Lập Thế Khang liền đẩy cửa xe ra, giơ súng bắn bọn chúng nhưng vô ích. Một con cá sấu lớn dùng đuôi quật lấy anh. Ngay lúc anh bị nó quật ngã thì một con khác liền ập đến tấn công anh. Cái miệng rộng của nó há ra chỉ cách đầu anh vài centimet. Ngay lúc tuyệt vọng, anh nổ súng liên tục nhưng không giúp ích được gì chỉ càng làm cho bọn cá sấu nổi giận.
Đúng lúc này, một đường ánh sáng như tia chớp giáng xuống, cả hai con cá sấu đứt đôi người. Lập Thế Khang thở phào nhẹ nhõm, anh ngẩng lên nhìn cô gái xinh đẹp vung ra đường kiếm. Tinh Vân đưa tay ra kéo anh lên sau đó lại quay đi chém tiếp những con khác. Không cần nghe lời cám ơn, cũng không cần nói cám ơn. Lúc nguy cấp thì đồng loại luôn đứng về một phe để chống lại những kẻ khác loài, dù cho bình thường thì đồng loại vẫn dồn nhau vào chỗ chết.
Người đàn ông có mái tóc vuốt keo chải tóc ngược ra sau, Lập Thế Khang thoát chết liền nhanh tay đưa tay bắt lấy một sợi dây leo từ thân cây cổ thụ rủ xuống, sau đó đu lên trên.
Thân thủ của người này không tệ, anh đã thành công leo lên cây cao quan sát tình hình. Sau đó liền hạ lệnh cho cấp dưới đeo khẩu trang vào. Phía bên nhóm của Đoàn Nam Phong thấy vậy cũng biết Lập bang có hành động. Họ nghĩ bên kia sẽ thả bom cay cho nên cũng đeo khẩu trang và kính bảo hộ vào.
Lập Thế Khang rút từ trong túi ra một quả bom ném về phía bọn cá sấu. Quả bom bắt đầu xì ra làm khói dày đặc bao phủ khắp cả khu đầm lầy. Chỉ ít phút sau bọn cá sấu liền nhắm hết mắt lại. Nhìn vẻ mặt của bọn chúng thì giống như đang tận hưởng niềm hạnh phúc gì đó nơi bồng lai tiên cảnh. Lập Thế Khang lập tức hạ lệnh cho rút quân. Trước khi quay vào xe, hắn không quên ném lại một câu bâng quơ: “Chỉ có năm phút thôi, khi bọn chúng tỉnh lại sẽ điên cuồng hơn.”
Tinh Vân lờ mờ hiểu ra trái bom đó là gì. Đoàn xe quay lại cánh rừng cháy lúc nãy, sau đó theo con đường mòn đi ra ngoài khu rừng. Lúc ở cửa bìa rừng, xa của Lập Thế Khang và xe của Đoàn Nam Phong đậu song song nhau nhưng đi về hai hướng khác nhau. Lập Thế Khang kéo cửa kính xuống, gương mặt anh tuấn có thừa ngạo nghễ nhìn Tinh Vân nói: “Thằng em họ của cô luôn bán hàng tốt, rất đáng tiền.”
Tinh Vân quay snag nhìn hắn, hắn là đang nói đến Thừa HIên sao? Nói như vậy hắn hẳn cũng biết cô.
“Lập Thế Khang, chuyện hôm nay tao sẽ không bỏ qua đâu.” Đoàn Nam Phong lạnh lùng lên tiếng.
Lập Thế Khang cười lớn: “Ngày hôm nay coi như mày may mắn. Thù mới nợ cũ tao sẽ tính vào ngày không xa.”
Gương mặt Đoàn Nam Phong lúc này nhìn rất nguy hiểm, ánh mắt anh lóe lên lửa giận: “Tao khuyên mày nên tự lượng sức mình. Đừng kéo anh em chết theo mày.”
Sự nham hiểm hung ác trong mắt Lập Thế Khang cũng không kém Đoàn Nam Phong, hắn giương giương tự đắc nói: “Mong chờ ngày đó.”
Nói xong hắn ấn nút kéo cửa kính lên và cho xe chạy đi. Đoàn Nam Phong cũng làm thao tác tương tự cho xe đi về hướng ngược lại.
Lúc này Tinh Vân mới lấy lại tinh thần. Những chuyện vừa xảy ra khiến cô cảm thấy giống như vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cê quay snag hỏi Đoàn Nam Phong: “Nam Phong, quả bom lúc nãy là gì vậy?”
“Ma túy, loại đặc chế.” Đoàn Nam Phong nhanh chóng đáp. Trong giọng nói có đến mấy phần lạnh lẽo.
Tinh Vân tròn mắt nhìn anh: “Ý anh là Thừa Hiên có qua lại với Lập bang?”
Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu, mắt anh nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Lâm Thiên Vũ lúc này cũng quay xuống nói: “Trong giới này, nếu nói không biết nhau thì chỉ là gạt người thôi. Súng ống và ma túy luôn đi cùng nhau. Chỉ là bọn anh...”
“Không bao giờ động vào ma túy.” Đoàn Nam Phong tiếp lời, vẻ cứng rắn hiện lên sự kiên định. Lần đầu tiên trong đời Tinh Vân thấy loại chất kích thích này thực sự giúp mình thoát nguy một cách hiệu quả. Còn về Hoàng Cao Thừa Hiên thì... cô cũng bất lực. Tính cách cố chấp của hắn không thua ông ngoại cô. Cố chấp là một loại tính cách có di truyền mà hắn thì hầu như hưởng trọn. Muốn hắn buông tay tình cảm với cô đã khó, giờ còn muốn hắn bỏ đi “cần câu cơm”, “cây thần tài” này thì đúng là không thể.
- ----------