**********
Tôi không trả lời anh bởi vì tôi biết rõ mọi cử chỉ lời nói của chúng tôi đều đang bị Chu Phong giám sát.
Tôi đã nhiều lần nghĩ đến cảnh khi anh ta chơi đùa với tôi chán rồi, cảnh tượng ngày anh ta muốn bỏ rơi tôi, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên người đang ngồi đối diện này, tôi với bọn họ cứ ngây người ngồi trong phòng giam một đêm.
Vì đều là những người có tâm lý vững vàng, làm sao có thể bị đánh gục chỉ trong một đêm được chứ, sáng sớm hôm sau tôi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, họ thả người.
Tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chăn bông có mùi ẩm mốc chưa được phơi nắng, tôi không quen nên không đắp chăn, năm cuộn tròn ngủ một giấc qua một đêm.
Ngày hôm sau, tôi cảm thấy cả người nóng bừng, chân tay nặng trĩu, không còn sức lực để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa nữa, tôi nghe thấy tiếng Lục Kính Định và Chu Phong tranh chấp, giằng co một hồi lâu, nửa tiếng sau có người đến mở cửa phòng giam cho tôi.
Tôi nheo mắt, đầu óc choáng váng, tôi chỉ cảm thấy mình bị bể lên, không nhìn rõ mặt người đang ôm tôi, nhưng tôi có thể biết người đó là Lục Kính Đình, trên người anh có mùi thuốc lá, vừa ngửi là nhận ra anh ngay, nhưng tôi không biết từ khi nào mình lại cảm thấy anh quen thuộc đến như vậy.
Tôi dựa vào vai anh, bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì nghe thấy tiếng Lục Kính Đình nói chuyện điện thoại.
Khi tôi mở mắt ra, căn phòng với một màu xám xịt hiện ra trong tầm mắt, nhìn lướt qua tôi đã nhận ra đó là phòng của Lục Kính Đình, tôi đã từng ở đây một lần, màu xám ở đây vô cùng đặc biệt.
Tôi nhìn quanh, đang định đứng dậy thì giọng anh vang lên: “Dậy rồi sao?" “Ừ, sao tôi lại ra ngoài được vậy?” “Tôi bế cô ra.” Anh bước tới bên cạnh bàn rót một cốc nước rồi đưa cho tôi.
Tôi đưa tay định cầm lấy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang mặc một chiếc áo len dệt kim, màu trắng tinh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc một chiếc áo khác không phải áo sơ mi.
Tôi có hơi bất ngờ, sau đó anh cong môi cười nói: “Nhìn cái gì? Có phải có chợt phát hiện ra mình đã bị tôi mê hoặc rồi không?”
Nghiêm chỉnh không quá ba giây, có lẽ anh chính là một người như vậy, tôi trợn mắt lấy cốc nước từ tay anh, giận dỗi nói: "Anh yên tâm, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng không thích anh đâu.”
Tôi một hơi hết cốc nước, sau đó đứng dậy khỏi giường, anh hỏi tôi đi đâu, tôi nói về nhà tắm rửa.
Sau đó, tôi thấy anh như bị tôi chọc cười, nói: “Nhà ư? Nhà của ai?" "Đương nhiên là nhà của tôi rồi.” "Hả." Anh bật cười, tiếng cười mang theo vẻ mỉa mai, đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, đẩy anh ra rồi đi xuống tầng, sau khi mở cửa, mới phát hiện trong nhà đang có người. Mời bạn đọc truyện tại
Cả hai đều mặc quần áo của công ty chuyển nhà, hai người họ bê một cái hộp từ bên trong đặt ra cửa, tôi mở ra thì thấy bên trong toàn là quần áo, đi vào trong thì thấy họ đang thu dọn đồ đạc, nước hoa trên bàn trang điểm của tôi, mỹ phẩm, son môi đều bị ném vào một chiếc hộp lớn như vứt rác vậy. "Các người đang làm cái gì vậy hả! Các người định mang đồ của tôi đi dâu?”
Tôi lập tức chạy đến, người kia liếc mắt nhìn tôi: “Của cô sao? Đây là nhà của cô sao?” “Đúng vậy.
Hai người kia ngập ngừng, nhìn nhau, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng phụ nữ truyền đến. “Nhanh tay lên đi. Thu dọn tất cả đồ đạc, quần áo, túi xách, mỹ phẩm các người cần, còn lại vứt hết đi cho tôi.”
Tôi sững sờ, quay lại thì thấy Tôn Ý Kiều mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ rực vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo chỉ đạo những người bên ngoài ném hết đồ đạc vốn dĩ là đồ dung của cô ra ngoài, rồi bê đồ mới vào trong.
Trong phòng khách có một bức tranh là bức tranh lần đầu tiên Chu Phong dẫn tôi đi triển lãm đấu giá, sau đó giành được tặng cho tôi, Tôn Ý Kiều liếc mắt nhìn say đó đưa tay ra xé nát bức tranh.
Tôi đi tới túm lấy cô ta: “Cô làm gì vậy! Đây là đồ của tôi, nhà của tôi, ai cho phép cô làm xằng làm bậy ở đây vậy hả!" “Của cô sao?” Cô ta liếc nhìn tôi như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng buồn cười, che miệng nở một nụ cười khinh thường: “Trên giấy chứng nhận bất động sản có tên cô sao? Căn nhà này thuộc về Chu Phong, anh ấy nói cho ai thì người đó là chủ nơi này. Bây giờ anh ấy để cho tôi rồi, nơi này không còn là của cô nữa đâu.
Vừa nói cô ta vừa dùng tay xé bức tranh làm đôi, ném xuống đất như thể đang xé đôi tôi ra vậy, cố ý giảm thêm vài cái, giống như gà trống đã thắng trận, tự hào thể hiện trước mặt tôi.
Tôi không muốn nói gì thêm nữa, đột nhiên điện thoại rung lên, tôi cúi đầu nhìn xuống, là tin nhắn của Chu Phong, anh ta nói rằng đã mua cho tôi một biệt thự khác và nơi đó sẽ đứng tên tôi, sau này tôi sẽ không phải sống ở đây nữa, không biết đây là cách để anh ta dỗ dành tôi hay đây là cách để anh ta đáp trả Lục Kính Đình nữa.
Sau khi đọc xong, tôi bình tĩnh xóa hết lịch sử trò chuyện, nhìn quanh phòng, giọng nói trầm xuống: “Cho dù cô ta có là chủ của căn nhà này đi chăng nữa, thì tất cả những thứ đó vẫn là của tôi, không quá đắt tiền, nhưng một món trang sức trong số đó cũng phải lên đến hàng chục triệu, ai dám ném đồ của tôi đi thì tôi sẽ tìm người đó đòi đền bù.” Truyện88.n et
Hai người đang dọn dẹp phòng của tôi nghe vậy, quay lại nhìn Tôn Ý Kiều, nói rằng cô ta yêu cầu họ làm thì họ phải làm, bọn họ chưa động vào bất cứ thứ gì cả, sau đó hai người họ lập tức chạy ra ngoài bê chiếc hộp kia vào trong, sau đó nói với Tôn Ý Kiều rằng bọn họ không có khả năng dọn dẹp, cô ta hãy đi tìm người khác, rồi bọn họ bỏ đi. “Cô! Những thứ này đều Chu Phong mua cho, như vậy cũng tính là của cô hay sao? Anh ấy đã nói rồi, căn nhà này là để cho tôi ở." “Vậy cho gọi điện cho Chu Phong hỏi lại xem, nếu muốn thu hồi nhà, còn muốn thu hồi lại tất cả những thứ đã tặng cho tôi hay sao?" Tôi kiểm tra hộp trang sức, rồi đưa tay ra trước mặt côt ta: “Thiếu một đôi bông tai ngọc lục bảo.”
Cô ta lùi lại một bước, đề phòng nhìn tôi: “Ngọc lục bảo gì chứ, không liên quan gì đến tôi cả, tôi không thấy, tôi không biết gì hết. “Đó là thứ Chu Phong đã cho người làm tặng cho tôi vào sinh nhật năm ngoái. Giá thị trường là hơn ba mươi triệu đồng. Nếu tôi kiện cô tội ăn trộm thì cũng đủ để cô được ăn đậu hũ một lần đấy. Tôi lạnh lùng nói, đi đến phía trước từng bước một, cô ta chưa kịp phản ứng thì bị tôi vén tóc lên, để lộ đôi bông tai treent ai cô ta.
Tôi không nể mặt lập tức túm lấy, cô ta hét lên đau đớn, tôi cứ thế túm đôi bông tai xuống khi còn chưa cởi nút cài ra.
Cô ta giơ tay lên định đánh tôi thì bị tôi túm lấy cổ tay.
Cô ta không cao bằng tôi, sức lực cũng không khỏe bằng tôi, nên khi bị tôi giữ tay lại cô ta đã cố gắng giãy dụa nhưng không thể làm gì được, dù đã đi giày cao gót nhưng Tôn Ý Kiều vẫn thấp hơn tôi một chút, cô ta trừng mắt nhìn tôi: "Cô là đồ khốn nạn!”
Tôi cười khẩy: "Nếu tôi là đồ khốn nạn, thì cô còn không bằng một góc của đồ đê tiện. Cô chuyển đến sống trong nhà của đồ để tiện mà còn không biết xấu hổ, lại còn ăn trộm bông tai của tôi, vậy cô nói xem cô là loại người gì? Đồ rẻ rách sao? Đừng có động đến đồ của tôi, nếu không tôi e rằng gương mặt này của cô có tiền cũng không sửa được nữa đâu.
Tôi hất tay cô ta ra, nhìn xuống đôi bông tại trên tay mình, vì kéo nó quá mạnh, nó đã dính đầy máu của cô ta, tôi cau mày kinh tởm, quay người ném nó vào thùng rác: "Có vứt nó đi tôi cũng không đưa cho cô.