Mục lục
Săn tình- tân ái phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Câu lạc bộ




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha !!!






Tôi ủ rũ trong nhà cả buổi, yên tâm nghỉ ngơi một chốc, bao nhiêu giấc ngủ mà còn không ngủ tốt đều đã bù lại rồi. Hình như gần đây Lục Kính Đình rất bận, không thể lo cho tôi được, anh chỉ tìm một thuộc hạ đưa em trai tôi đi làm.



Để em trai tôi đi theo Lục Kính Đình, tôi cũng chẳng có gì để lo lắng, nên cả một tuần này tôi ăn ngon, ngủ ngon, cả người đều mập thêm một chút.






Mãi đến hôm đó, tôi chăm sóc cây trong nhà, Tiêu Dao chợt gọi điện thoại cho tôi, nói. “Này, dạo này đang làm gì vậy?” “Còn có thể làm gì? Chẳng phải là như vậy à, dạo này rảnh muốn chết." Một tay tôi cầm điện thoại, tay kia cầm vòi hoa sen, tưới nước cho hoa trên ban công. "Chị Tưởng Thanh đã về rồi, bao lâu đã không đi spa, ra nhanh lên đi, tôi đến đón cậu, ba người chúng ta tụ hội đi." Giọng nói của Tiêu Dao xen lẫn một tia hưng phấn, tôi nghe mà thấy hơi hoảng hốt.



Tôi biết thứ mà cô gọi là spa, thật ra là đi tìm trai bao.






Trai bao trong câu lạc bộ kia chuyện hầu hạ các phu nhân nhà giàu, tuy cũng có spa, nhưng lại có rất nhiều phục vụ về mặt kia.



Hơn nữa, trong câu lạc bộ này, những người đàn ông bình thường không vào được, bên trong toàn là những phu nhân có tiền.






Người đến đó, nếu không vì khả năng về mặt kia của người nam đó không được, thì là bởi vì người nam tìm người bên ngoài, hoặc cũng chính vì lặn lộn ở chốn phong nguyệt lâu rồi, nên người cũng sa đọa hẳn đi.



Tóm lại, khoảng tuổi tác của người đến đó rất lớn, từ hai mươi mấy tuổi đến năm sáu bảy mươi tuổi, đều có.






Ở đó, tôi chỉ cần lấy ra tiền, những người nam kia sẽ lao đến như bướm, quỳ gối trước mặt tôi như nô lệ, tôi muốn bạn họ làm gì, bọn họ sẽ làm cái đó Trước kia tôi cũng thường hay đến đó theo các cô, chẳng qua bọn họ làm việc của mình, tôi uống rượu của tôi. không biết có phải vì đi theo Chu Phong hay không, tôi rất để ý đến loại chuyện này của bọn họ, cho nên dù tôi đi theo họ đến những nơi thế này, tôi cũng chưa bao giờ vượt qua điểm mấu chốt.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc ấy tôi không theo bọn họ đến đó, lần đó có thể cũng sẽ không gặp được Lục Kinh Đình, mà nếu không gặp được anh, có lẽ những việc về sau cũng sẽ không xảy ra.






Nhưng dù lúc này có hối hận, cũng đã muộn rồi.



Có lẽ đây là ý trời, bạn mà thay đổi được cái gì? Chỉ có thể nhận lấy sự thật là Lục Kinh Đình đã tồn tại trong cuộc sống của tôi, một cách bị động.






Lúc tôi và Tiêu Dao đến câu lạc bộ, người mở mở cửa đã thấy chị Tưởng Thanh nằm trên số pha, một tên trai bao đẹp trai đang nằm giữa hai chân chị, trên dưới lên xuống, ra sức làm. Cập nhật nhanh nhất trên



Tôi có chút ấn tượng về người nam này, chị Tưởng Thanh rất thích anh ta, lúc nào đến cũng nhất định sẽ gọi anh ta. Chị còn nói với tôi, anh chàng này trông có đôi nét giống với mối tình đầu.






Mối tình đầu của chị Tưởng Thanh là bạn học của chị ấy, vừa tốt nghiệp cấp ba, hai người họ cũng ở bên nhau. Chẳng qua người kia bạc mệnh, ở bên chị Tưởng Thanh hơn một năm thì mắc bệnh rất nghiêm trọng, qua đời.



Chị Tưởng Thanh thường kể với tôi, rằng đời chị bon chen chốn phong nguyệt, gặp quá nhiều người, nhưng người thực sự có thể khiến chị thật sự động lòng, đó là người duy nhất.






Buồn là người chồng bây giờ của chị Tưởng Thanh lại lớn tuổi, căn bản không thể thỏa mãn tuổi như sói như hồ của chị Đến cái nơi thế này, cũng thật sự bất đắc dĩ.



Vốn người nam kia không phát hiện chúng tôi vào, nhằm mắt lại, vô cùng cố sức, mà chị Tưởng Thanh lại trông say mê, gương mặt kia khiến tôi thấy hơi xấu hổ,






Quan hệ ba người chúng tôi rất quen, cung không phải mới lần đầu thấy chuyện như vậy, nên tôi cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn chẳng liếc nhiều một chút, mà cứ đi thắng qua, ngồi xuống số pha đối diện.



Hai người tôi và Tiêu Dao đều là người lăn lộn lâu ở chỗ phong nguyệt, loại chuyện này nhìn mãi thành quen, nên tất nhiên không có gì mới lạ, chúng tôi uống phần mình, không phản ứng đến chị.








Tiêu Dao thấy chị Tưởng Thanh chơi vui như vậy, cũng gọi hai cậu chỉ đến, hai chúng tôi chia nhau mỗi người một cậu



Nhưng tôi lại chỉ là đơn giản là uống rượu vung tay với cậu ta, khiến cậu ta dù muốn ngồi cạnh tôi, cũng bị tôi từ chối.






Qua một lúc lâu, tôi và Tiêu Dao cũng uống hơn nửa bình rượu, Tưởng Thanh ở bên kia mới dừng lại được. Có thể chị thấy hai chúng ta tới, nên phất tay để người nam kia đứng dậy, hai chân bắt chéo nhau.



Chàng mặt trăng kia ngồi bên cạnh chị, ôm Tưởng Thanh như công chúa vào lòng, chị nhìn tôi mà hỏi: "Ái Phương, Chu Phong cãi nhau với bố anh ta, em có biết việc này không?" Tôi lắc đầu, hơi kinh ngạc mà nói: "Sao lại như vậy được?”






Rồi tôi cúi đầu, không muốn để chị thấy sự khổ sở trong mắt mình. Trong khoảng thời gian ngắn, điều này hơi xấu hổ, Tiêu Dao thả ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn tôi rồi lại quay sang chị Tưởng Thanh, trợn tròn mắt, tỏ vẻ tò mò.



Chị Tưởng Thanh cười đầy ẩn ý, thở dài, dịu giọng mà nói: “Do bố anh ta cảm thấy thời cơ bây giờ đã chín muồi, em cũng làm lâu ở đây còn gì? Là lúc nên quay về Biên Kỳ, muốn đề bạt anh ta về nhưng Chu Phong thế nào cũng không muốn, nhất định đòi ở lại, hình như là định liều mạng đến cùng với Lục Kinh Đình Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại






Chị nói xong thì cứ nhìn chăm chăm vào đôi mắt của tôi, như muốn nhìn ra cái gì đó từ trong ánh mắt tôi vậy.



Nếu tôi không theo Chu Phong, chắc chắn chị Tưởng Thanh sẽ tổn thất một số tiền, nhưng với mối quan hệ của chúng tôi thì chắc chị sẽ không để ý, cho nên tôi cũng không phải đang có ý giúp Chu Phong.






Thành ra, tôi cảm thấy không thể tin được, rồi nghi ngại cười, lác đầu, nói với Tưởng Thanh: "Sao có thể chứ? Không phải mục đích anh ta đến đây là để sau này có cơ hội leo lên trên sao? Thời cơ bây giờ đã chín muồi, mắc gì mà anh ta không quay về?”



Chị Tưởng Thanh hỏi, em hiểu thật hay là giả không hiểu? Tôi hỏi chị, tại sao lại nói như vậy?






Tưởng Thanh thở dài, bĩu môi rồi nói. “Gần đây những hành động liên tiếp của Chu Phong đều nhằm vào các chướng ngại vật ở sản nghiệp Thượng Hải, sòng bạc, vũ trường, câu lạc bộ đều bị điều tra, một tua mà hai ba lần, thiệt hại không ít mối làm ăn, chẳng lẽ em không biết việc này sao?”



Con bé nhà tôi nói với chị ấy, tôi không biết, cũng không muốn biết.






Chị Tưởng Thanh bèn hỏi tôi và Chu Phong đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành tình trạng này?



Tôi thấy chị chần chừ trong thoảng chốc, lúc này mới nói thẳng ra toàn bộ sự việc xảy ra gần đây.






Chị Tưởng Thanh và Tiêu Dao cũng không phải người ngoài, nói cho bọn họ nghe, biết đâu bọn họ có thể nghĩ cách giúp tôi thì sao. “Em nói em thực sự cắt đứt với anh ta rồi? Hơn nữa còn lấy cách thức như vậy à? Em cảm thấy Chu Phong sẽ không đoán được sak?" Chị Tưởng Thanh tiếc nuối nói một câu, sau đó rót đầy ly rượu, đưa đến trước mặt tôi rồi nói: "Uống chút đi, nếu người ta đã phiền não rồi, uống chút thứ này, tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều



Tôi đón lấy ly rượu, nói tiếng cảm ơn, nhưng tâm lý khó chịu lại trào ra trong chớp mắt, kiểu gì cũng không ngăn cản được. Tình cảm của hai năm lại không đáng tiền như tôi nghĩ như vậy, nói đứt là đứt, lại còn vấn vương tơ lòng, khiến tôi đau đớn đến từng sợi thần kinh.






Tôi không phải một người phụ nữ tốt, nhưng tôi cũng có tình cảm, trong hai năm, bất giác ở chung, tôi đã xem anh ta như một phần trong cuộc sống của tôi rồi.



Hiện giờ vứt bỏ, hình như đây là cắt đi một cái thịt, miệng vết thương cũng không khép được trong một lát.






Srung nở của các bạn là động lực sino tác của tác giả



Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK