Mục lục
Đệ nhất sủng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172: CON LÀ NGƯỜI CỦA ANH ẤY




Nhưng mà, cơn bão mà mọi người dự đoán cũng không ập tới.
Lúc đó, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, và nụ cười làm lu mờ tất cả mọi thứ trên đời.
Nụ cười càng nhẹ nhàng hơn, bầu trời chiều giống như được nhuộm màu sắc bảy sắc, lộng lẫy muôn màu.
Nụ cười của anh giống như là một liều thuốc kích thích, làm cho cả thế giới đều nhuộm đầy màu sắc vì anh.
Trời trong xanh, hoa càng đẹp, cái gọi là bão tố, trong nháy mắt liền biến thành trời trong sáng sủa.
Cậu cả cười rồi, lần này thật sự đã cười rồi.
Nhưng là cười còn xấu, hơn so với khóc, đây rõ ràng là nụ cười đẹp nhất trên thế giới.
Cố Cơ Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, không cẩn thận nhìn thấy mà thất thần.
Cô không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, cậu cả Mộ đã chịu cười, thật sự điên đảo chúng sinh.
"Được chưa vậy?" Mộ Tu Kiệt nằm chặt tay, ý cười nơi khóe môi dần dần biến mất.
Cố Cơ Uyển vẫn không thế nào lấy lại tinh thần, bà cụ nhịn không được mà cười ra tiếng: "Cơ Uyển, chú ý hình tượng, nhanh chóng lau nước bọt đi kìa."
Cố Cơ Uyển giật mình, cuống quýt đưa tay lên lau lau khóe miệng của mình.
Bà?
Có cái gì đâu chứ! Làm gì chảy nước miếng được?
Từ trên đỉnh đầu, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Anh cất tiếng cười to, đám người giúp việc cũng mỉm cười, mặc dù là bọn người vệ sĩ hơi kìm nén, nhưng mà vẫn đang rất buồn cười.

Cả ông cụ mà cũng cười sảng khoái như vậy.

Cố Vị Yđang bị ngăn ở bên ngoài, hoàn toàn không biết mấy người bọn họ đang cười cái gì.

Cô ta cũng chỉ có thể đứng ở ngoài sân, liều mạng đi đến phía kia nhìn quanh, ở trong sân quá lớn, chỉ nghe thấy tiếng cười, căn bản cũng không nhìn thấy cái gì cả.

Cố Cơ Uyển xấu hổ đỏ mặt, hình như muốn tìm hố để chui vào.

Mộ Tu Kiệt nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu vai của cô, không muốn để cho cô nhóc nhà mình quá xấu hổ, âm thầm khoát tay áo.

Mọi người cũng chỉ có thể rầu rĩ nín cười, nếu không thì sẽ làm cho mợ chủ càng ngượng ngùng hơn.

Bà cụ nói: "Trở về từ bệnh viện, chắc là cơm tối vẫn còn chưa ăn đúng không? Quản gia Tần, đã chuẩn bị chưa vậy, tối ngày hôm nay tôi với ông chủ cũng dùng cơm ở Vọng Giang Các luôn."

"Thưa đã chuẩn bị xong rồi, ông chủ, bà chủ, bây giờ có thế dâng thức ăn lên." Quản gia Tần lập tức nói.

Ông cụ gật gật đầu, tự mình đấy bà cụ đi vào cửa.

Ngày hôm đó vui vẻ hòa thuận, ở phía bên này, một mình Cố Vị Y đứng ở trong gió thê thảm cô độc.

Lúc sau bọn họ đi vào nhà ăn cơm, Cố Vị Y đợi một hồi lâu cũng không đợi được bà cụ cho người đi ra ngoài mời cô ta vào.

Rốt cuộc chờ đợi không kịp nữa rồi, tức giận bất bình trở lại phòng của bà cụ.

Hơn tám giờ tối, bà cụ trở về cùng với Thúy Nhi và hai người vệ sĩ.

Trên đường trở về, vừa nói vừa cười, nhìn tâm trạng khá là tốt.

Cố Vị Y ngồi trong phòng khách, gương mặt kéo căng, đang hờn dõi.

"Vị Y?" Bà cụ đi vào thì nhìn thấy cô ta, có chút kinh ngạc.

Bà còn tưởng là cô ta đã về nhà họ Cố rồi.

"Sao vậy? Nhìn thấy con ở đây rất kinh ngạc hả?"

Cố Vị Y trừng bà cụ một cái, mím môi: "Bà không muốn nhìn thấy con nữa hả?"

"Sao vậy, chỉ là cho rằng con đã về nhà rồi thôi." Bà cụ dịu dàng cười một tiếng. “Về nhà? Bà muốn đuổi con đi à.” Cố Vị Y sửng sốt, lập tức liền nổi giận: "Bây giờ bà đã muốn đuổi con đi rồi à."

"Không phải vậy." Bà cụ hơi không hiểu tại sao cô ta lại phản ứng kịch liệt như vậy chứ.

"Bà không biết là lúc nãy con vẫn luôn ở Vọng Giang Các, lúc mà con không ở bên cạnh của bà, bà còn tưởng rằng con vẫn luôn ở trong nhà."

Không có người nào nói cho bà biết rằng Cố Vị Y vẫn luôn ở Vọng Giang Các, dù sao thì cô ta cũng là con gái chưa được gả ra ngoài, ở chỗ của người khác hoài cũng không tiện.

Mấy ngày nay, bà cảm động đến rối tinh rối mù, cảm thấy con nhóc này rất tốt, ngày nào cũng từ nhà họ Cố chạy đến đây để thăm bà.

Nhưng mà lúc nãy ở Vọng Giang Các hai tiếng đồng hồ, mới biết được hóa ra Cố Vị Y vẫn đang ở đây.

Bà cũng kêu Thúy Nhi và những người khác lui ra ngoài, bà mới nhìn Cố Vị Y, giọng nói dịu dàng muốn nói chuyện đạo lý với cô ta.

"Vị Y. dù sao thì Vọng Giang Các cũng là chỗ của Kiệt và Cơ Uyển, con lại ở trong đây... cũng không thích hợp cho lắm."

Quan trọng nhất chính là mấy ngày nay Cơ Uyển đều ở trong trường học.

Em gái cô ta cũng không có ở đây, cô ta là một người chị, lại chạy vào trong nhà chồng sắp cưới của em gái ở, quả thật nói không nên lời.

" Vị Y, nếu như sau này có đến thăm bà nội thì cứ trực tiếp ở chỗ của bà nội đi, sẽ không có người nào nói gì tới con đâu."

"Chẳng lẽ bây giờ con ở cùng với Tu Kiệt thì có người nào nói con cái gì à "

Cố Vị Y nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt không vui.

Muốn cô ta ở cùng với bà cụ này, quả thật chính là một loại giày vò!

Ngày nào cũng nhìn thấy bà cụ này, ai mà đồng ý chứ!

Cô ta đến nhà họ Mộ là bởi vì cậu cả Mộ, cũng không phải bởi vì nhìn gương mặt vừa già vừa xấu xí này!

Bà cụ giật giật môi, muốn nới chuyện, nhưng mà lại không biết phải khuyên cô ta như thế nào mới có thể không tổn thương đến lòng tự trọng của cô ta.

Nhưng mà loại chuyện này cũng không thể nào cứ đế cho cô ta tùy ý tiếp tục làm vậy.

Do dự một hồi lâu, bà cụ mới nói: "Vị Y, cho dù nói như thế nào thì Vọng Giang Các vẫn là nơi của Cơ Uyển và Kiệt."

"Nhất là Cơ Uyển thường xuyên không ở đây, con bé muốn về trường học, con là một đứa con gái lại ở cùng một chỗ với Kiệt, kiếu gì cũng sẽ bị người ta bàn tán."

"Ai dám nói con này kia chứ? Cậu cả Mộ sẽ không bỏ qua cho người đó đâu."


Cố Vị Y trừng mắt nhìn bà cụ, nổi giận nói: "Bà, rốt cuộc là bà có chuyện gì vậy, có phải là bà muốn chia rẽ con với Tu Kiệt không?”


"Bà..." Bà cụ khẽ giật mình, lại không biết phải nên nói gì tiếp theo.


Cái gì gọi là chia rẽ cô ta với Kiệt, chẳng lẽ cô ta với Kiệt không phải là không có gì với nhau à?


Cái cách nói chuyện chia rẽ hay không chia rẽ này lấy từ đâu ra vậy?


"Vị Y, con... có phải là đã có hiếu lầm gì đó rồi không?"


"Bà nội, con biết là bà muốn nói cái gì, bà vì Cố Cơ Uyển, cho nên muốn để con và Tu Kiệt chia tay với nhau, có phải vậy không?"


Cố Vị Y cắn môi, bỗng nhiên òa một tiếng rồi khóc lên.


"Từ nhỏ, tất cả mọi người đều giúp đỡ Cố Cơ Uyển để bắt nạt con, động một chút là đánh con, mắng con, còn làm nhục con, nói con là con hoang."
"Sao con lại là con hoang được chứ." Bà cụ nghe thấy lời nói của cô ta mà cảm thấy chua xót trong lòng, chuyện này... đều là do bà mà ra.
Nếu như không phải là do bà đã làm mất Thanh Thanh, cũng không lớn tuổi như vậy mới có thể nhận nhau với cô ta.


Nếu như lúc còn bé Thanh Thanh có người chăm sóc, cũng sẽ không đến mức sau khi lớn lên lại đi theo Cố Kính Minh không rõ ràng như vậy.
Cuối cùng ngay cả con gái của bà ấy cũng bị liên lụy vào


Đây đều là lỗi của bà bà thật sự có lỗi với Cố Vị Y


Cố Vị Y nhìn nét mặt của bà ấy liền biết được mình đã chạm được vào chỗ áy náy sâu nhất ở trong lòng của bà!


Đã áy náy rồi, vậy thì cứ để cho bà ấy áy náy nhiều thêm một chút đi!


"Con đã là người của Tu Kiệt."


"Con nói cái gì vậy?” Bà cụ liền giật mình đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ xe lăn.


"Con... con... cùng Kiệt..."


"Bọn con vốn là một đôi, đều là do bà, đều là do bà đó. Tại sao bà lại nhất định đế cho Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển ở cùng nhau?"


Cố Vị Y chỉ về phía bà ta, tức giận đến nỗi nước mắt lăn dài.


"Tại sao bà lại muốn chia rẽ chúng con, người nào cũng giúp đỡ Cố Cơ Uyển mà ức hiếp con, ngay cả bà cũng giống như vậy."


"Bà... bà không phải..."


Bà cụ che lấy trái tim, không biết là do kích động hay là do khó chịu, rất nhanh ngay cả hít thở cũng khó khăn.


Bà ta không muốn bắt nạt Vị Y, làm sao có thế được?


Nhưng mà bà ấy cũng không biết, thật sự không biết Vị Y và Kiệt... Ông trời ơi, rốt cuộc là bà ấy đã làm cái gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK