“Nam Phong, anh còn trụ nổi không?”
Đoàn Nam Phong chỉ nói: “Bám chặt vào anh.”
Chỉ đơn giản như vậy nhưng khiến lòng cô vô cùng xúc động, nước mắt bắt đầu đọng trong khóe mắt đỏ hoe. Tinh Vân nghe lời ôm chặt người anh, ngả đầu vào ngực anh, nhịp tim anh vì mệt và căng thẳng mà đập dồn dập.
Đoạn đường này thực sự quá khó đi nhưng cuối cùng Đoàn Nam Phong cũng thành công đưa cô qua bờ bên kia, đặt cô yên vị trên cây rồi ra hiệu cho Lâm Thiên Vũ và Trần Khải Nam leo qua. Còn anh vội quay sang hôn lên trán Tinh Vân rồi trèo xuống bên dưới, dùng súng thu hút sự chú ý của bọn cá sấu để Lâm Thiên Vũ và Trần Khải Nam thuận lợi bám vào dây thừng leo sang bờ bên này.
Đoàn Nam Phong dẫn dụ bọn cá sấu chạy đến một quãng khá xa, đủ thời gian cho Lâm Thiên Vũ và Trần Khải Nam đưa Tinh Vân thoát thân. Tinh Vân lúc này nhiều cảm xúc hỗn tạp xen lẫn vào nhau. Cô đã vượt qua ranh giới của sợ hãi đạt đến cảm giác không biết gọi tên, chỉ biết còn thở là còn chiến đấu sinh tồn.
Lúc Đoàn Nam Phong quay lại thì Tinh Vân đã không còn nhìn thấy bọn cá sấu bên dưới nữa. Trong lòng cô thực sự ngưỡng mộ người đàn ông này, anh luôn có sự nhạy bén và cách ứng phó uyển chuyển trước tình huống khó khăn, còn có tinh thần bảo vệ đềng đội. Không có anh, e rằng cô và những người này đã chết từ mấy ngày trước cho nên đến lúc này sợ hãi đã không còn ích lợi gì. Nghĩ vậy, Tinh Vân liền bám vào cành cây tuột xuống dưới để hội họp với Đoàn Nam Phong.
Bốn người bọn họ đi bộ một quãng liền có xe của Michael đến đón. Phía xa hai đoàn xe vẫn bắn nhau inh ỏi cho đến khi một đoàn quái vật mới xuất hiện khiến hai bên thôi không nghĩ đến chuyện đánh nhau nữa.
Lần đầu tiên trong đời, Tinh Vân nhìn thấy cá sấu trắng và cá sấu màu xanh biếc. Màu sắc của bọn chúng gợi nên một vẻ bí ẩn đáng sợ. Chưa kể thân hình lù lù dài gần chục thước và to nặng khiến cô nghĩ mình đang gặp loài khủng thời tiền sử. Khủng long bị tiệt chủng do không nhiệt độ Trái Đất thay đổi trở nên quá lạnh. Còn loài bò sát phiên bản thu nhỏ của khủng long này xem ra thích nghi môi trường rất tốt cho nên chúng cứ sống và sinh sản ào ạt trong cái đầm lầy này. Hiện giờ thì đang kéo đến tấn công những vị khách không mời là bọn con người này đây. Như một bữa tiệc lớn, bọn cá sấu hung hăng lao tới bắt mồi. Đương nhiên sát thủ của cả hai bên không phải hạng thường, bọn họ chiến đấu hết mình cho nên chẳng mấy chốc mùi máu tanh kinh hoàng giữa người và cá sấu lan ra khắp cánh rừng gần đầm lầy.
“Cá sấu... cá sấu trắng sao?”. Một người trong bọn họ kêu lên.
Đoàn Nam Phong nheo mắt: “Loài này chỉ ở Australia, sao bây giờ lại ở đây?”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Không quan tâm vì sao chúng đến được đây, mau bắn chúng đi.”
Loài cá sấu này có lớp da vô cùng rắn chắc, đạn có thể xuyên qua được mới là vấn đề. Bằng chứng là nhóm người của Lập bang giơ súng ra bắn chúng nhưng vẫn trơ trơ. Những cây katana lúc này lại có đất dụng võ. Người của Đoàn Nam Phong nhanh rút kiếm ra chiến đấu với những con bò sát xấu xí nhưng lại khỏe vô cùng.
Tinh Vân cũng góp một tay cầm vũ khí chiến đấu. Cô biết lúc này không thể làm vướng tay Nam Phong được cho nên cũng mạnh mẽ xông ra.
Phía chiếc xe màu đen cao cấp của Lập Thế Khang, những con cá sấu cũng bắt đầu trèo lên. Chiếc đuôi mạnh mẽ của bọn chúng quật qua quệt lại khiến chiếc xe chao đảo, cuối cùng là ngã snag một bên.
Lập Thế Khang liền đẩy cửa xe ra, giơ súng bắn bọn chúng nhưng vô ích. Một con cá sấu lớn dùng đuôi quật lấy anh. Ngay lúc anh bị nó quật ngã thì một con khác liền ập đến tấn công anh. Cái miệng rộng của nó há ra chỉ cách đầu anh vài centimet. Ngay lúc tuyệt vọng, anh nổ súng liên tục nhưng không giúp ích được gì chỉ càng làm cho bọn cá sấu nổi giận.
- ----------