Mục lục
Săn tình- tân ái phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68: Em là người của tôi




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********












Chu Phong đứng sau lưng Lục Kính Đình nhíu mày nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự phức tạp mà tôi khó hiểu được.






Tôi có phần sững sở, nhìn lại anh ta, tôi không biết mình nên đi hay ở.



Trước đây anh ta là người oai phong nghiêm nghị, dù bất cứ lúc nào trên người cũng có khí chất không giận tự uy, nhưng, bây giờ dường như tôi nhìn không thấu anh ta.






Lục Kinh Đình cũng phát hiện ra sự khác thường của tôi, anh thu lại nụ cười cứng ngắc trên gương mặt mình, quay người lại nhìn Chu Phong đang đứng sau lưng mình. "Anh nên nhớ kỹ những gì mình nói!" Lục Kính Đỉnh quay người lại, anh thấy một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt tôi bèn nhấc chân rời đi.



Lục Kinh Đinh là anh, anh là lão đại của hắc bang, chuyện gì cũng làm được, tôi sợ rằng anh sẽ tung video của tôi ra ngoài. Lòng tôi lạnh buốt, vươn tay kéo tay anh lại theo bản năng, tôi nói một câu cùng đi rồi bước ra phía cửa






Tôi không dám quay đầu lại, nhưng vẫn cảm giác được sau lưng mình nổi lên một lớp da gà.



Sau khi lên xe của Lục Kính Đinh, lòng tôi vẫn còn sợ hãi, trái tìm nhảy lên thùng thùng. "Sao thế, vẫn còn nhung nhớ à?" Thanh âm lành lạnh của Lục Kinh Đình vang lên, lẫn trong đấy là sự tức giận. "Không nói gì?" Lục Kính Đình nhích lại gần tôi, trên gương mặt anh không lộ rõ tâm tình.






Tôi bối rối, không muốn đáp lại anh nên xuống xe, chạy đi.



Lục Kinh Đình cũng không ngăn cản, anh điều khiển xe chạy theo sau lưng tôi. Cho đến khi tôi chạy vào thang máy thì anh mới dừng xe lại ven đường, lúc của thang máy sắp đóng lại, anh đã lạnh mặt đứng ngay bên cạnh tôi. "Tôi cầu xin anh, không phải anh nói sẽ cho tôi ba ngày sao? Bây giờ mới có hai ngày thôi, còn một ngày, coi như cho tôi chữa lành vết thương được không?" Tôi không biết làm gì, tôi chưa từng nghĩ người này sẽ dính lấy tôi như thế. "Vốn là có thể, nhưng tôi phát hiện biểu hiện của em quá chênh lệch, vừa này tôi thấy gương mặt em viết đầy tên anh ta làm người phụ nữ của tôi, trong đầu lại nghĩ đến người đàn ông khác, đây là chuyện rất nguy hiểm!" Lục Kinh Đình không cho tôi thời gian suy nghĩ, anh vòng tay ôm eo tôi, thang máy vừa mở ra đã đầy tôi vào một căn phòng.






Tôi không có sức phản kháng, cứ mặc anh bày bố mình thế nào.



Lục Kính Đình đẩy tôi đến trước sofa rồi ném tôi xuống đấy, sau đó anh bắt đầu cởi cúc áo trên vảy tôi ra. "Sau này không được phép mặc lại bộ váy này nữa! Nhiều nút thật phiền phức!" Lục Kinh Đình nói được nửa cầu thì bỗng bật cười, anh dừng tay lại. Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net






Tôi cho rằng anh cảm thấy phiền, không muốn làm nữa nên định đứng dậy, chưa gì đã bị anh dùng cơ thể chăn lại.



Anh đưa tay vào dưới váy tôi, cầm mép vảy viên lên, trực tiếp che mặt tôi lại.






Đầu lưỡi anh không ngừng mút liếm ngực tôi hết như trẻ con mút kẹo, khiến cơ thể tôi run lên không ngừng,



Sau đó, anh vươn tay vào trong quản lớt của tôi, đầu ngón tay anh đào qua đào lại ở nơi mẫn cảm nhất của tôi, thỉnh thoảng còn xâm nhập vào bên trong.






Tôi bị anh khiêu khích làm cả người khó chịu, dục vòng dâng tràn trong người, dưới ngón tay anh, tôi giống như kè bị chuốc thuốc kích dục vậy.



Tôi biết hôm nay mình không thể chạy được, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên ý nghĩ phóng túng.






Nhưng, ngay một giây sau tôi cảm thấy mình thật hư hỏng, nội tâm tranh đấu dữ dội.



Lục Kính Đình cũng cho tôi thời gian do dự, vật căng cứng của anh ép vào khiến bụng dưới tôi đau nhói, sau đó bắt đầu di chuyển.






Nơi đó đã sớm ướt đẫm, trơn trượt vô cùng.





Một tiếng rên nhỏ vang lên, anh mạnh mẽ đâm vào tôi, sự ôn nhu xen lẫn sự ngang ngược của anh xâm chiếm lấy tôi, khiến tôi không có cơ hội lấy hơi.






Tôi bị anh làm cho khó nhịn, ý thức cũng bắt đầu mo ho.



Đột nhiên anh kéo váy đang che mặt tôi xuống, cúi người cắn liềm vành tai tôi, anh thì thầm: "Tôi nói mình đã gặp em trong mơ, em có tin không?"






Đầu óc tôi đã mơ màng, nghe anh nói thế cũng nghĩ rằng anh đùa giản thôi, không coi là thật, vì thế tôi không để ý đến



Nhưng ai ngờ anh lại đột nhiên cần vào vành tai tối một cái, tôi đau đến mức hít vào một hơi lạnh. Cảm giác mề loạn kia nháy mắt biến mất, trong lồng ngực chỉ còn lại một sự tức giận, khiến tôi hít thở khó khăn. "Anh bị bệnh à!" Tôi thở ra một hơi, nhẹ giọng mång anh. "Ừm, tôi bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ" Lục Kính Đình che mắt tôi, đột nhiên anh thúc mạnh hơn, tôi cảm giác bên dưới của tôi như muốn nứt ra.






Vào giây phút tôi không chịu nổi nữa thì anh mới rùng mình một cái, rót đầy tinh dịch của mình vào người tôi.



Tôi bị anh làm cho mệt là đi, thật sự không còn chút sức nào nữa, tôi không tắm rửa gì mà cứ ngủ thiếp đi như thế.






Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh mặt trời xuyên qua của kính chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi mới mở đôi mắt lim dim của mình. Gương mặt của Lục Kinh Đình xuất hiện ngay trước mắt tôi, tôi sợ hết hồn vội bật dậy. "Tại sao anh lại ở đây?" Tôi vừa hội thì sực nhớ lại chuyện hôm qua, gương mặt nóng bừng lên, tôi đầy anh ra rồi chạy vào nhà vệ sinh, mở nước, dùng sức chà xát cơ thể mình.



Mãi đến khi cả người tôi đó lên tôi mới dừng tay lại, mặc áo ngủ vào, đi đến phòng khách lấy máy sáy sấy tóc.






Lục Kinh Đỉnh cầm một ly sữa bò trong tay, anh từ từ bước đến chỗ tôi, trong mắt anh là vẻ suy tư.



Đúng vào lúc này thì điện thoại tôi vang lên.






Lục Kinh Đình vươn tay lấy điện thoại của tôi nhìn một cái, sau đó mới đưa sang cho tôi.



Tôi bắt máy, giọng nói của Tiêu Dao vang lên từ bên kia đầu dây, trong giọng nói xen lẫn sự vui mừng. "Ái Phương, cậu đoán xem có chuyện gì!" "Sao thế?" "Tối hôm qua có một người bạn của mình ra ngoài chơi, cô ấy nhìn thấy kẻ dâm đăng kia hút heroin cùng một đám người trong phòng bao, trong đó có tận mấy người đàn ông, chỉ có mỗi cô ta là nữ, quần áo cũng lột sạch!"






Giọng của Tiêu Dao rất phấn khởi, thậm chí còn vui vẻ hơn cả khi trúng xổ số Lục Hợp Thải nữa. "Tốc độ của cô ta thật nhanh!" Tôi có phần kinh ngạc, tôi vốn định thêm một thời gian nữa mới động thủ với Triệu Mộng Tuyết, không ngờ chỉ vừa qua vài giờ đã truyền đến tin tức như thế.



Tôi nhỏ giọng, đi đến trước cửa số rồi mới nói: "Tin tức đã lan truyền chưa?"






Cũng không hiểu tại sao tôi lại không muốn Lục kinh Đình biết những chuyện này.



Vào lúc ấy, tôi có thể đã không ý thức được có vài thứ đang bén rễ nảy mầm. "Vẫn chưa, nhưng có lẽ sẽ rất nhanh thôi, bây giờ còn sớm, nhiều người còn đang ngủ." Tiêu Dao vừa nói xong thì tôi nghe bên đầu dây vang lên một tiếng gọi non nớt, sau đó Tiêu Dao vội cúp máy.






Tôi quay đầu lại thì thấy Lục Kính Đình đang cầm điện thoại nói gì đó, sắc mặt anh có chút thay đổi, anh nhìn tôi một cái rồi vội vã rời đi.



Anh vừa đi thì tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ gửi đến. "Buổi trưa, mười hai giờ tại nhà hàng Đông Anh." Tin nhắn chỉ có vài chữ, không hề có gì khác.






Vì thế tôi định không đi, nhưng, tôi không ngờ mình thấy được tin tức không lâu sau thì có người gõ cửa, nói tôi có chuyển phát nhanh.



Tôi mở ra xem, kết quả, bên trong là sợi dây chuyển tôi tặng mẹ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK