Chưa kịp ngồi dậy anh đã lập tức ra lệnh: “Nhanh chóng lên xe, đóng cửa hầm lại. Mọi người lập tức làm theo điều động, chưa đến một phút tất cả đã yên vị trên xe.
Đoàn xe Range Rover lại bắt đầu chuyển bánh. Lâm Thiên Vũ từ trong túi lương thực mà Trần Khải Nam phân phát lấy ra một cái bánh mì đưa cho Tinh Vân và Đoàn Nam Phong. Sau đó hắn quay sang đút bánh vào miệng Trần Khải Nam. Lần này Trần Khải Nam là người cầm lái chiếc xe chở Đoàn Nam Phong đi trước dẫn đầu đội xe.
Xe cứ băng băng trên đường cao tốc dẫn đến biên giới Ecuador được chừng mười lăm phút thì đụng phải một đoàn xe khác lao ra chặn đường. Trần Khải Nam liền quay xe rẽ sang hướng khác. Xe liên tục dằn xóc khiến Tinh Vân nhiều lần muốn lao ra khỏi xe. Cũng may Đoàn Nam Phong ở bên cạnh luôn giữ chặt cô.
“Chính xác là bọn Lập bang rồi. Cũng may cậu phát hiện sớm, cho đóng cửa hầm vũ khí lại. Không thì hỏng bét.” Lâm Thiên Vũ quay ra phía sau nói với Đoàn Nam Phong.
“Lập Thế Khang tốn không ít tâm tư giăng cái bẫy này. Chúng ta nhất định phải cẩn thận.” Sắc mặc Đoàn Nam Phong không đổi mặc dù xe của kẻ địch đang đuổi theo.
Tinh Vân lên tiếng hỏi: “Lập Thế Khang là ai vậy?”
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân rồi lại nhìn về phía kính chiếu hậu: “Lập Thế Khang là tổng tài của tập đoàn Việt Lập, một trong mười tập đoàn năng lượng lớn nhất nước Mĩ. Nhưng đó chỉ vỏ bọc bên ngoài. Thực chất hắn là con cháu của một gia đình hắc đạo buôn bán vũ khí và cho thuê sát thủ ám sát. Có rất nhiều thế lực chính trị muốn tồn tại phải dựa vào việc thanh trừ lẫn nhau. Bọn họ luôn cần sự giúp đỡ của hắn.”
Tinh Vân nghe đến đây thì lạnh người. Kẻ địch của bọn họ lần này không phải là hạng xoàng. Cho nên nguy hiểm mà bọn họ có thể gặp lại tăng gấp bội.
Trần Khải Nam cho xe vào lối mòn của khu rừng gần đó. Anh cho rằng đi đường rừng có thể dễ dàng ẩn nắp, nếu đối phương ra tay thì còn có chỗ trốn. Hơn nữa đường rừng khó đi, kẻ địch nhiều xe sẽ khó có thể vào được nhanh. Nhân lúc đó có thể bắn hạ hết bọn chúng.
Nghe qua lý giải này, Tinh Vân cũng thấy hợp lý. Đoàn Nam Phong cũng không phản đối. Đoàn xe việt dã Range Rover đã tiến vào một cánh nhỏ của rừng rậm Amazon rộng hơn bảy triệu cây số này.
Càng đi sâu vào rừng không khí càng đặc biệt dễ chịu và mát mẻ. Các mảng thực vật phân bổ theo từng tầng rõ rệt, mang đặc trưng của rừng rậm nhiệt đới. Như dự đoán ban đầu, đoàn xe của đối phương dường như bị chậm lại. Khoảng cách giữa hai đoàn xe bây giờ là khá xa.
Tinh Vân mải mê nhìn ngắm những loại cây đặc biệt trong rừng, cô thích thú chỉ cho Đoàn Nam Phong xem: “Nam Phong, anh nhìn kìa, phía trước mặt là cây gì vậy? Sao nó có thể cao và thẳng như vậy. Ngoại trừ trên đỉnh có chút lá thì không thấy có cành cây. Nhìn nó như một cây cột.”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn, phía trước mặt anh là một khu rừng toàn những cây không cành mọc thẳng đứng như Tinh Vân nói. Ước chừng phải hơn trăm cây số. Đoàn Nam Phong như nghĩ ra điều gì liền nói: “Thiên Vũ, đưa cho mình bản đồ điện tử.”
Lâm Thiên Vũ đang chợp mắt cũng bật dậy mở ngăn trước của xe lấy ra thiết bị định vị đặc biệt đưa cho Đoàn Nam Phong.
“Dừng lại!”. Đoàn Nam Phong hét lớn.
Trần Khải Nam nghe xong cũng nhanh chóng đạp thắng cái két. Xe dẫn đầu dừng lại cho nên cả đoàn xe theo đó cũng dừng lại.
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Quay đầu xe lại ngay.” Đoàn Nam Phong ra lệnh.
“Nhưng mà thiếu gia, kẻ địch đang ở phía sau. Hơn nữa, bọn chúng rất đông.” Trần Khải Nam khó hiểu nói.
Đoàn Nam Phong tặc lưỡi: “Cậu có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Trần Khải Nam ngơ ngác, Lâm Thiên Vũ cũng không biết, bọn họ liền đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong nhắm mắt, từng tiếng nói ra: “Phía trước là đầm lầy lớn rộng hơn trăm cây số.”
Ngoại trừ Đoàn Nam Phong, ba người còn lại trong xe đều có gương mặt hoảng sợ như trong bức tranh “Tiếng Thét” của Edvard Munch.
- ----------