em anh cử đi bảo vệ ông ấy đều bị thương, công ty quyết định để anh đích thân hộ tống ông ấy về nước.”
“Liệu có nguy hiểm gì không?” Cố Cơ Uyển đã từng nghe qua cái tên Minh Sơn này rồi, là một nhân vật khét tiếng.
Ngay cả mấy anh em của anh đều bị thương, chỉ sợ chuyện này không dễ làm.
“Là người bảo vệ tập đoàn, nếu anh nói không có nguy hiểm gì, có lẽ em cũng không tin đúng không?”
Mộ Hạo Phong không muốn lừa cô, vì anh biết anh không lừa được.
Huống hồ đôi khi không nói thật, sẽ càng làm người khác lo lắng hơn.
Nên anh chưa từng nói dối với ý tốt.
“Nhưng em yên tâm, anh biết ở nhà vẫn còn vợ con đang đợi, nên chắc chắn anh sẽ quý trọng bản thân.”
Đây là tinh thần trách nhiệm lớn nhất của một người đàn ông.
Cố Cơ Uyển gật đầu, tìm cho anh một bộ đồ, rồi giúp anh thu dọn hành lý đơn giản, sau đó mới tiễn anh ra cửa.
Lúc đi ra ngoài, cô vẫn hơi bất an: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Ừm” Mộ Hạo Phong định rời đi, nhưng không hiểu sao tối nay anh hơi luyến tiếc.
Lúc anh định rời đi, anh bỗng quay đầu kéo Cố Cơ Uyển lại, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Đợi anh nhé.”