Mục lục
Săn tình- tân ái phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Bạn gái của em trai




Vietwriter

**********










Trên bàn tổng cộng có năm người, một trong số đó tôi đã từng gặp qua, chính là cô gái lần trước ở trên xe của Lục Kính Đình bị anh đuổi xuống.

Tôi được Lục Kính Đình dẫn đến chỗ ngồi, anh còn tỏ ra vô cùng ga lăng bằng cách giúp tôi kéo ghế ra, thế nhưng vị trí đó lại trùng hợp ở đối diện với cô gái kia cho nên tôi có phần hơi khó xử.

Cô ta cũng nhớ ra tôi, cho nên tôi vừa ngồi xuống thì sắc mặt cô ta đã lập tức thay đổi.




Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ bàn tiệc mặc bộ quần áo thời nhà Đường trông vô cùng trang trọng, bề ngoài ông ta khoảng hơn sáu mươi tuổi nhưng lại không hề toát ra một chút dáng vẻ già nua nào, lúc ông ta đánh giá người khác thì ánh mắt trở nên đầy sắc bén và bình tĩnh, khiến cho tôi có cảm giác người đàn ông này vô cùng lợi hại. Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ông ta nện mạnh đũa lên mặt bàn: "Cô ta là ai?" "Đây là Tân Ái Phương, bạn gái con." "Đây là cái loại bạn gái gì? Tìm ở đâu ra? Là ở hộp đêm hay tụ điểm ăn chơi nào?" Ông ta trầm giọng, giọng điệu nồng nặc ý khinh thường, ý của câu nói chính là ám chỉ việc nếu xuất thân của tôi không trong sạch thì chắc chắn tôi là gái gọi của một tụ điểm ăn chơi nào đấy. "Bố quan tâm chuyện cô ấy xuất thân từ một tụ điểm giải trí nào để làm gì? Chỉ cần con thích, cho dù cô ấy có là gái gọi thì với con cũng chẳng có vấn đề gì hết, huống chi cô ấy cũng chẳng phải loại phụ nữ đó."

Lục Kính Đình gắp thức ăn cho lại nói: "Con cảm thấy đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình." "Tình yêu đích thực cái chó gì! Mày định yêu đương với gái làng chơi ư? Cô ta không phải yêu mày vì tiền thì còn có thể vì cái gì được nữa!" Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, lạnh lùng cắt lời Lục Kính Đình.

Đại khái tôi cũng nhìn ra được ý đồ của bữa cơm ngày hôm nay là gì rồi.

Người đàn ông ngồi ở ghế chủ bàn tiệc kia, mặc dù tuổi tác đã lớn thế nhưng không khó để nhìn ra hồi còn trẻ ông ta chắc chắn cũng là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, người này chắc chắn là bố anh bởi vì khuôn mặt ông ta trông cực kì giống Lục Kính Đình.




Ngoài ra, hai người phụ nữ còn lại ngồi một trái một phải kia có lẽ là chị gái của Lục Kính Đình. Trước đây tôi vẫn luôn nghe người ta gọi Lục Kính Đình là cậu ba Lục, cho nên cứ tưởng rằng nhà bọn họ có ba người con trại, kết quả là hỏi Tiêu Dao mới biết mấy đời nhà họ Lục đều âm thịnh dương suy, cứ liên tiếp như thế đến tận đời của Lục Kính Đình, hai người con đầu đều là con gái, sinh ba người con mới trông ngóng được một người con trai, cho nên bên ngoài người ta đều gọi là cậu ba Lục, nghe giống như trong nhà có ba người con trai.

Hai chị gái của anh đều đã hơn ba mươi tuổi nhưng bề ngoài được bảo dưỡng cực kì tốt. Chị cả trông cực kì có khí chất, chị hai lại để tóc ngắn trông vô cùng sành sỏi trải đời, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy đây chính là kiểu phụ nữ mạnh mẽ thuộc về công việc.

Mục đích của bữa cơm gia đình ngày hôm nay đơn giản là liên quan đến cô gái đang ngồi đối diện với tôi kia, Lục Kính Đình lại một lần nữa lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.

Tạm thời tôi không nghe thấy lời bố anh nói, chỉ chuyên chú ăn đồ ăn của mình, bởi vì tôi thực sự rất đói, buổi trưa còn chưa kịp ăn đã bị anh dày vò cả một buổi chiều.




Ai biết được thái độ đó của tôi lại chọc giận tới bố anh, ông ta chĩa thẳng mũi nhọn về phía tôi: "Cô Tân này, đây là bữa tiệc gia đình chúng tôi, cô ngồi đây e rằng không thích hợp rồi."

Cánh tay đang cầm đũa của tôi khựng lại lại, tôi mỉm cười rồi ngoan ngoãn đặt đũa lên bàn, gật đầu: "Vâng, vậy cháu sẽ đi."

Tôi vừa nói vừa đứng dậy, ai ngờ vừa động đậy thì Lục Kính Đình cũng đứng dậy theo, anh nằm lấy tay tôi, nói: "Nếu cô ấy không thích hợp thì có lẽ con cũng không thích hợp ở để ở lại đây nữa, cô ấy đi thì con cũng đi."

Lục Kính Đình nói xong thì kéo tôi xoay người cùng rời đi. Tôi có thể nhận ra anh còn không muốn ở lại chỗ này ăn cơm hơn cả tôi.




Chỉ là lúc chúng tôi vừa ra đến cửa thì một chiếc bát đột nhiên bay tới. "Choang" một tiếng lao vào cửa rồi rơi xuống đất vỡ tan tành: "Mày dám bước một bước thử xem." "Kính Đình! Khó khăn lắm hôm nay bố mới trở về Thượng Hải, em không thể khiến bố vui vẻ một lần hay sao?" Chị của anh đột ngột đứng dậy.

Lục Kính Đình quay đầu lại nói: "Vậy ông ấy cũng không thể để em vui vẻ một lần được sao, sao cứ nhất định phải tìm con gái nhà này con gái nhà kia cho em. Mấy cô đó để giải quyết nhu cầu sinh lý thì được, còn để làm vợ em thì ai cũng đừng hòng!" "Mày!" Bố anh bị cậu nói này chọc giận, đang định nổi trận lôi đình thì bị chị cả ngồi bên trái khuyên nhủ đè lại.

Kể từ khi tôi xảy ra mâu thuẫn với Chu Phong và ở lại nhà Tiêu Dao mấy ngày, những người mà cô ấy giới thiệu cho tôi, tôi đều không thấy hứng thú với bất kì ai, vậy cho nên cô ấy đã giải thích cặn kẽ dứt khoát một lượt bối cảnh các thành viên trong gia đình của Lục Kính Đình cho tôi nghe.

Chị cả là Lục Tranh, được gả cho một doanh nhân ở Hương Hải, gia thế vô cùng rộng, giao thiệp với cả chính phủ lẫn thế lực ngầm. Những người trong giới ở Quảng Đông đều biết người đứng đầu đó là một kẻ lòng dạ nham hiểm ra tay tàn nhẫn, ở mảnh đất này có thể một tay che trời, điều đó đủ để nhìn ra bản lĩnh của người này lớn như thế nào.




Mấy năm nay được sống trong cuộc sống nhung lụa, cộng thêm với việc gen nhà họ vốn dĩ đã rất tốt, cho nên chị cả của anh dù đã ngoài ba mươi rồi nhưng nếu đem ra so sánh với những cô minh tinh người mẫu trên hai mươi tuổi thì xem ra còn xinh đẹp và khí chất hơn nhiều.

Người vừa đứng dậy nói chuyện chính là chị cả anh. Chị ấy liếc tôi một cái, cũng không có ý thù ghét: "Cô Tân, hy vọng cô đừng để bụng những lời bố tôi vừa nói. Hôm nay bố tôi vừa mới về, cho nên đây coi như là bữa cơm đoàn tụ, nếu cô đã là bạn của cậu ba, thì cũng ngồi xuống cùng ăn cơm cả đi."

Tôi hơi chần chừ nhìn Lục Kính Đình, anh nhún vai tỏ ý tùy tôi quyết định, đồng nghĩa với việc đẩy chuyện này sang cho tôi. Tôi cười gượng gạo một tiếng, đáng ra tôi định nói muốn rời đi, nhưng nghĩ lại người phụ nữ này mình không thể đắc tội, cho nên cuối cùng vẫn quay trở lại vị trí.

Sắc mặt ông Lục vẫn cực kì khó coi, hệt như sắp nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng không biết Tôn Ly đã ghé vào tai ông ta nói cái gì mà ông ta mới hơi nguôi giận, nhưng nét mặt vẫn đanh lại.




Trong bữa cơm, Lục Kính Đình không ngừng gắp thức ăn cho tôi, nếu tôi không để ý tới ánh mắt của cô gái đang ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh thì suýt chút nữa tôi đã cho rằng ý tốt của anh là thật.

Mặc dù nói là ông Lục nổi giận, nhưng trong bữa ăn ông ta vẫn hỏi Lục Kính Đình một số chuyện liên quan tới việc kinh doanh, Lục Kính Đình trả lời câu được câu mất vô cùng xấc xược, khiến ông ta không vui mắng anh hai câu, anh cũng chẳng thèm quan tâm, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ bất cần như thường lệ.

Tôi không biết rốt cục quan hệ của người trong gia đình anh là như thế nào, toàn bộ quá trình, trừ lúc thi thoảng Lục Kính Đình ghé vào tại tôi nói một hai câu thì tôi không hề nói chuyện với người nhà anh một câu nào, nhưng tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ gia đình anh.

Mặc dù nhìn ông Lục có vẻ rất hung dữ, nhưng những lời nói trong lúc lơ đãng của ông ta đều lộ ra sự quan tâm dành cho anh.




Đột nhiên sống mũi của tôi có hơi cay cay, tôi hít một hơi, không muốn để người khác nhìn thấy cho nên cố cúi thấp đầu xuống.

Cho đến khi Lục Kính Đình kéo tôi, tôi mới phát hiện anh đang nhìn tôi không chớp mắt, anh cầm điện thoại viết một hàng chữ rồi đưa sang cho tôi, hỏi tôi làm sao thế.

Ra ngoài xã hội nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi rất hiếm khi nhắc đến người nhà của mình, ngay cả Chu Phong cũng không được tính là biết nhiều về hoàn cảnh gia đình nhà tôi. Nhưng đối mặt với chuyện Lục Kính Đình đột nhiên lại hỏi như vậy, tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại nhớ nhà.



Ánh mắt anh lướt qua tôi một cái, cũng không nói gì mà chỉ lấy điện thoại về. Có lẽ là bởi vì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, lại chưa từng làm hại tôi, cho nên tôi mới không đề phòng anh, nhưng tôi cũng chưa bao giờ ngờ tới chuyện Lục Kính Đình lại xông vào cuộc sống của tôi, vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên những chuyện này sau này hằng nói.




Trong bữa ăn, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chị cả và chị hai của Lục Kính Đình với cô gái đối diện, tôi mới biết cô ta tên là Tôn Ly, là con gái của đồng đội chiến đấu ngày trước của ông Lục.

Hai đời đều hiểm hách, hiện tại bố cô ta lại là người đứng đầu quân đội, gia thế này khiến tôi nghe thôi cũng phải líu lưỡi, đổi lại là tôi, nghĩ đến việc phải gả con gái mình cho người như Lục Kính Đình thì tôi chắc chắn không đời nào đồng ý, nhưng cũng không ngờ Lục Kính Định lại từ chối như vậy.

Dùng bữa xong, Lục Tranh thấy Tôn Ly cũng không có hứng ở lại nữa thì mới bảo Lục Kính Đình đưa Tôn Ly về trước, nhưng Lục Kính Đình lại không làm, anh nói nếu anh đưa Tôn Ly về thì tôi phải làm sao, điệu bộ chính là ai thích chở về thì đi mà chở.

Ông Lục đang sắp nổi giận thì Lục Tranh ở đằng trước đã giành lấy mở miệng trước: "Tài xế nhà họ Tôn sắp đến dưới lầu rồi, em chỉ cần đưa cô ấy xuống dưới lầu là được rồi. Việc kết hôn tạm thời đặt qua một bên, chị cả cũng là người từng trải qua chuyện này nên đương nhiên là chị thông cảm và luôn ủng hộ em. Nhưng nhà họ Lục chúng ta vẫn phải tuân thủ những phép lịch sự tối thiểu chứ, đúng không?" "Nếu em đã đưa bạn gái về đây thì đương nhiên các chị cũng phải trò chuyện với cô ấy để hiểu rõ cô ấy hơn một chút chứ, chẳng lẽ em đi xuống một lát thì các chị có thể ăn thịt cô ấy hay sao?"




Chị ấy vừa nói vừa nhìn về phía tôi: "Chắc cô Tân cũng không để bụng việc em trai tôi đưa Tôn Ly xuống một lát đầu đúng không?"

Tôi hơi ngẩn ra, không ngờ chị ấy lại ném câu hỏi này sang cho tôi, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc vừa cười trừ vừa nói tôi không để bụng. Mời bạn đọc truyện tại

Lục Kính Đình liếc tôi một cái rồi đặt điện thoại của anh vào tay tôi, ra hiệu nếu có chuyện gì thì gửi tin nhắn, sau đó mới đưa Tôn Ly ra ngoài.

Cánh cửa căn phòng vừa đóng lại, tôi lập tức cảm thấy ánh mắt của mấy người còn lại trong phòng đều rơi trên người tôi. Ông Lục trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng mới nói không khẩu vị ăn uống rồi vung tay đi thẳng ra ngoài. Chị hai của Lục Kính Đình lập tức đuổi theo ông ta.




Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Lục Tranh, chị ấy mỉm cười đánh giá tôi, nhưng cũng không có ý làm khó dễ tôi.

Cho dù tôi và Từ Hoàng yêu nhau lâu như vậy, nhưng cậu ta cũng chưa bao giờ đưa tôi đi ăn cơm cùng người nhà cậu ta, cho nên đây là lần đầu tiên tôi đối diện với tình huống như thế này, mặc dù chỉ là tạm thời qua đây cứu cánh, nhưng vẫn không khỏi khiến cho tôi cảm thấy có hơi lúng túng xấu hổ.

Tôi rót cho mình một chén rượu, rượu vừa đến môi còn chưa kịp nuốt xuống thì đã nghe thấy chị ấy mở miệng: "Cô và cậu ba định chừng nào kết hôn?"

Tôi giật mình, sợ đến mức nuốt thẳng ngụm rượu xuống cổ họng rồi bất ngờ ho khan, họ đến mức mặt đỏ rần mới bình tĩnh lại một chút, tôi nói: "Vẫn còn sớm, tạm thời chúng tôi vẫn chưa tính đến chuyện này." "Sớm ư?" Chị ấy nhướn lông mày, có hơi ngoài ý muốn nhìn tôi, tôi không biết ánh mắt đó của của chị ấy có ý gì, rồi sau đó lại nghe thấy chị ấy cười cười, lại nói tiếp với tôi. "Không sớm đâu. Tôi và anh rể của Kính Đình quen biết nhau lúc còn đi học. Lúc đó anh ấy vẫn chưa lập nghiệp, chỉ là một tên lưu manh bỏ học từ sớm thay người ta bán mạng trong sòng bạc. Lúc trước bố tôi cũng không đồng ý đâu, sau đó anh ấy dùng khoảng thời gian mười năm để thuyết phục được bố tôi." "Mười năm?" "Đúng vậy."




Chị ấy mỉm cười gật đầu, còn tôi thì vô cùng kinh ngạc, không nghề nghĩ tới thì ra bên trong còn có uẩn khúc như vậy. "Vì vậy cho nên tôi cũng không cảm thấy xuất thân thể hiện được điều gì. Nhiều năm qua tôi biết bên cạnh cậu ấy không thiếu phụ nữ, nếu cậu ba đã thích cô, lựa chọn đưa cô về thì đương nhiên điều này chứng tỏ cô có chỗ hơn người, là chị cả của cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ cậu ấy.

Chị ấy nói với tôi một lúc, sau đó lại nhận được tin nhắn của chị hai, nói ông Lục giận quá nên đi thẳng ra sân bay rồi, cho nên chị ấy vội vàng cùng tôi đi xuống thang máy.

Trước lúc đi, chị ấy lấy từ trong túi xách ra một cái hộp đưa cho tôi. Tôi hỏi đây là gì, chị ấy nói là quà ra mắt.

Tôi nhận lấy mở ra xem, nhìn thấy bên trong là một chiếc vòng tay hoa hồng bằng vàng nạm đầy kim cương, trông vô cùng tinh xảo.




Tôi cầm nó trong tay, mơ hồ có một cảm giác cực kì ấm áp, mặc dù tôi biết loại ấm áp này chẳng qua chỉ là nhờ tôi giả vờ làm bạn gái Lục Kính Đình mới có được, thế nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy xúc động.

Tôi nói một tiếng cảm ơn, đối diện với sự thân thiết và thái độ thân thiện của Lục Tranh khiến trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên lại vang lên một giọng nói: "Lục Tranh?"

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, hai giây sau tôi mới phải ứng lại được, còn chưa kịp đợi tôi quay lại xác thực người đó, thì Lục Tranh đã nhìn theo hướng giọng nói, rồi ngay lập tức trên mặt đầy tràn đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng: "Triệu Mộng Tuyết, từ sau khi tốt nghiệp không hề liên lạc, không ngờ lại bắt gặp cậu ở đây."

Tôi lập tức ngây ra như phỗng, không ngờ oan gia ngõ hẹp, ở nơi này cũng có thể gặp phải cô ta. Tôi định tìm cớ để đi thẳng, nhưng không ngờ vừa nghe thấy Triệu Mộng Tuyết cất lời thì đã có tiếng bước chân tiến gần về phía chúng tôi. "Đúng rồi. Sắp tới sinh nhật chồng tớ rồi, tớ đến để chọn cho anh ấy một bộ vest. Cậu đi với ai thể?"




Lục Tranh nói: "Là bạn gái của em trai tớ." "Hả? Bạn gái của em trai cậu không phải là Tôn Ly sao?" Triệu Mộng Tuyết hơi kinh ngạc, giọng nói vừa cất lên thì bóng dáng cô ta đã xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi biết không thể trốn được nữa nên đành ngẩng đầu đối diện thẳng với cô ta.

Cô ta vừa nhìn thấy tôi thì mặt biến sắc.

Cô ta chỉ vào tôi, hỏi: "Cô ta á?"

Lục Tranh nhận ra phản ứng của Triệu Như Kỳ có chỗ không đúng, lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Lẽ nào hai người quen nhau?"




Cả người tôi cứng đờ, bị chị ấy nhìn chằm chắm đến mức túa đầy mồ hôi lạnh.

Triệu Mộng Tuyết cười khẩy một tiếng: "Đâu phải chỉ quen biết. Còn thân lắm ấy chứ!"

Tôi lập tức đanh mặt: "Bà Chu, cũng không cần phải như thế này chứ? Chuyện lần trước cô bày kế hãm hại tôi, chúng ta còn chưa thanh toán rõ ràng đâu." "Nhưng chuyện đó cũng đâu ảnh hưởng tới việc tôi vạch trần thân phận của cô!" Cô ta cười mỉa mai liếc tôi một cái rồi lại xoay người nói với Lục Tranh: "Cậu biết cô ta là ai không?"

Tôi tức giận nhìn cô ta chằm chằm, suýt nữa thì định lưới rách cá chết cùng cô ta, nhưng đúng lúc ấy tầm mắt lại nhìn thấy Lục Kính Đình hai tay đút túi quần trùng hợp cũng từ phía đối diện đi tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK