Cố Cơ Uyển rất ngạc nhiên, cậu cả Mộ... bọn họ nói chính là Mộ Tu Kiệt à?
Tại sao chứ? Mộ Tu Kiệt nói muốn cô, nhưng vốn dĩ cô là người phụ nữ của Mộ Tu Kiệt mà!
Cố Tĩnh Viễn cũng rất tức giận, nhưng mà anh ta là không giống như Cố Minh Dương, lộ ra bên ngoài như vậy.
“Anh ta nói như vậy đó.” Vừa nghĩ đến lúc Mộ Tu Kiệt nói lời đó, biểu cảm lạnh nhạt đó, Cố Tĩnh Viễn có một loại xúc động muốn hút thuốc.
“Không được, cái tên khốn nạn đó, chúng ta tuyệt đối không thể giao Cơ Uyển cho anh ta được.” Cố Minh Dương đấm một đấm lên trên vách tường.
Loại chuyện bán nữ câu vinh như thế này, người nhà họ Cố bọn họ tuyệt đối sẽ không làm.
Cố Tĩnh Viễn xoay người lại nhìn về phía chân trời ở xa xa, thản nhiên nói: “Anh không có đồng ý.”
Cố Minh Dương biết mà, loại chuyện này thì anh cả của anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Nhưng mà mấy ngày nay, Cố Tĩnh Viễn quả thật mệt mỏi rồi, cho dù Cố Minh Dương không tham gia vào trong đó, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được.
Anh ta đứng ở sau lưng của Cố Tĩnh Viễn, rõ ràng có thể cảm giác được thân thể của anh ta giống như bị đè nặng ngàn cân.
Bây giờ tất cả những gánh nặng nhà họ Cố đều đặt ở trên người của anh.
Cố Minh Dương đã cảm thấy hận mình, trước kia không chịu vào làm việc cho Cố thị, bây giờ muốn giúp đỡ cũng đã bất lực.
“Anh Tĩnh Viễn, lúc trước ông ngoại để anh vào Cố thị, anh... có từng phản kháng không?”
Thật ra thì có một chuyện, Cố Minh Dương vẫn còn nhớ rất rõ ràng, đó chính là từ lúc còn rất nhỏ, anh đã biết Cố Tĩnh Viễn thích vẽ tranh.
Trưởng thành thì anh ta muốn làm một người họa sĩ.
Mà anh ta thì quen thuộc với một cuộc sống thoải mái, sau khi lớn lên, chuyện mà anh ta muốn làm có rất nhiều, duy nhất chỉ có việc không muốn làm kinh doanh.
Thế là anh ta trực tiếp nói với ông ngoại, anh ta không thích vào làm việc ở Cố thị.
Vậy thì anh Tĩnh Viễn thì sao?
Hình như là sau khi trưởng thành cho đến bây giờ, cũng không nghe thấy anh Tĩnh Viễn nói là mình muốn làm cái gì.
“Tại sao anh lại phải phản kháng chứ?” Cố Tĩnh Viễn quay đầu lại nhìn anh ta, giống như là nhìn một đứa bé không chịu lớn.
Nhưng mà trên thực tế, Cố Tĩnh Viễn so với Cố Minh Dương thì cũng chỉ lớn hơn có một tuổi thôi.
“Nhưng mà..."
“Huống hồ gì, cậu cũng đã phản kháng rồi, tôi làm gì còn chỗ để phản kháng nữa chứ?”
Cố Tĩnh Viễn cười cười, có điêu là mấy ngày nay tâm sự của anh ta nặng nề, cho dù có cười thì cũng là cười nặng nề.
“Ở trong nhà của chúng ta cũng chỉ có hai đứa cháu là anh với cậu có thể tiếp nhận sự nghiệp của ông ngoại, cậu đã đi rồi, nếu như anh lại đi nữa thì chẳng phải là muốn làm cho ông ngoại tức chết à..."
Cái chữ chết này, đặt vào tình huống trước mắt lộ ra có chút không quá may mắn.
Cố Tĩnh Viễn không tiếp tục nói hết nữa, nhìn đồng hồ, anh ta nói: “Nếu như cậu không có việc gì thì hai ngày nay cứ ở lại xem bọn họ đi, anh còn có việc, đi
trước đây.
Cố Minh Dương biết chuyện của anh ta nhiều đến nỗi căn bản cũng không xử lý được.
Anh ta gật gật đầu: “Anh yên tâm cố sức làm việc đi, phụ nữ ở trong nhà đã có em chăm sóc rồi.”
“Được rồi."
Cố Tĩnh Viên cũng không nói gì nữa, trong nhà có được người đàn ông trông chừng thì anh ta mới có thể yên tâm được.
“Chăm sóc cẩn thận Cơ Uyển, nhất định phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của em ấy.”
Mặc dù là Cố Minh Dương cảm thấy là thân thể của Cố Cơ Uyển vẫn còn trẻ, như vậy cần phải chăm sóc cái gì? Nhưng mà Cố Tĩnh Viễn nói là phải chăm sóc thì nhất định có đạo lý của anh.
Anh ta gật đầu nói: “Biết rồi, không cần phải lo lắng đâu.”
Cố Tĩnh Viễn nhìn về phía cánh cửa ở xa xa, mặc dù có chút không yên lòng, nhưng mà anh ta thật sự phải đi rồi.
Bây giờ không thể đi con đường của Mộ Tu Kiệt, đành chỉ có thể tiếp tục đi lại con đường cũ, bàn luận với mấy người trong ban quản trị một chút.
Có điêu là gân đây rõ ràng là có người đang làm ra hành động lớn, thu mua cổ phần của Cố thị ở bên ngoài.
Anh ta đã cho người đi thu mua, mặc dù là giá cao, nhưng mà tốc độ vẫn không ngang bằng người đó.
Có người muốn đối phó với Cố thị, có vẻ như là Mộ Tu Kiệt, nhưng đối tượng hợp tác với Cố Vị Y lại không phải là anh.
Không thể nào hiểu được.
Chỉ biết là người này thật sự rất lợi hại!
Sau khi Cố Tĩnh Viễn đi rồi, Cố Minh Dương đang muốn trở về phòng bệnh để thăm ông ngoại.
Không ngờ vừa mới quay người lại, khóe mắt liếc nhìn xem, lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng ở góc rẻ.
“Cơ Uyển!" Cố Minh Dương giật mình nhìn cô, lại nhìn về phía phương hướng Cố Tĩnh Viên mới rời khỏi.
Đột nhiên có cảm giác bất an: “Cơ Uyển, em đến đây lúc nào vậy, lúc nãy..."
“Có thể nghe được, em đã nghe được hết rồi.” Trên mặt của Cố Cơ Uyển không có bất cứ cảm xúc nào, vẻ dao động và không hiểu, đều đã bị mình tiêu hủy
từ lúc nãy.
“Mộ Tu Kiệt nói là muốn em à?”
“Không... không phải đâu, em nghe nhầm rồi đó, làm sao có thể được.”
Nụ cười của Cố Minh Dương hơi gượng gạo.
Cố Tĩnh Viên đã nói rồi, nhất định không thể để cho mấy người phụ nữ ở trong nhà biết được, nhất là Cố Cơ Uyển.
Nhưng làm sao anh ta biết được Cố Cơ Uyển lại đang ở đây cơ chứ?
Cố Minh Dương cười với cô một tiếng, thuận miệng tìm ra một câu nói dối: “Lúc nãy anh Tĩnh Viễn chỉ nói là trước đây quen biết với một cậu cả Mộ, bọn họ đều là người ở Bắc Lăng, ha ha.”
“Anh hai à, đã đến lúc này rồi mà anh còn gạt em nữa, có ý nghĩa gì đâu?”
Cố Cơ Uyển đi đến, nở một nụ cười với Cố Minh Dương đang bất an: “Em đã nghe được rồi, Mộ Tu Kiệt nói muốn em làm điều kiện giao dịch?”
Trên mặt của cô thật sự không có biểu cảm gì, bình tĩnh như vậy, so với cái tuổi này của cô rất không tương xứng.
“Cơ Uyển..."
“Ban đầu anh Tĩnh Viễn muốn nói chuyện gì với cậu cả Mộ vậy? Bọn họ muốn trao đổi cái gì à?”
Đâu là do mình, mấy ngày hôm nay vẫn luôn muốn tìm được ông nội.
Sau khi tìm được xong rồi thì cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ông.
Đối với chuyện của Cố thị, hình như là cô chưa từng đặt tâm tư quá lớn.
Cô cho rằng mình không cần phải hiểu chuyện gì cả, chuyện này chỉ cần có Cố Tĩnh Viễn ở đây thì nhất định có thể giải quyết được.
Nhưng mà cô không để ý đến, lần này đối thủ của Cố Tĩnh Viễn rất có thể cũng là Mộ Tu Kiệt.
Chỉ cần đụng phải cậu cả Mộ, cho dù Cố Tĩnh Viễn có lợi hại hơn nữa, chỉ sợ là cũng phải thất bại.
Mặc dù là kiếp trước hay là kiếp này, dựa theo những gì Cố Cơ Uyển thấy, trên thương trường Mộ Tu Kiệt chưa có lần nào phải thất bại.
Chứ đừng nói chỉ là lần này ngoại trừ Mộ Tu Kiệt, còn có thế lực ở phía sau của Cố Vị Y nữa.
Cố Minh Dương do dự không biết là có nên nói hay không.
Ý của Cố Tĩnh Viễn là không muốn để cho anh ta nhiều chuyện, nhưng mà bây giờ xem ra không hỏi ra kết quả thì Cố Cơ Uyển cũng sẽ không hết hi vọng.
Anh ta thở hắt ra một hơi, nhìn Cố Cơ Uyển, đột nhiên hỏi: “Em với Mộ Tu Kiệt..."
“Em vốn chính là người phụ nữ của anh ta, trước kia ở cùng nhau, sau đó tách ra, sau đó nữa thì..."
Cô cắn môi dưới, đúng vậy, là một chuyện rất sỉ nhục!
Nhưng mà cũng đã đến nước này rồi, cần gì phải để ý đến chút chuyện nhục nhã này nữa.
“Sau đó thì bởi vì một vài nguyên nhân, em vẫn là người phụ nữ của anh ta như cũ... không, nói chính xác thì là đô chơi của anh ta.”
“Cơ Uyển." Cố Minh Dương sầm mặt lại, sao có thể cho phép cô nói ra lời như vậy để nhục nhã bản thân mình.
Nhưng mà Cố Cơ Uyển đã sớm tỉnh táo.
Đón nhận ánh mắt của Cố Minh Dương, cô cười yếu ớt: “Đây là sự thật, chuyện cho đến bây giờ không có gì phải giấu diếm cả. Anh hai à, nói cho em biết đi, rốt cuộc là anh Tĩnh Viên muốn nói cái gì với cậu cả Mộ vậy, anh ấy hy vọng cậu cả Mộ đồng ý cái gì?”