Suốt một đêm, cô đều đang chống cự đau đớn.
Cho dù đã nhắm mắt lại, cơ thể của cô vẫn cứ run không ngừng.
Thoạt nhìn thì sắc mặt cô đã bình tĩnh lại, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cô đã bán đứng cô rồi.
Giang Nam vẫn giơ cánh tay lên giữa không trung để cô dựa vào người anh.
Suốt một buổi tối, mười mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khi rạng sáng, tư thế này vẫn không hề thay đổi.
Bác sĩ và y tá đã đến vài lần đổi kim truyền dịch cho Cố Cơ Uyển.
Mỗi lần nhìn thấy động tác này của cậu hai Giang, cho dù anh không hề có bất cứ biểu hiện gì nhưng mà mọi người đều nhịn không nổi da đầu tê rần.
Phải mệt đến cỡ nào chứ? Nếu đổi thành người khác thì chắc là chẳng ai chịu đựng nổi.
Nhưng mà cậu hai Giang cao quý lại thật sự chịu đựng được!
Bệnh nhân đúng là rất đau, nhưng mà theo thời gian trôi đi, đau đớn cũng sẽ giảm bớt.
Anh lại khác, cảm giác khó chịu của anh sẽ càng ngày càng tăng mạnh theo thời gian.
Cánh tay này của anh, sau đêm nay, chắc là sẽ đau đến không còn cảm giác.
Hôm sau, khi trời gần sáng, cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng thiếp đi.
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, dùng cánh tay còn không vướng bận cầm khăn giấy cẩn thận lau khô mồ hôi trên trán cô.
Động tác đó vô cùng dịu dàng, sợ không cẩn thận lại đánh thức cô.
Bác sĩ nói, chỉ cân cô ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại sẽ giảm đau đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ nhất định không thể để cô tỉnh lại.
Quăng khăn giấy xuống, anh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vince.
“Bảo vệ phòng bệnh của Cố Cơ Uyển, bác sĩ tới thì cho vào ngay, đừng phát ra bất cứ tiếng động nào hết, cô ấy... ngủ rồi.”
“Vâng, cậu hai.” Vince lập tức hiểu, đích thân đứng canh ngoài cửa.
Giang Nam đặt điện thoại sang một bên, nhìn gương mặt của Cố Cơ Uyển.
Cơ thể của cô trong lúc mê man đã dân dựa vào *** anh.
Nhưng cánh tay của anh vẫn không thể nhúc nhích được, vẫn giữ vững độ cao như lúc trước, sợ anh khẽ nhúc nhích sẽ đánh thức cô.
Anh không ngờ cô lại sẽ khó chịu đến mức đó, Lâm Duệ chỉ nói trên người cô có rất nhiều vết thương, còn có vết thương bị rách sâu.
Tuy rằng Lâm Duệ vẫn chưa nói rõ nhưng anh biết lời đó là chỉ chỗ nào.
Một cô gái sau khi trải qua một buổi tối đáng sợ như vậy, sau này có bị ám ảnh gì hay không?
Anh không biết bản thân đang nghĩ cái gì, chỉ là sau khi nhìn thấy gương mặt dù đã được vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn còn vết máu của Cố Cơ Uyển rồi, trong lòng lại rất nặng nề.
Giống như có một cục đá lớn đang đè mạnh trên tim anh vậy.
Bởi vì quá nặng nên đè đến mức anh thở thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Trời đã sáng tỏ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài loáng thoáng có tiếng động, hình như là tiếng phụ nữ gào khóc.
Giang Nam nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đuổi đi ”
Vince đứng bên ngoài lập tức khẽ đáp: “Cậu hai, là chị của cô Cố, tối hôm qua được người của cậu cả Mộ đưa đến cùng một lúc, hình như cũng bị thương.”
“Bảo cô ta biến đi!” Chị gì chứ, anh không quen, chỉ biết nếu người phụ nữ kia cứ gào ngoài hành lang mãi sẽ đánh thức Cố Cơ Uyển.
Vince trả lời “Vâng.” Rồi tự mình qua đó.
“Tôi muốn gặp Tu Kiệt, Tu Kiệt ở đâu? Mau nói cho tôi biết Tu Kiệt đang ở đâu?”
Ngày hôm qua Cố Vị Y vừa mới tỉnh dậy đã nói muốn gặp cậu cả Mộ, Lâm Duệ nói với cô rằng cậu cả đang nghỉ ngơi, bảo cô đừng có gấp.
Nhưng không ngờ mới sáng sớm hôm nay, cô người phụ nữ này lại nổi điên, nhất quyết muốn gặp cậu cả.
Lâm Duệ bực tức, nếu không phải cậu cả dặn dò một vài việc, anh nhất định phải ở lại đây, anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này cái nào cả.
“Tôi muốn gặp Tu Kiệt! Các anh ai dám cản tôi, ai dám!”
Mộ Tu Kiệt không có ở đây, tất cả những người nơi này, kể cả Lâm Duệ, Cố Vị Y đều xem thường.
Cậu cả Mộ để Lâm Duệ ở lại đây là vì muốn chăm sóc cho cô, chỉ nhiêu đây cũng đã đủ chứng minh được cô có vị trí quan trọng thế nào trong lòng anh rồi.
Đám người này đều không biết nhìn, không lẽ không nhìn ra được cậu cả Mộ thích cô đến cỡ nào sao?
Sau này cô chính là bà chủ của bọn họ, bọn họ còn dám vô lễ với cô?
“Cô Cố, cậu cả không có ở đây.”
“Vậy anh ấy ở đâu? Dẫn tôi đi gặp anh ấy ngay!”
“Cậu cả Mộ về nhà họ Mộ rồi” Vince đi qua, liếc mắt nhìn Lâm Duệ.
Lâm Duệ vốn định hỏi tình hình bên đó, nhưng Cố Vị Y ở đây, anh cũng không tiện hỏi.
Vince cũng không biết Lâm Duệ đang lo cái gì, anh chỉ biết Cố Cơ Uyển bị thương đến nông nỗi đó, bây giờ người đang chăm sóc cô là cậu hai của anh.
Ngay cả người đang canh giữ xung quanh phòng bệnh của Cố Cơ Uyển cũng đều là người của bọn họ.
Còn cậu cả Mộ, đừng nói chính anh không đến thăm Cố Cơ Uyển, ngay cả cấp dưới của anh cũng đều ở chỗ Cố Vị Y.
Cậu cả Mộ hoàn toàn không hề quan tâm đến Cố Cơ Uyển.
Cho nên bây giờ anh nhìn thấy Lâm Duệ cũng cực kỳ tức giận!
“Cô à, cô ôn ào ở đây như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi. Nếu cô đã hết bệnh rồi thì mời cô hãy xuất viện đi!”
“Anh là ai? Anh dám dùng thái độ này để nói chuyện với tôi hả? Anh có biết tôi là ai không?”
Trong Bắc Lăng, người đàn ông lợi hại nhất chính là cậu cả Mộ.
Cô là người phụ nữ cậu cả Mộ quan tâm nhất, mặc kệ ai đến, cô cũng đều không đặt vào mắt.
Thấy rõ là Vince rồi, Cố Vị Y lập tức nghĩ đến.
“Sao lại là anh? Cậu hai Giang cũng ở đây sao? Anh... Anh ta đến thăm Cố Cơ Uyển?”
Mặt Cố Vị Y trầm xuống, đám đàn ông này đều đui mù hết rồi.
Lại đi coi trọng con nhỏ đê tiện kia!
Vince không thèm quan tâm cô, chỉ nhìn Lâm Duệ: “Chỗ này không phải bệnh viện tư nhân của nhà họ Mộ, nếu các anh tiếp tục âm ĩ ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cái tên này lại tức giận với anh như thế!
Lâm Duệ đang định nói gì, nhưng lập tức hiểu ra, anh ta cũng hiểu lầm anh.
Đương nhiên, hiểu lầm anh cũng chẳng sao, quan trọng nhất là ngay cả cậu cả cũng bị hiểu lầm rồi.
Anh hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể đến trước mặt Cố Vị Y lạnh lùng nói: “Một là cô ngoan ngoãn về phòng bệnh yên lặng dưỡng bệnh, hai là cô lập tức xuất viện.”
Dù sao cũng chẳng bị thương gì, ngay cả bác sĩ cũng đã nói có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Cố Vị Y tức đến đỏ bừng mặt, cơ thể run rẩy.
“Xuất viện? Anh bảo tôi xuất viện? Anh có biết tôi bị thương nặng đến cỡ nào không? Anh lại bảo tôi xuất viện?”
Điên à! Có phải anh đã điên rồi hay không!
Cô còn chưa khỏi hẳn, thậm chí còn chưa được chữa trị!
Những người này đều điên cả rồi!
“Tôi muốn gặp Tu Kiệt, dẫn tôi đi gặp anh ấy! Tôi muốn...”
“Cô còn gào nữa thì đừng trách tôi không nể mặt cô!” Sắc mặt Lâm Duệ trầm xuống.
Lời Vince nói cũng làm anh hiểu ra một chuyện, đó chính là giọng nói của Cố Vị Y sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mợ cả!
“Anh dám! Anh chẳng qua chỉ là một thằng được Tu Kiệt nuôi...Ưm! Anh... Ưm ưm! Ưm ưm ưm..”
Cố Vị Y trừng lớn mắt, chưa bao giờ ngờ rằng lá gan của Lâm Duệ lại lớn như vậy, còn dám bắt cô về phòng bệnh.
Quá đáng! Anh thật quá đáng!
Tu Kiệt đâu? Tu Kiệt đâu rồi?
Cô muốn gặp Tu Kiệt, cô muốn Tu Kiệt lập tức giết chết tên đáng ghét này!
Cô muốn anh chết!
“Ưm ưm ưm..."
Vince tận mắt nhìn cô bị kéo đi rồi mới mặt mày lạnh lạnh quay về đứng trước cửa phòng Cố Cơ Uyển.
Bất cứ người nào dám quấy rầy cô Cố nghỉ ngơi đều phải giết chết không tha! Người phụ nữ này! Đúng là đáng chết!
Đã giải quyết xong, anh đứng trước cửa, tựa lưng lên đó.
Vốn anh chỉ định tựa lên cửa nghỉ ngơi một lát, dù sao anh cũng đã thức suốt đêm rồi.
Nhưng ai ngờ, anh lại quên mất cửa phòng chỉ đang khép hờ.
Anh vừa dựa vào, cửa phòng lập tức đẩy ra.
Bịch một cái, anh ngã bệch xuống đất.
Trong phòng, cô gái đang nằm trên giường bệnh giật bắn người, đột nhiên mở mắt ra...