Máu vẫn đang không ngừng chảy ra, ý thức cũng đã hoàn toàn rời xa.
Khi cái chăn kia phủ xuống thì chút sức lực cuối cùng của cô cũng biến mất.
Sau nhiều lần xác định Cố Cơ Uyển không còn tri giác, Cẩn Mai mới cầm điện thoại di động lên, bấm gọi vào một dãy số nào đó.
“Lái xe tới đây cho tôi, phòng sau chỗ bà cụ ở khi còn sống đấy. Cứ chạy thẳng đến cửa phòng khách, ở đây có ít rác, tôi muốn ném đi.”
Lông mày Mộ Tu Kiệt tự nhiên giật giật vài cái.
Anh khẽ nhíu mày, dường như không nhìn nổi tài liệu trước mắt nữa.
Quản lý phòng thị trường vẫn đang không ngừng nói về kế hoạch sang năm.
Nhưng cậu cả Mộ luôn được khen là cuồng công việc này lại dần dần không nghe lọt được một từ nào.
Cạch một tiếng, anh bỗng nhiên đặt bút lên trên bàn.
Quản lý phòng thị trường giật mình, vội vàng dừng nói và nhìn anh.
“Tổng… tổng giám đốc, có phải… có phải có vấn đề gì không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn Mộ Tu Kiệt.
Vẻ mặt tổng giám đốc có vẻ khó coi, là tại nội dung cuộc họp của bọn họ hôm nay làm anh mất hứng sao?
Vẻ mặt cậu cả Mộ hơi trầm xuống, trong lòng tất cả mọi người thoáng động, thậm chí không dám thở mạnh.
Mộ Tu Kiệt đột nhiên đứng lên và lãnh đạm nói một câu: “Cuộc họp hôm nay kết thúc.”
Sau đó, bóng người dong dỏng cao kia đi về phía cửa.
Thư ký vội vàng mở cửa phòng họp và cung kính đứng giữ ở bên cạnh.
Bóng dáng tổng giám đốc rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều nhìn sang Lâm Duệ.
Lâm Duệ đúng lúc thu dọn xong túi tài liệu, vừa đứng lên lại thấy ánh mắt cầu cứu của mọi người đều tập trung vào mình.
Anh ta nhún vai, bất lực nói: “Tôi cũng không biết nguyên nhân là gì đâu, những lời vừa rồi không có vấn đề gì.”
Cậu cả đi, anh ta cũng phải đi theo.
Lâm Duệ giang tay ra rồi cầm lấy túi tài liệu.
Anh ta vừa ra tới cửa lại nhận được điện thoại của quản gia.
… Khi Lâm Duệ đi vào phòng của Mộ Tu Kiệt vẻ mặt hơi sốt ruột.
“Cậu cả, cô Uyển…”
“Cô ấy tới rồi à?” Chợt nghe đến tên của Cố Cơ Uyển, khóe mắt Mộ Tu Kiệt càng giật mạnh hơn.
Nhưng anh trước sau vẫn lạnh lùng, cứng rắn, trên mặt không hề lộ ra cảm xúc gì.
“Không thấy đâu cả!”
“Cậu cả, không thấy cô Uyển đâu cả.”
Có đôi khi Lâm Duệ thật sự không thể nào hiểu được người đàn ông trước mắt.
Khi mới nói đến mấy từ “cô Uyển’ này, khóe mắt cậu cả rõ ràng giật giật.
Cho dù vẻ mặt anh trước sau vẫn không lộ cảm xúc nhưng Lâm Duệ đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, chỉ cần trên mặt anh có điểm gì khác là Lâm Duệ vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được.
Nhưng bây giờ nói không thấy cô Uyển đâu cả, anh vẫn còn có thể bình tĩnh được à?
Lâm Duệ không biết cậu cả rốt cuộc là quan tâm hay không để ý đây?
“Nhà họ Mộ lớn như vậy, đủ cho cô ấy đi dạo cả ngày.” Mộ Tu Kiệt hừ lạnh.
“Nhưng có người thấy cô ấy và bà cả đi tới phòng của bà cụ, sau đó bà cả bảo người lái xe đi thẳng qua. Tiếp đó thì không ai thấy cô Uyển từ bên đó đi ra nữa.”
“Có ý gì?”
“Cậu cả, tôi nghi ngờ bà cả đưa cô Uyển đi rồi.”
Bây giờ anh ta mới chỉ vừa nhận được tin tức nên còn không biết tình hình cụ thể thế nào, không biết rốt cuộc bọn họ làm gì sau khi dẫn đi.
“Cậu cả, có cần đi tìm không?”
Thật ra anh ta rất muốn nhìn thấy vẻ sốt ruột trên mặt cậu cả.
Cho dù biết rõ là không thể.
Quả nhiên, gương mặt Mộ Tu Kiệt trước sau vẫn lãnh đạm, không có bất kỳ cảm xúc gì khác, sốt ruột gì đó không có duyên với anh.
“Xem Mộ Khải Trạch đang làm gì?”
Anh ta trở lại văn phòng của mình.
Chẳng bao lâu, Lâm Duệ đã gõ cửa bước vào: “Cậu hai ở trong công ty cả ngày, không hề rời đi.”
Mộ Tu Kiệt vẫn không có phản ứng gì, Lâm Duệ lại hơi sốt ruột.
“Cậu cả, có cần phái người đi tìm không?”
Ngay cả bà cả cũng chưa thấy về, chuyện này có kỳ lạ.
“Tại sao phải tìm?” Mộ Tu Kiệt dựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn anh ta.
“Sao cậu lại rảnh rỗi như vậy? Ngay cả chuyện hai người phụ nữ ra ngoài đi dạo thôi mà cậu cũng muốn quản à?”
“Tôi…” Thật ra cũng không phải là không có khả năng hai người phụ nữ ra ngoài đi dạo.
Lâm Duệ suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có thể mình thật sự suy nghĩ quá nhiều.
Anh ta chỉ hơi nghi ngờ, cậu cả chưa nói cho phép Cố Cơ Uyển ra ngoài, lấy tính cách của Cố Cơ Uyển, nếu không phải có chuyện quan trọng sẽ không tự ý ra ngoài mới phải.
Nhưng cậu cả cũng chưa từng nói là không cho phép cô ấy ra ngoài, không phải sao?
Lâm Duệ cuối cùng vẫn hơi nghi ngờ, ra khỏi văn phòng của Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt dựa lưng vào ghế, không hiểu hơi phiền lòng.
Anh rút bao thuốc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, rút một điếu và châm.
Anh giơ tay lên, rít mạnh vài hơi, không hiểu sao vẫn không thể xua đi chút phiền não và bất an trong lòng mình.
Anh làm sao vậy?
Người phụ nữ kia muốn ra ngoài thôi, anh để ý làm gì chứ?
Hơn nữa, người dẫn cô ra ngoài còn là Cẩn Mai.
Hai người phụ nữ thì có thể gây ra được chuyện gì lớn động trời à?
Chỉ là một công cụ làm ấm giường mà thôi, không ngờ có thể làm cho anh thấy phiền não như vậy!
Có phải anh bị ngu ngốc rồi không? Anh quên mất trước đây cô và người đàn ông khác đã phản bội anh thế nào sao?
Mộ Tu Kiệt lại hít một hơi rồi dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
Ngón tay thon dài của anh cầm con chuột lên, tiếp tục xem bản kế hoạch do các phòng ban đưa qua.
Tối nay, cậu cả Mộ trở về hơi sớm, sáu rưỡi đã đến Vọng Giang Các, rõ ràng là vừa hết giờ làm là về.
Vọng Giang Các rất yên tĩnh.
Không có bóng dáng người phụ nữ kia.
Tất nhiên không ai biết cô đang ở đâu.
Ra ngoài đi dạo hơn nửa ngày, còn chưa đủ à?
“Tìm người phụ nữ kia vê cho tôi!” Anh tức giận!
Thỏa thuận ba tháng không phải là để cô tới đây chơi.
Không ngờ chơi đến lúc anh về còn không biết đường chạy về hầu hạ!
Quản gia từ bên ngoài hấp ta hấp tấp chạy về: “Cậu cả, cả ngày không nhìn thấy cô Uyển, đã bảo người qua phòng sau tìm rồi, cũng không thấy.”
“Trước đó bọn họ nói là thấy bà cả đi cùng với cô Uyển, nhưng bà cả ra ngoài cả buổi chiều, đến bây giờ vẫn chưa về.”
“Không biết gọi điện thoại hỏi à?”
Quản gia làm sao vậy, có chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được à.
Quản gia Tân biết hơn một tháng này, tính tình cậu cả nóng nảy hơn trước rất nhiều.
Ông ta vội nói: “Bà cả đã tắt máy, về phần cô Uyển…”
Ông ta rút từ trong túi ra một cái điện thoại và đưa tới trước mặt anh.
“Tìm được điện thoại của cô Uyển ở trong phòng ngủ của bà cụ khi còn sống.”
“Ông nói gì?”Mộ Tu Kiệt cướp lấy điện thoại.
Đúng là điện thoại của Cố Cơ Uyển, cô muốn đi ra ngoài chơi, làm sao có thể không mang theo cả điện thoại di động chứ? Cô quên mất à?
Lúc này, cảm giác bất an trong ngày lại càng tăng thêm.
Mộ Tu Kiệt còn chưa kịp ra lệnh thì Lâm Duệ từ ngoài bước nhanh đến, vẻ mặt sốt ruột.
“Cậu cả, phát hiện có vết máu trong phòng khách của nhà sau.”