**********
"Tôi ư, Tín nói miệng vết thương của anh đã hai lần nứt ra nhưng anh không biết tự chăm sóc mình, cho nên tôi đến đây hầm cho anh ít đồ ăn." Người phụ nữ kia đi xuống lầu, trên mặt đất để vài cái túi đựng rác, cô ta sắp xếp lại túi đựng rác để trước cửa, cô ta rửa sạch sẽ tay, rồi liếc mắt nhìn tôi một cái yếu ớt nói: "Không nghĩ tới hôm nay nhà anh có khách đến, không tiện nói, tôi đi trước nhé." "Cô lên lầu trước đi."
Lục Kính Đình bỗng nhiên mở miệng, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm trên người người phụ nữ kia, cho đến khi anh buông tay tôi ra, tôi mới phát giác câu nói kia là anh nói với tôi.
Tín là thuộc hạ của Lục Kính Đình, chính là người đã gọi điện thoại cho tôi nói người Lục Kính Đình bị thương, tôi không rõ quan hệ của Lục Kính Đình và người phụ nữ này, chỉ là người mà Lục Kính Đình có thể giao chìa khóa nhà dự phòng của Lục Kính Đình cho cô ta cho thấy bọn họ nhất định không phải bạn bè bình thường đơn giản như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi mới là người không tiện ở lại, tôi nhỏ giọng nói: "Nếu không tôi đi về trước nhé." "Cô dám đi ra khỏi cửa này tôi sẽ khiến Tân Giai Kiệt thoát khỏi nơi đó như thế nào, sẽ trở lại nơi đó như thế ấy!" Anh gằn giọng, tôi chấn động, cuối cùng tôi theo ý của anh đi lên lầu.
Tôi ngồi ở trên lầu, cửa phòng không có hoàn toàn đóng lại động tĩnh phía dưới tôi có thể nghe được một ít, nhưng không rõ ràng.
Bọn họ không có cãi nhau, nói chuyện rất bình tĩnh, người phụ nữ mở miệng nói: "Nghe Tín nói, miệng vết thương của anh lại nứt ra rồi, đây không phải lần đầu tiên, như vậy sẽ sinh mủ, sao anh vẫn giống như trước vậy, không biết tự chăm sóc mình." "Mai Hương! Tôi không giống trước kia."
Cô ta bị Lục Kính Đình cắt ngang một câu, ngẩn ngơ đang sững sờ đứng tại chỗ, an tĩnh sau một lúc lâu nghe được cô ta bỗng nhiên nói một câu không rõ ràng: "Anh còn đang để ý?" "Không có, vẫn là bạn bè."
Lục Kính Đình không trả lời cô ta, bọn họ giằng co khoảng năm phút, tôi nghe được có tiếng bước chân lên lầu, tôi ngay lập tức xoay người ngồi ở trên số pha làm bộ xem di động, anh mở cửa từ phía sau.
Bước chân chậm rãi đến gần, tôi cảm giác được phía sau số pha lún xuống, tôi quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt của Lục Kính Đình sâu thẳm dừng ở trên người tôi, tôi giật mình, tầm mắt liếc đến vạt áo của anh ướt đẫm màu đỏ tươi. "Anh chảy máu rồi, có phải miệng vết thương lại nứt ra rồi phải không. "Tôi chỉ vào anh nói, theo bản năng tôi muốn đến nhấc góc áo xem, Lục Kính Đình bắt được tay của tôi, anh dùng một chút sức, kéo cả người tôi nhào vào lòng anh. "Không phải cô muốn ở cạnh Chu Phong sao, vì sao cô lại muốn tới tìm tôi, là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt vừa muốn nắm bắt Chu Phong một lần lại không muốn mất đi hứng thú của tôi?" Anh nhéo cắm ta, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như là một người khác. Mời bạn đọc truyện tại
Tôi bị anh véo đau, tôi chưa từng gặp Lục Kính Đình lạnh lùng như vậy, dường như đây mới là anh, bị người ngoài đồn đãi, lạnh lùng vô tình.
Tôi lắc đầu, nói tôi không có, lại bị anh véo càng mạnh hơn, anh chất vấn tôi: "Vậy tại sao lại đến, nói đi, vì sao? Tân Ái Phương, nói cho tôi biết cô và những người phụ nữ đó không giống nhau." "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn trói buộc anh, chính là bởi vì tôi cảm thấy tôi là người phụ nữ của Chu Phong, cho nên mỗi lần tôi đều giữ khoảng cách với anh, nếu anh cảm thấy tôi khôn khéo, vậy tôi đi nhé, coi như tôi chưa có tới." Tôi lạnh lùng hạ giọng.
Anh buông lỏng tay ra, tôi tưởng anh đồng ý buông tha cho tôi, tôi chống cánh tay gắng hết sức cẩn thận để không đụng tới miệng vết thương của anh từ trên người anh bò dậy, ai biết còn không có vững vàng, hơi thở của anh bỗng nhiên phà ra. "A!"
Tôi sợ tới mức thét chói tai, một trận trời đất quay cuồng, tôi bị anh xoay người túm tới trên sô pha, biến thành tư thế anh trên tôi dưới, bất lình thình anh hôn tôi mãnh liệt quay cuồng trời đất, đan xen môi rằng mát lạnh của anh. "U!"
Tôi nhíu mày, đẩy anh, anh trực tiếp bắt chéo hai tay của tôi lên đỉnh đầu, tôi ngượng ngùng giãy giụa cảm giác được chỗ đó trên cơ thể anh thay đổi càng hoảng sợ mở to hai mắt nhìn: "Anh muốn làm gì." "Cô nói tôi muốn làm gì? Nếu phải làm người phụ nữ của Chu Phong, vậy món nợ thiếu tôi tính toán một chút, tôi chỉ cần cô, một lần thôi, chúng ta hết nợ hết nần." Anh lạnh giọng nói, sờ đến thắt lưng trực tiếp cởi thắt lưng rút ra trói lại tay của tôi, rồi trực tiếp trói tôi trên chân ghế sô pha, không biết anh muốn tính toán cái gì, tôi càng giãy giụa, tay càng bị cột càng chặt.
Hai chân tôi đạp loạn, trực tiếp bị cưỡng chế bị giam cầm ở dưới thân anh không thể động đậy, anh quen cửa quen nẻo đánh úp về phía trước ngực của tôi, tôi mặc áo sơ mi váy ngắn, quần áo trên người dễ như trở bàn tay đã bị đôi tay thon dài của anh cởi ra, từng món một, làn da của tôi bị lộ ra trong không khí cũng càng ngày càng nhiều, mảnh đỏ rực nhất trước ngực đều rơi vào trong mắt anh. Truyệ n88.net
Tôi nhìn thấy ánh mắt của anh dao động, tôi quá hiểu biết loại vẻ mặt này biểu hiện cho cái gì.
Tôi bất an nhìn anh nói, giọng nói mang theo chút cầu xin: "Lục Kính Đình, đừng mà, cầu xin anh, đừng ép tôi hận anh!" "Đầu ngón tay anh vươn trên nội y của tôi bỗng nhiên dừng một chút, anh nhếch miệng cười: "Hận tôi?" "Trước khi hận tôi, thì cô hãy hận Chu Phong trước đi, đưa cô đến trước mặt tôi còn ra vẻ như vậy, ghê tởm tôi hay ghê tởm chính anh ta?" Anh vuốt ve dấu hôn trên cổ tôi, nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi ngẩn người, hỏi anh có ý gì.
Anh cười một chút, bỗng nhiên anh cúi đầu cắn một cái. "Hức!" Tôi đau đến cắn răng, theo đó là một trận đau đớn mãnh liệt, cùng với cảm xúc tê dại ở cổ đang di chuyển. "Anh có ý gì!. Anh nói rõ ràng đi." Tôi nhịn đau đớn, ngực phập phồng kịch liệt, đầu lưỡi của Lục Kính Đình bỗng nhiên liếm láp đến tại tôi, anh ghé vào bên tại tôi, mở miệng phun toàn bộ sự ấm áp vào lỗ tai tôi, giọng nói trầm ấm từ từ khuếch đại: "Tôi nói, cô tin tưởng không nghi ngờ trung thành và tận tâm đối đãi với người đàn ông nhưng anh ta cũng không tín nhiệm cô đâu."
Anh nói, tôi không biết anh dùng thứ gì chạm một chút khuyên tai trên vành tai của tôi, chỉ nghe được một tiếng vang rất nhỏ, vành tai của tôi đau một chút, chờ tôi có phản ứng, nhìn thấy đôi khuyên tại Chu Phong đeo cho tôi không biết thế nào giờ phút này đã nằm trong tay của Lục Kính Đình.
Cả người tôi ngẩn ngơ: "Lục Kính Đình anh có ý gì, nói chuyện đi!"
Anh nằm bên cạnh người tôi, nhéo cắm tôi, hai mắt mỉm cười: "Tôi nói, người đàn ông của cô biết vợ anh ta đối với mọi hành vi của cô chậm chạp mãi không có hành động, một quan chức có quyền lực lớn như vậy, anh ta tìm em trai của cô càng dễ như trở bàn tay nhưng anh ta lại mặc kệ chờ cô lần lượt xin tôi giúp đỡ, chẳng lẽ không phải chính là chờ xem khi nào tôi xử lý cô? "
Tôi nhíu mày, cắn răng nói: "Lục Kính Đình! Anh đừng châm ngòi ly gián!" "Có phải châm ngòi ly giản hay không tự cô đi hỏi anh ta chẳng phải sẽ biết sao." Anh nói xong thì cầm khuyên tai ném ra ngoài cửa sổ, sau đó không nhanh không chậm xoay người nhìn tôi nói: "Bằng không tự cô đi hỏi một chút vì sao người đàn ông của cô gắn máy nghe trộm trên người cô để làm gì?" "Máy nghe trộm?" Sắc mặt tôi trắng nhợt: "Cái này không phải chỉ là dùng để định vị sao? Như thế nào lại là máy nghe trộm?"