Bởi vì muốn cởi quân của người ta, Cố Cơ Uyển vốn đang rất bối rối, nghe vậy thì tay lập tức run lên một cái, bỗng nhiên muốn đứng dậy lùi về phía sau.
Không ngờ đến, bàn tay còn đang ở trong lòng bàn tay của anh, bị nắm thật chặt.
Cô vừa mới lùi ra, Mộ Tu Kiệt rõ ràng không có tỉnh táo lại kéo một phát, sức lực lớn như thế này kéo cô lập tức nằm xuống dưới.
Không biết là đụng vào thứ gì, Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy cái mũi của mình chua chua, nước mắt cũng muốn chảy ra.
Bầu không khí cứng ngắt, rất xấu hổ, rất... khiến cho người ta mặt đỏ tim đập!
Lâm Duệ nhìn đến trố mắt ra, đầu kim tiêm của Dương Quân thiếu chút nữa là đâm vào đầu ngón tay của anh ta.
Bác sĩ phụ tá vừa mới đưa thuốc tiêm đến, bỗng nhiên lùi lại đi ra khỏi phòng, cạch một tiếng đóng cửa phòng lại.
Mộ Tu Kiệt khó chịu rên hừ hừ, một đôi mắt biểu hiện rõ ràng của sự say rượu, thoáng qua vẻ đau khổ: "Cô..."
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dường như cô đã cảm giác được mình đã chạm vào một chỗ khiến cho cô càng ngày càng thấy khó chịu.
Hình như là, chống đỡ cô, có chút thay đổi...
Trong chớp mắt mà cô ngẩng đầu lên, lập tức có thể phát giác được bầu không khí trong phòng không thích hợp. Ánh mắt của Dương Quân với Lâm Duệ đây là gì đây chứ?
Cô đã làm cái gì?
Cố Cơ Uyển còn có chút *** lung cúi đầu xuống, thế nào vừa mới nhìn tới nơi mà mình chạm đến thì đôi mắt của cô
lập tức mở ra thật to.
"Mợ chủ, trước tiên mợ đừng ngất nha, còn chưa tiêm thuốc cho cậu chủ đâu đó."
Biểu cảm này, bộ dáng hốt hoảng đến nỗi sắp hôn mê khiến cho Lâm Duệ rất lo lắng.
Dương Quân mới vừa phản ứng được, lập tức cầm ống tiêm đi qua: "Mợ chủ, thuốc tiêm đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Cơ Uyển hít vào lại thở ra, vất vả lắm mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
"Tôi không phải là... Không phải cố ý đâu, nhưng mà lời nói này phải giải thích với ai đây?
Mộ Tu Kiệt tỉnh rồi, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào trên mặt của cô, ánh mắt mờ mịt.
Khuôn mặt đẹp trai khôi ngô kia, bởi vì do sốt cao nên được phủ kín một màu hồng hào.
Anh còn đang phát sốt nữa đó! Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, ép buộc chính mình phải tỉnh táo.
Cậu cả Mộ vẫn còn đang phát sốt, sao cô có thể suy nghĩ lung tung được chứ, lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Sau khi tiếp tục hít sâu lần thứ ba, cô mới duỗi ngón tay dài ra đặt lên trên chỗ mà mình vừa mới chạm vào, kéo khóa kéo xuống.
Lúc mà thay quân cho anh, người đàn ông này là yên tĩnh lạ thường, cũng rất nghe lời.
Chỉ là lúc mà thân thể rắn chắc thon dài với tỷ lệ hoàn mỹ kia càng ngày càng lộ rõ ràng hơn, Cố Cơ Uyển vẫn không nhịn được mà mà tim đập như ngựa chạy.
Say mê một người đang bị bệnh, quả thật là một người không có nhân phẩm!
Nhưng và vóc người này của cậu cả Mộ, tuyệt đối đủ để khiến cho phụ nữ điên cuồng vì anh.
Nhìn ở một khoảng cách gần như vậy, không mê mẩn mới là chuyện không thể nào!
Cô đã rất khống chế chính mình!
Rốt cuộc cũng đã thuận lợi mặc đồ ngủ vào cho anh, Cố Cơ Uyển cầm thuốc tiêm mà Dương Quân đưa cho, nhìn Mộ Tu Kiệt.
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt *** lung, không cẩn thận rơi vào kim tiêm trong tay của cô, trong đôi mắt lạnh lẽo lập tức phát ra sát khí.
Anh ý thức được nguy hiểm cho nên muốn phản kháng!
Cố Cơ Uyển không có suy nghĩ gì, một tay ôm lấy anh dịu dàng nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương anh đâu, tin tưởng tôi đi"
Rõ ràng là nhiệt độ thân thể của Mộ Tu Kiệt rất cao, nhưng mà giờ phút này lại khiến cho người ta cảm thấy cực kì lạnh lẽo.
Loại ý thức phòng bị này là được huấn luyện nhiều năm mà ra, cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm.
Tay của Cố Cơ Uyển đặt ở trên *** của anh, cẩn thận từng li từng tí vỗ về anh nhè nhẹ.
"Cũng chỉ là tiêm một cái mà thôi, tiêm xong là tốt rôi, anh Mộ, anh tin tưởng tôi đi, tiêm xong rồi thì anh có thể khỏe thôi."
Anh không nói lời nào, cũng không biết là đồng ý hay là phản đối.
Nhưng nếu như lúc tiêm cho anh, anh bỗng nhiên vùng vẫy thì chắc chắn sẽ làm bị thương chính anh.
"Lâm Duệ, anh đến đè chân của anh ấy lại đi, tôi sắp bắt đầu rồi." Thừa dịp bây giờ cậu cả Mộ đang mơ mơ màng màng, phải nhanh chóng làm xong việc.
Nhưng mà Lâm Duệ không có bất kỳ phản ứng gì.
Cố Cơ Uyển quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Duệ đang trốn ở trong một cái góc phía xa, run lẩy bẩy.
"Mợ chủ, cái đó, tôi... tôi nhìn mợ ra tay là được rồi."
Thái dương của Cố Cơ Uyển lập tức nhân chặt lại, cái này là đang có ý gì đi chứ?
“Dương Quân!"
"Mợ chủ, tôi... hôm nay tôi có chút vấn đề, có lẽ là tôi... không có sức lực đâu."
Nói đùa cái gì vậy chứ? Đè chân của cậu cả xuống á?
Chẳng lẽ là cô không biết chân của cậu cả có tiếng là rắn chắc hay sao?
Còn nhớ rõ một lần cậu cả tức giận, đạp đổ cả Một bức tường cao của người ta.
Ngay cả tường mà cũng có thể đạp đổ được! Một đá kia nếu như đá lên trên người của mình, không chết thì cũng bị thương thôi!
Thật sự là Cố Cơ Uyển không còn cách nào khác, bình thường nhìn bọn họ vóc người to lớn, ở trước mặt của cậu cả Mộ lại trở thành đồ hèn nhát hết rồi.
Chuyện tiêm cho cậu cả Mộ, chỉ sợ là thật sự phải do mình giải quyết rồi.
Cô kéo áo ngủ của Mộ Tu Kiệt ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mê man của anh.
"Cậu cả Mộ, tôi thật sự là đang giúp anh đó, không phải muốn làm anh bị thương đâu. Anh... anh đừng có ra tay với tôi nha, có biết chưa?”
"Nếu như mà anh không vui, chờ sau khi anh khỏe rồi, anh có thể bắt Lâm Duệ và Dương Quân tới đánh một trận cho thật đã đời..."
"Mợ chủ..." Lâm Duệ một mặt oan ức, tại sao lại đánh anh ta chứ, hu hu hul
Cố Cơ Uyển lười nhác nhìn anh ta, cậu cả Mộ bị bệnh mà hai người này ngay cả hỗ trợ cũng không dám nữa, không đánh bọn họ thì đánh ai đây chứ!
Suy nghĩ của cô vẫn rơi ở trên người của Mộ Tu Kiệt.
"Anh Mộ, tôi là con gái đó nha, thể lực yếu ớt, anh thật sự không thể ra tay với tôi đâu đó, nhất là đấm đá."
"Nếu như mà anh ra tay với tôi thì tôi sẽ không sống nổi nữa."
Một cái tay khác thì câm miếng băng gòn đã thấm nước lau từ phần eo của Mộ Tu Kiệt trở xuống.
"Cậu cả Mộ, chúng ta đã nói xong rồi đó, nếu như mà anh phản kháng thì đừng có ra tay với tôi, tôi... tôi sắp bắt đầu rồi."
Vừa mới nói xong, kim tiêm liền nhắm ngay *** của người đàn ông mà đâm thẳng xuống.
Thời gian giống như là dừng lại trong nháy mắt.
Mi tâm của Mộ Tu Kiệt nhíu chặt lại, lại bỗng nhiên ngồi dậy.
"Cậu cả Mộ, anh đừng có lộn xôn."
Nhưng mà còn chưa nói xong, tay của người đàn ông đã rơi trên đầu vai của cô, đang muốn nhấc cô lên để ném cô đi ra ngoài.
Cố Cơ Uyển cũng không còn cách nào khác, cô bị ném ra ngoài thì cũng không sao, quan trọng nhất chính là là nếu
như cậu cả Mộ ném cô ra ngoài, vậy thì một kim này sẽ không tiêm được.
"Mộ...' Cố Cơ Uyển bỗng nhiên hơi cắn môi, lấy tốc độ nhanh nhất mà nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng dùng sức ép xuống.
Thời gian giống như lại dừng lại một lần nữa.
Lúc nãy kim tiêm của cô rơi xuống thì Lâm Duệ và Dương Quân nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cứu người, ánh mắt đang nhìn chăm chú, trong mắt một mảnh mờ mịt!
Đây là... cái gì đây chứ? Không phải là muốn tiêm à, tại sao bỗng nhiên liên biến thành... thân mật rồi?
Chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng nhất đó chính là sau khi cái hôn của mợ chủ rơi xuống, cậu cả vốn đang muốn chuẩn bị nổi bão thì trong nháy mắt nên yên tĩnh trở lại.
Tay của anh trượt xuống từ đầu vai của cô, ôm lấy cái eo thon thả của cô.
Sau khi nếm được hương vị ngọt ngào từ đôi môi mỏng của con gái, Mộ Tu Kiệt ôm cô thật chặt vào trong ***, làm cho cái hôn này sâu sắc thêm.
Nụ hôn của một anh chàng đẹp trai tuyệt sắc đối với Cố Cơ Uyển mà nói, chắc chăn là một sự khiêu chiến cực kỳ lớn.
Trái tim tăng tốc, hô hấp khó khăn, không cẩn thận suýt đánh mất chính mình.
Vẫn may vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô còn có thể nhớ đến trên tay mình đang cầm cái gì.
Ngón tay đẩy đầu kim tiêm vào, nhẹ nhàng đè xuống, rốt cuộc cũng đã chậm rãi tiêm thuốc hạ sốt vào.
Đến cuối cùng, đã hoàn toàn hòa nhập vào trong mạch máu của Mộ Tu Kiệt.
Quá là thân kỳ! Một tiêm của mợ chủ đã thành công rồi!