Sau khi lễ thành, thầy mo mang Thần Rắn bước ra ngoài. Lúc này một người phụ nữ mập mạp tầm hơn sáu mươi tuổi bước lại gần buồng hoa nhưng bà không vào. Chỉ ở ngoài cửa nói vọng vào: “Giây phút thiêng liêng hoà hợp của nữ vương và nam vương đã đến. Ta là người được chọn để hướng dẫn hai người hoan hợp.”
Tinh Vân dịch xong tròn mắt. Lâm Thiên Vũ cũng cần người hướng dẫn làm chuyện này sao? Cô vô thức đưa tay lên vuốt vuốt đuôi mắt.
Lâm Thiên Vũ nghe xong cũng hoàn toàn cứng đờ. Anh phải làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người này sao? Chưa kể còn có thêm người “hướng dẫn sử dụng” nữa. Anh đưa mắt nhìn sang cô gái này. Cô ấy ngồi như pho tượng, một chút ham muốn cũng không có. Nghĩ đến đây anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói tiếp: “Xin nữ vương hãy làm bổn phận của người vợ.”
Nữ vương đưa mắt sang nhìn Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu. Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Đầu tiên, xin người hãy cởi đai và áo cho nam vương.”
Nàng ấy ngoan ngoãn làm theo. Lâm Thiên Vũ tay chân đeo vàng nặng đến khóc, chỉ có thể mặc cho nàng “làm tình làm tội”
Sau khi quần áo chói loá được ném xuống đất, tay nữ vương vô ý chạm vào bờ ngực săn chắc của hắn, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó rút tay về.
Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp trong ngần như nước hồ thu của nàng. Bất giác điện chạy quanh người.
Nàng ngượng ngùng quay mặt đi. Người phụ nữ lại nói tiếp: “Xin nam vương hãy nằm sấp xuống giường vàng.”
Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn làm theo.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói: “Xin nữ vương làm theo những gì được học trước đây để người đàn ông của người có thật nhiều sức khỏe.”
Tinh Vân nghe xong đỏ bừng mặt. Bọn họ thật là mở lớp dạy chuyện này sao? Lâm Thiên Vũ nghe đến đoạn này tự nhiên thấy tò mò và có phần phấn khích chờ mong.
Nhưng không như hai người họ nghĩ, cái nữ vương được dạy thật ra chỉ là thuật mát-xa (massage) cổ của người Inca. Cũng như nhiều dân tộc khác trên Thế Giới, xoa bóp cơ thể trở thành bí quyết giúp giữ gìn sức khỏe và sự thoải mái trong tinh thần, người Inca cũng không ngoại lệ. Họ cho rằng người phụ nữ trong gia đình cần chia sẻ cực nhọc với người đàn ông bằng cách giúp họ thoải mái thông qua đôi tay của mình.
Nữ vương nhẹ nhàng mở nắp những chiếc hộp nhỏ bằng vàng bày trên giường ra. Ngón tay xinh đẹp chấm lấy dầu hoa nhài, rồi lại sáp ong, rồi lại hương lá eucaplytus... làm nóng trong lòng bàn tay rồi áp vào lưng của Lâm Thiên Vũ.
Tay nàng đi đến đâu, cảm giác dễ chịu lan ra đến đó. Nàng kiên nhẫn và hiểu về thuật massage cho nên chỉ một lúc sau anh đã thấy dễ chịu và có phần khoan khoái.
“Cảm giác tốt chưa bao giờ có. Hơn hẳn đi massage ở câu lạc bộ cao cấp.” Lâm Thiên Vũ thầm so sánh.
Nàng khẽ gõ vào cánh cửa. Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Xin nam vương nằm xoay người lại.”
Lâm Thiên Vũ nhấc cánh tay và cái chân đeo quả cầu vàng nặng trịch qua. Hắn nhăn mặt nhìn lại nữ vương đeo còn nặng hơn hắn cho nên hắn tự thấy xấu hổ mà giấu khó chịu vào lòng.
Người phụ nữ bên ngoài vẫn nghiêm túc hướng dẫn: “Xin nữ vương hãy cởi khố của nam vương ra và làm theo những gì đã được học.”
Nữ vương như người máy, ngoan ngoãn làm theo. Nhưng khi vừa cởi khố của Lâm Thiên Vũ ra thì nàng liền quay đi. Lâm Thiên Vũ liếc cái liền hiểu ngay nàng nghĩ gì. Hắn chỉ cười cười rất đểu.
Nữ vương hít một hơi lấy lại tinh thần và bắt đầu công việc của mình. Nàng đưa tay di chuyển khắp bộ ngực rộng của hắn, rồi đôi vai, đôi chân, bàn chân nhưng tuyệt nhiên tránh nơi ấy ra.
Lâm Thiên Vũ cảm thấy toàn thân nóng rực. Tuy nhiên vì nàng tránh không chạm vào nơi đó của hắn cho nên hắn vẫn có thể “tâm bình khí hòa”.
Tiếng của người phụ nữ lại phát ra: “Nữ vương, xin hãy cho nam vương thấy được vẻ đẹp của người.”
Nghe đến đây, Tinh Vân đầu đầy mồ hôi, hai má tự nhiên cũng đỏ bừng nói như rỉ vào tay Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, nữ vương sắp thoát y.”
Lâm Thiên Vũ đánh lưỡi trong khoang miệng, cố không cười nhìn nữ vương đeo đầy vàng thoát y. Mắt anh từ tò mò chuyển sang chăm chú, chuyển sang kinh ngạc và cuối cùng là nuốt hết nước trong miệng xuống.
Nữ vương lần lượt cởi trang sức ra đặt trên khay. Áo choàng của nàng dần dần buông xuống rồi lại đến áo váy bên trong cũng bị cởi ra. Trên người nàng vẫn còn một lớp váy áo mỏng. Nàng lại ngồi xuống, cởi bỏ vương miệng đặt vào khay, tay nàng kéo chiếc kẹp trên tóc ra, lắc lư một chút cho mái tóc buông xuống.
Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Mái tóc đen duyên dáng quấn quanh vai nàng rũ xuống đẹp đến nao lòng.
“Nữ vương, xin người hãy cởi bỏ “trang sức” trên người nam vương.” Sau tiếng nói của người phụ nữ nàng nhẹ hé cửa. Sau đó, người phụ nữ mập mạp chuyển chiếc chìa khóa vàng mà bà vẫn cầm chắc trong tay nảy giờ cho nàng.
Tinh Vân liền nói vào tai Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, anh được cởi trói rồi. Hãy tranh thủ cơ hội trốn đi.”