**********
Chương 275: Lộ Khiết gặp nạn
Nghe giọng nói của cô ta, tất cả những gì tôi muốn nói đều bị chặn lại trong cổ họng, nhưng sau đó tôi nghĩ lại có nói hay không cũng như nhau, vì vậy tôi nói: “Làm phiền cô Kiều giúp tôi chuyển lời cho cậu ba Lục, chuyện anh ấy đã hứa với tôi, đừng có quên nha. “Tôi sẽ nói lại cho anh ấy, nhưng trước khi nói, tôi có điều muốn hỏi cô Tân.” Giọng điệu của cô ta có chút cổ quái, nhưng có lẽ tôi đã đoán được cô ta đang muốn nói gì.
Trước khi cô ta định mở lời, tôi cười khúc khích, rồi khẳng định những gì cô ta muốn nói: “Cô Kiều, về chuyện đoạn ghi âm, chính là tôi đã giao cho cô Phương “Cô... Không phải cô đã nói là sẽ không tiết lộ sao?” Kiều Lam tức giận mắng vào điện thoại, giọng cô ta chói đến nỗi suýt nữa khiến tôi ù tai.
Tôi để điện thoại di động ra xa, để tránh cho cô ta hét lên lần nữa, tôi chỉ đơn giản bật loa ngoài, điện thoại di động treo trên ngực, hướng mắt xa ra, nhìn phong cảnh đang chạy dần qua ngoài cửa sổ ô tô. “Cô Kiều chả nhẽ muốn tôi giúp nhớ lại kí ức sao? Tôi chưa bao giờ nói là sẽ không nói ra cả. Hơn nữa lúc đó tôi chỉ nói là sẽ không nói với Lục Kính Đình, nhưng tôi không có nói là sẽ không nói cho người khác biết."
Kiều Lam nói năng lộn xộn, cố nén giọng, nghiến răng gọi tên tôi, bên cạnh truyền đến giọng Lục Kính Đình đang gọi cô ta, ngay lập tức, cô ta cúp điện thoại của tôi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi không định gọi điện lại, ít nhất Lục Kính Đình có thể thấy lịch sử cuộc gọi với tôi. Tôi quyết định giải quyết chuyện của ngày hôm nay trước.
Một lúc sau tôi đã về đến nhà, tầng dưới nhà đặc biệt sôi nổi, một nhóm người chặn trước cửa nhà, mà trong đó có một nam một nữ đang cãi nhau.
Tôi vốn dĩ không muốn xem những sự việc như thế này, nhưng để vào nhà phải đi ngang qua đây, vì vậy tôi phải chen vào trong đám đông, chen được một nửa, tôi vô tình liếc nhìn người đàn ông đang tranh cãi và người phụ nữ bên trong, đó là Lộ khiết và một người đàn ông lạ.
Người đàn ông có bộ râu và thân hình mập mạp, với động tác lôi kéo, khiến cho bộ ngực của anh ta đung đưa theo.
So với người đàn ông, Lộ khiết trông nhỏ bé vô cùng. cô vùng vẫy và lê lết như một quả bóng. Lộ khiết hết lên và yêu cầu người đàn ông buông ra, cổ tay của cô ấy bị giữ đến đỏ bừng, năm dấu tay hằn sâu dường như đang ri máu. “Con đàn bà đề tiện, nếu hôm nay cô không về với tôi, tôi sẽ giết cô. Người đàn ông lớn tiếng chửi rủa, tát Lộ khiết một cái, khiến cô ấy ngã xuống đất, cô ấy đỡ đầu, bất giác muốn đứng dậy, nhưng bị người ta kéo lên khỏi mặt đất dễ như xách một con gà một cách không thương tiếc. khỏe miệng Lộ khiết chảy máu, sắc mặt tại nhọt, tóc tại bù xù, bị người khác kéo lên, còn có cả những ảnh mặt lạnh lùng của những người vậy xem xung quanh, nhưng không ai trong số họ tiến lên giúp đỡ,
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi sững sờ một lúc rồi mới định thần lại. Đúng lúc ấy, cô ấy nheo đôi mắt đau đớn nhìn thấy tôi, bốn mắt nhìn nhau, rất nhiều cảm xúc đau đớn tuôn trào, tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Lúc đó, cơ thể tôi không chịu sự khống chế xông lên, nằm lấy người đàn ông đang túm lấy Lộ Khiết, véo một cái lên gần cổ tay của ông ta. Ông ta bị đau nên phải buông tay.
Tôi quay lại và đỡ Lộ khiết khỏi mặt đất, rồi kéo ra phía sau đề bảo vệ cô ấy. “Mẹ kiếp, con nhỏ chết tiệt, mày tìm chết sao?” Người đàn ông đỡ lấy cổ tay bị tôi véo đỏ hết, chửi lên một câu.
Lộ khiết ở phía sau nằm lấy quần áo tôi, rùng mình, mùi nước hoa trên người bởi cô ấy vì căng thẳng quá độ mà chảy mồ hồi, khiến nó trở nên nồng nặc hơn. “Thưa ông, tôi không biết em gái tôi đã xúc phạm ông ở điểm nào? Ông lại đi bắt nạt người ta giữa ban ngày ban mặt như thế này” “Cô ta là em gái cô sao?" Người đàn ông đưa mắt, mặt mang theo nụ cười ác ý, chỉ vào Lộ Khiết, rồi nhìn tôi.
Tôi chặn trước, tay để phía sau, nằm lấy bàn tay đang kéo lấy áo tôi của Lộ Khiết. Ngón tay cô ấy lạnh như băng, cầm trong tay rất lâu mới có thể ấm lên. Lòng bàn tay để rất nhiều mồ hồi. “Tốt lắm, em gái cô đã ăn trộm, nếu không bảo cô ta trả lại, thì hôm nay tôi không chỉ mang cô ta đi, đến cả cô tôi cũng mang đi luôn. Người đàn ông nói năng thô lỗ, vừa nói cũng vừa bắt lấy tôi, một cảm giác dị thường truyền đến cổ tay tôi, như một dòng điện chạy qua, khiến tôi sởn tóc gây
Ngay khi ông ta nói xong, Lộ khiết lo lắng kéo tôi, thần người nhỏ nhắn từ phía sau tôi tiến đến: “Chị, em không có trộm đồ”
Mặc dù trước đây đã có một số chuyện xảy ra với Lộ khiết, nhưng tôi vẫn tin tưởng cô ấy về mặt này. Nhất là Vương Thiết Kiên động tay động chân khi lợi dụng cô để đón khách. Nhưng lần trước Lục Kính Đình đã dạy dỗ rồi, bây giờ Vương Thiết Kiên cũng không dám tác oai tác quái nữa.
Nghĩ vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười rồi hất tay người đàn ông ra: “Thưa ông, vậy ông nói xem, cô ấy đã trộm của ông cái gì?” “Một chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn, cô nói đi, chuyện đền bù như thế nào?” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip
Tôi còn tưởng rằng người đàn ông này như một con sư tử lớn mồm, không nghĩ rằng hắn cũng chỉ có vậy, không thể không chế nhạo cười một tiếng. Thở phào một cái, kéo Lộ Khiết phía sau ra, nắm lấy bàn tay bị kéo đến đỏ của cô ấy, xoa xoa vai cô ấy, xoa dịu những cảm xúc bối rối của cô ấy. “Thưa ông, bây giờ tôi có thể trả tiền cho ông. Cho tôi số tài khoản và tôi sẽ chuyển tiền cho ông.”
Người đàn ông nghĩ cũng không nghĩ đến tôi lại giàu có đến vậy, sững sờ nhìn tôi bằng đôi mắt nhỏ, nghẹn lời. Tay giơ lên không trung một nữa lại bị kiềm chế lại, tức giận thu tay về.
Ông ta sửng sốt một hồi, hai tay khoanh trước ngực, đối với tôi rất khinh thường: “Quả nhiên là gái ngành, phỏng chừng so với em gái mình thì may mắn hơn một chút nhỉ, một mối lớn. Loại đàn bà rẻ rúng như cô, ai cũng không biết xấu hổ”
Tôi đã nghe lời này hàng nghìn lần, sớm đã không thèm để ý đến nữa rồi. Nhưng Lộ Khiết bên cạnh thì khác, cô ấy đang ôm chặt lấy tôi, cắn chặt môi, mặt tái mét. “Ha ha, đối với những người trong ngành như chúng tôi, lời ông nói là quá khen rồi. Nhưng mà nếu như chúng tôi không biết xấu hổ, đàn ông các ông cũng không tự xem lại mình sao? Dù sao thì một bàn tay thì sao vỗ được thành tiếng nhỉ.”
Người đàn ông sắc mặt trở nên vô cùng khó nhìn, hai tay vòng trước ngực đã nắm thành nắm đấm. Nhưng với giọng điệu của tôi vừa rồi, ông ta đều chú ý đến, phỏng chừng là do sợ người đứng sau tôi, nên vẫn nhịn mãi không dám ra tay. “Không cần nhiều lời nữa, thưa ông, ông muốn tôi đích thân giao chiếc Rolex đến tận nhà, hay bây giờ tôi nên chuyển tiền cho ông luôn?”
Người đàn ông định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị tôi cắt ngang: “Tuy nhiên, tôi vẫn mong ông đưa ra bằng chứng, nếu ông nói dối, tôi sợ rằng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Nếu như người thật sự có tiền, họ sẽ không thất thổ, sẽ không ngại lôi kéo nhau trên phố, cũng không ngần ngại để lộ việc đi chơi gái như thế.
Bon chen vài năm nay, đối với đàn ông giàu và nghèo tôi rất tinh mắt để nhận ra. Từ cách ăn mặc lẫn hành vi chẳng ra sao của người đàn ông này, giá trị cũng chẳng bao nhiêu. Nhất là khuôn mặt béo ú của hắn.
Người đàn ông bởi vì nghe lời này của tôi, mặt lập tức tái đi, vô thức đút tay vào túi quần, giống như đang cầm một thứ gì đó.