**********
Chương 425: Mối thù truyền kiếp hay là mối quan hệ thân thiết nhiều đời
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôn Ly cố hết sức che giấu sự hoảng hốt của mình, xoay người định rời đi.
Tôi híp mắt lại, chuyện này hình như không đơn giản như trước đó tôi nghĩ, cô ta vừa hoảng loạn, thì tôi càng khẳng định suy nghĩ vừa rồi của tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ tôi còn cho rằng Chu Phong có tình nhân mới gì đó, bây giờ xem ra, người được gọi là tình nhân mới kia có thể chính là Tôn Ly. “Sao lại đến đây rồi?” Lục Kính Đình chào hỏi với ông Đinh xong, từ phía sau ôm lấy eo tôi. “Chỉ là buồn chán, đi loanh quanh mà thôi.” Tôi nhún nhún vai, nói. “Đừng đi lung tung, cẩn thận đụng phải bụng, cũng cần thận người có ý đồ khác." “Cô Tôn cũng ở đây à?” Sau đó Lục Kính Đình không để tôi mở miệng, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Lý, còn cố tình giả vờ ngạc nhiên khi thấy cô ta ở đây. “Kính Đình... anh?” Vốn dĩ Tôn Ly bởi vì chuyện vòng tay mà có hơi hoảng loạn, bây giờ nhìn thấy Lục Kính Đình, giọng nói nhỏ hơn không ít. “Cô Tôn ăn nói chú ý chừng mực, bây giờ cô là người trong lòng của Cục trưởng Triệu, cũng xin cô chú ý thân phận của mình.” Lục Kính Đình trực tiếp ngắt lời của cô ta, ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, chính là không để cho Tôn Ly gọi thân mật như thế. “Sao anh có thể đối xử với tôi như thế?” Tôn Ly bị anh ngắt lời nên hơi sốt ruột, lông mày cũng cau lại: “Lúc đầu tôi yêu anh như thế, nhưng anh lại lợi dụng tôi, Tân Ái Phương, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô hả hê, sau này anh ta đối xử với cô, có thể còn tàn nhẫn hơn đối với tôi.”
Nói xong, Tôn Ly ở trước mặt chúng tôi cũng không nán lại nữa, xoay người trực tiếp rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhưởng mày, nhìn bóng lưng của cô ta ánh mắt tối sầm lại, sau đó ôm lấy vai tôi đi vào giữa hội trường, dù sao thì buổi tiệc đính hôn cũng sắp bắt đầu rồi. Tôi và Lục Kính Đình ngồi ở khán đài, bên cạnh chị Vu và Tần Thiên Khải, đột nhiên hội trường tối đi.
Một đường ánh sáng chiếu vào chính giữa sân khấu, chiếu thẳng lên người của Đinh Mộng và Dương Quốc Hung.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiếp theo sau đó là quá trình của lễ đính hôn bình thường, trên màn hình lớn chiếu những tấm ảnh lúc bọn họ quen biết và yêu nhau.
Vốn dĩ tôi không có hứng thú gì với trình tự cơ giới hóa này, nhưng một tấm ảnh trên màn hình lớn và lời của người dẫn chương trình lại hấp dẫn ánh mắt của tôi. “Cặp đôi ân ái của chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn trong bụng mẹ, gắn kết với nhau từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.....
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe xong lời này, trong lòng tôi rất ngạc nhiên, thì ra bọn họ đã quen biết nhau sớm đến như vậy.
Sau đó, tôi lại nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó đến hơi thất thần, lông mày cũng nhịn không được mà cau lại, tấm ảnh đó là tấm ảnh đen trắng, trên đó có ba trẻ em, bốn người lớn, ba đứa trẻ ở phía trước tay nắm lấy tay, bốn người lớn ở phía sau con của họ, mỉm cười.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai trong ba đứa trẻ đó tất nhiên là Đinh Mộng và Dương Quốc Hưng, bên cạnh Dương Quốc Hưng còn có một bé gái, có lẽ là Dương Linh, phía sau là ông Đinh và ông cụ Dương, còn có vợ của họ, chỉ là... hai gia đình này xem ra hòa thuận vui vẻ, căn bản không giống như mối thù truyền kiếp mà Lục Kính Đình nói với tôi, càng giống như mối quan hệ thân thiết nhiều đời mới đúng.
Vậy thì tại sao bây giờ ông cụ Dương lại chống đối ông Đinh như thế, rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa dáng vẻ khi cười của Dương Linh luôn phảng phất trong đầu tôi, nụ cười đó vô cùng quen thuộc, còn nữa lúc cô ấy giơ tay lộ ra cánh tay, vết bớt trên cổ tay đặc biệt chói mắt trong tấm ảnh đen trắng.
Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy tại ù đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đột nhiên, cảnh tượng trong giấc mơ nhà họ Dương ngày đó lại xuất hiện trong đầu tôi, trộn lẫn với tiếng khóc thảm thiết của bé gái, tôi nhịn không được toàn thân run lên, mồ hôi lạnh toát ra. “Làm sao vậy Tân Ái Phương? Không sao chứ.” Chị Vu ngồi bên cạnh tôi, có lẽ là cảm nhận được sự run rẩy của tôi, bèn hỏi tôi. “Không sao, điều hòa hơi lạnh mà thôi.” Tôi cười ngại ngùng.
Chị Vu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không hỏi gì. Quá trình đính hôn tiếp tục, không biết có phải là do câu nói vừa rồi hay không, tôi lại cảm thấy điều hóa rất lạnh, bất giác rúc mình vào người Lục Kính Đình. “Em yêu anh.” Tiếp theo sau câu đáp của Đinh Mộng với Dương Quốc Hưng, buổi lễ đính hôn coi như kết thúc trọn vẹn. “Cẩn thận chút.” Lúc tôi đứng dậy, chân mềm nhũn ra, Lục Kính Đình dìu tôi nói.
Tôi gật gật đầu, trong lòng ấm áp: “Được."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chị Vu và Tần Thiên Khải nói vài câu đơn giản với chúng tôi, liền rời đi, chúng tôi cũng theo sau đi ra khỏi hội trường.
Từ hội trường đi ra, tôi khoát tay của Lục Kính Đình đi về phía cửa lớn, nhưng lại không nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Là Bò Cạp.
Quả nhiên là anh ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nãy ở trong hội trường tôi đã cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao anh ta lại ở đây, bây giờ lại nhìn thấy anh ta mở cửa xe cho ông cụ Triệu, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Sao anh ta lại có thể ở cạnh ông cụ Triệu? Chẳng lẽ là thuộc hạ của ông cụ Triệu ư?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay lập tức nghĩ đến lần trước anh ta cho tôi thời gian xuất hàng của Triệu Mộng Tuyết, chính xác như vậy... nếu như không có quan hệ gì với nhà họ Triệu, thì làm sao lại có thể có được thời gian xuất hàng chính xác như thế?
Nghĩ đến đây, tôi rùng mình, làm sao cũng không nghĩ tới anh ta lại là người của ông cụ Triệu, nếu đã như vậy, tại sao anh ta còn giúp tôi? “Đang nghĩ gì thế, thất thần như thế?” Trong lúc suy nghĩ, âm thanh của Lục Kính Đình vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi bị anh dọa giật mình, qua một lúc mới lắc đầu: "Không có.
Lục Kinh Đình không nói gì nữa, chỉ nhưởng mày lên, rõ ràng, anh không hề tin lời tôi nói. "Anh còn nhớ thời gian xuất hàng của Triệu Mộng Tuyết mà lần trước em cho anh không?” Tôi lại nhìn Bò Cạp một lần nữa, nói với Lục Kính Đình. “Ừm, em làm sao có được cải thời gian xuất hàng đó vậy, chính xác đến từng li từng tí, không giống như lấy được từ bên Chu Phong.” Lục Kính Đình gật đầu, tiếp đó hỏi tôi một câu. "Đúng vậy, không phải là Chu Phong, là anh ta.” Tôi hất cầm lên, chỉ cho Lục Kính Đình: “Là tại mắt mà Tần Thiên Khải sắp xếp trong nhà họ Triệu sao? Tên là Bò Cạp, lần trước đặc biệt hẹn em đến nhà hàng Gemdale, đưa cho em tin tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhớ đến lần trước Lục Kính Đình muốn dẫn tôi đi xem đồ, là anh ta đến cửu tôi, hơn nữa lúc đó tôi và Tần Thiên Khải đã là quan hệ có chứng nhận rồi, Tần Thiên Khải và Lục Kính Đình vẫn chưa hợp tác.
Tôi cảm thấy anh ta rất có khả năng là người của Trần Thiên Khải.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mà, lần trước tôi gặp anh ta anh ta có nói rằng không phải anh ta đang giúp tôi, mà là đang giúp bản thân anh ta, còn nói anh ta trở nên không nam không nữ, là bởi vì Tôn Ly.
Mà bây giờ Tôn Ly và ông cụ Triệu đang ở bên nhau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho nên cũng không loại trừ khả năng anh ta muốn thông qua Lục Kính Đình đối phó với ông cụ Triệu, nhờ đó bảo thù Tôn Ly "Người đàn ông mang nét nữ tính lần trước sao?” Lần trước Lục Kính Đình đã gặp anh ta, vừa nhìn đã nhận ra anh ta, hơn nữa trực tiếp phủ nhận suy nghĩ đầu tiên của tôi: “Có lẽ không phải là người của Tần Thiên Khải, nếu như là người của bọn họ, thì không cần thông qua em để chuyển tin tức cho anh rồi.” “Không biết có lai lịch như thế nào, em hỏi anh ta tại sao lại giúp em, anh ta nói là đang giúp bản thân anh ta, còn nói anh ta trở nên như thế này, là bởi vì Tôn Ly “Ừm.” Lục Kính Đình gật đầu: “Người này, sau này có lẽ sẽ dùng được.” “Thưa anh, xe của anh. Trong lúc đang nói, người phục vụ đã lái xe của chúng tôi đến đây.
Lục Kính Đình lấy chìa khóa từ tay anh ta, ôm tôi lên xe. Chiếc xe khởi động, tôi nhìn ra cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy mặt của bà Đinh, bà ta đang nhìn tôi, ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi luôn cảm thấy bà Đinh rất kỳ lạ, cho người ta một cảm giác rất âm u lạnh lẽo.
Tôi siết chặt áo trên người, không nghĩ những chuyện này nữa. C*ập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vuốt ve bụng mình, hiện giờ bụng của tôi càng ngày càng lớn rồi, bây giờ hành động của tôi đã rất tốn sức rồi, qua một khoảng thời gian nữa, đoán chừng tôi chỉ có thể ở nhà dưỡng thai mà thôi. “Mơ ở nhà đã ăn hết rồi, em còn muốn mua thêm một ít.” Lúc ngang qua rừng cây hạnh, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến quả mơ, không ngừng chảy nước miếng.
Gần đây tôi càng ngày càng thèm ăn, muốn ăn gì thì nhất định phải ăn cho bằng được, nếu không thì không ngủ được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình vươn tay sờ đầu tôi: “Được, anh dẫn em đi mua.
Không hiểu sao tôi cảm thấy ấm áp, chúng tôi giao tiếp như cặp vợ chồng bình thường vậy, mỗi ngày chỉ nói về cuộc sống hằng ngày và sở thích, không có nhiều nguy hiểm và lục đục với nhau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình dẫn tôi đến cửa hàng tiện lợi, tôi mua một túi mơ và quýt chua lớn, thanh toán xong đi ra, vừa lên xe thì cảm thấy có cái gì đó va vào đuôi xe một cái.
Lục Kính Đình cau mày lại, quay đầu lại nhìn, chiếc xe đó lại đụng hai lần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hơi mất thăng bằng, nếu như không phải anh đỡ chặt lấy tôi, phỏng chừng tôi đã va vào kính chắn gió rồi.
Lục Kính Đình xuống xe đi xem, tôi nghĩ chắc có lẽ là ai đó không cẩn thận để xảy ra sự cố, nên không xuống xe, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng của Quyền Mai. “Chị Ái Phương! Cứu em với!” Tiếng khóc thảm thiết của cô ấy như con dao găm cứa rách màn đêm yên tĩnh, khiến lòng tôi run lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không nghĩ ngợi gì cả, trực tiếp xuống xe, chạy về phía đuôi xe.
Đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất, tôi sững sờ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quyên Mai bị Chu Phong đè trên mặt đất, khóc đến nỗi cả khuôn mặt đều là nước mắt, vừa nhìn thấy tôi, nhanh chóng cầu cứu tôi. “Quyên Mai!” Tôi gọi cô ấy một tiếng, muốn chạy sang đó, nhưng lại bị Lục Kính Đình ngăn lại. “Cục trưởng Chu đang làm gì vậy?” Chỉ thấy Lục Kính Đình âm trầm nói một câu, tay của anh nắm chặt lấy tay tôi, sợ tôi sẽ khống chế không được chạy qua đó. “Tôi? Hơ? Em qua đây!” Giọng nói của Chu Phong không giống như bình thường lắm, hơi ngắt quãng và nói năng lộn xộn, hai má của anh ta cũng rất đỏ, giống như đã uống say rồi. “Chị Ái Phương, cứu em với! Em rất sợ!” Tiếng khóc gào của Quyền Mai lại lần nữa kích thích não của tôi, tôi muốn qua đó, nhưng tay của Lục Kính Đình và lý trí đã khống chế tôi.
Tôi không thể qua đó, nếu không mọi chuyện chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa, hôm nay Chu Phong rất kỳ lạ, không những nói chuyện như thế, ngay cả đưa con tin đến chặn đường chúng tôi, thế mà không dẫn theo một thuộc hạ nào cả. “Cục trưởng Chu có ý gì đây?” Lục Kính Đình nhưởng mày, ánh mắt nhìn Chu Phong tối tăm sâu thẳm. “Không có ý gì cả, bây giờ Quyên Mai đang nằm trong tay tôi, Tân Ái Phương, em muốn cứu cô ấy thì lấy chính mình ra trao đổi, nếu không, tôi sẽ giết chết cô ấy. Chu Phong hơi đứng không vững, lúc chỉ vào tôi, suýt nữa lảo đảo ngã xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ta say thật rồi.
Chu Phong làm việc luôn rất lý trí, chuyện không nắm chắc anh ta sẽ không bao giờ làm, nếu như không phải anh ta uống say rồi, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. “Cục trưởng Chu thật là suy nghĩ viển vông.” Lục Kính Đình cười một cái xem thường, ôm chặt tôi vào lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cũng chính vào lúc này, phía sau Chu Phong chợt xuất hiện một người. “Họ Lục kia, tôi nói chuyện với Tân Ái Phương, anh im miệng địt Tàn Ái Phương, em còn không qua đây nữa, tôi sẽ giết cô ấy!" Chu Phong lại uy hiệp tại một câu, sau đó ngồi xổm xuống, tắt một cái lên mặt của Quyền Mai, còn đã một cải vào lưng của cô ấy, Quyền Mai không có cách nào phản kháng, bị anh ta đã kêu lên một tiếng rồi nón ra một ngụm máu tươi, “Quyền Mai! Chu Phong, anh có còn là người không, anh mau thả Quyền Mai ra!” Tôi nhìn thấy cô ấy nôn ra máu, liền mất kiểm soát, chạy về phía Chu Phong, mà Lục Kinh Đình không hề ngắn tôi lại.
Bởi vì trong khoảnh khắc tôi chạy về phía trước, anh thấp giọng nói một câu bên tại tôi: “Đi tìm Chu Phong đi, anh bảo vệ em
Anh nợ em một câu yêu thương!