Vietwriter
**********
"Tự cô hỏi anh ta chẳng phải là biết ngay sao."
Lục Kính Đình xoay người, con ngươi tối đen ẩn chứa thâm ý bất thường, anh ngồi xuống bên cạnh tối, lấy một điều thuốc trong bao thuốc trên bàn, rồi xoay xoay châm bật lửa kim loại.
Sương khói thuần trắng lượn lờ phun trào ra từ miệng anh, làm gương mặt anh mờ mờ ảo ảo, tôi chợt cảm thấy mình không nhìn thấu anh. Anh ta cởi quần áo tôi, nhưng chỉ đè dấu ấn của anh lên vai tôi, sau đó thì không chạm vào tôi lần nào nữa.
Im lặng ngồi bên cạnh, cứ như thể kẻ muốn cưỡng bức tôi ban nãy là một người khác vậy.
Tôi im lặng ngọ nguậy, dây lưng trên tay càng trói càng chặt, khi tôi có cảm giác cổ tay đều sắp chặt đứt đến nơi, anh bất thình lình lên tiếng, "Đừng phí sức nữa, không bằng chờ Chu Phong đến đây, hỏi anh ta mấy câu về bông tai và chuyện ba mẹ cô xem."
Tôi tái cả mặt, lời mà Lục Kính Đình nói ra không giống như đang đùa giỡn. Nếu đúng như lời anh, thì Chu Phong đã cài thiết bị định vị và máy nghe trộm vào bông tai của tôi ... Tôi chỉ cảm thấy rùng mình, sợ hãi rồi lại sợ hãi, nhưng tôi không muốn để lộ điều đó ra ngoài cho anh thấy, tôi kiên trì nói, "Làm sao tôi biết anh đang nói thật hay nói dối."
Anh khẽ cười, "Đợi lát nữa anh ta tới tự cô hỏi anh ta là biết thôi."
Tôi im lặng, im lặng thật lâu, tôi hỏi anh: "Anh đã sớm biết anh ta cài máy nghe trộm lên bông tại tôi rồi ư? Thế thì vì sao lúc trước anh không nói gì với tôi? Vì muốn biến tôi thành trò cười ư?"
Bàn tay anh khựng ra, dụi tắt tàn thuốc, nghiêng đầu nhìn tôi, trên gương mặt điển trai lộ rõ vẻ say mê thuốc, "Không, là để cho cô biết sự thật, cho cô một cơ hội lựa chọn cuối cùng, muốn theo tôi hay không, nếu cô vẫn tiếp tục từ chối, tôi đây lập tức buông tha cô."
Nếu nói thường ngày ánh mắt anh ngạo nghề không kìm chế được, không ai sánh nổi như ung, thì giờ phút này ánh mắt anh tựa như một dòng suối trong bị che bởi một đám sương, mông lung lại trong suốt, một nét quyến rũ lạ thường khó tả. Chỉ một cái liếc mắt nhìn lại đã như khiến người ta hút hết bảy hồn tám phách của người khác.
Không dám nghi ngờ lời nói của anh là thật hay giả, tôi giật mình nhìn anh, thì dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Từ phút ban đầu lịch sự đến khi mãnh liệt, anh nhếch môi, ánh mắt nóng bỏng nhìn cơ thể tôi, "Người đàn ông của cô tới kìa, cô chuẩn bị đón anh ta với phong thái nào đây?"
Tôi ngẩn mặt: "Anh muốn làm gì?" "Cô đoán xem?"
Anh có vẻ rất hào hứng, hỏi lại tôi một câu, nói rồi, vóc dáng cao to ấy lại áp sát lại gần tôi. Tôi muốn co giò lại, nhưng mắt cá chân lại bị anh túm chặt một cách dễ dàng, váy ngắn ở thân dưới bị anh kéo xuống bắp chân. "Đừng!" Mời bạn đọc truyện tại
Tôi bất chợt hiểu ra ý đồ của anh, anh căn bản không muốn cưỡng bức tôi, mà là muốn trả thù tôi và Chu Phong.
Bên dưới truyền đến tiếng cửa bị người ta dồn sức phá mở.
Tôi không biết Chu Phong gấp gáp đến mức nào, mở cửa bằng cách gì, nhưng vào giây phút Lục Kính Đình cởi hết quần áo của cả hai chúng tôi, thì cửa phòng trên lầu bị mạnh mẽ đá văng ra. "Lục Kính Đình!"
Nghiêng đầu chợt nghe thấy Chu Phong nghiến răng nghiến lợi gào tên anh.
Chu Phong không tới một mình, phía sau là một đám thuộc hạ đi theo, cửa vừa bị đá văng cái rầm, tôi có thể nghe thấy người phía sau anh ta hít vào một cách rõ ràng, hơn nục con mắt dường như có thể nung cháy cơ thể thôi mười mấy cái lỗ. "Quay đầu lại, cút xuống đi! Thằng nào dám mở mắt tạo giết!" Ấn đường Chu Phong nhuốm vẻ thô bạo, khẽ thở ra một hơi.
Người dưới trướng anh ta lập tức trật tự thống nhất nhằm mắt, rồi lùi xuống tầng trước, Chu Phong nhấc chân cất bước tiến vào, giọng điệu âm trầm, " ấy?" Mày đã làm gì em
Lục Kính Đình không trực tiếp trả lời anh ta, mà hỏi lại với vẻ nghiền ngẫm, "Tôi đã làm gì cô ta, không phải anh còn rõ ràng hơn tôi đấy ư?"
Anh nói hết lời, tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Chu Phong bắn về phía tôi, từ cổ, đến ngực, đùi, cuối cùng dừng lại tại nơi ở nửa thân trên bị Lục Kính Đình để lại dấu vết.
Anh cắn rồi còn mút vào, kiểm soát sức lực rất hoàn hảo, dấu vết do Chu Phong để lại toàn là màu đỏ, nhưng Lục Kinh Đình chỉ để lại một mảnh xanh tím, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là dấu vết mới thêm.
Tôi không biết phải đối mặt với ánh mắt anh ta thế nào, dứt khoát quay mặt đi, rồi sau đó bên tai nghe thấy tiếng Chu Phong tung nằm nhằm đến Lục Kính Đình. "Mày dám chạm vào em ấy!"
Lục Kính Đình tránh đòn, vừa khéo giữ được nằm đấm anh ta vung tới, hai người giao mắt giằng co, anh nhếch môi: "Nếu mày không ngầm đồng ý thì tao có thể chạm vào em ấy hả?"
Chu Phong lập tức sầm mặt: "Mày nói bậy bạ gì đấy!"
Dù vậy, tôi vẫn được vẻ khẩn trương chợt lóe trong mắt anh ta vào khoảnh khắc đó. Tôi nghĩ đến câu nói lúc trước của Lục Kính Đình, không khỏi yếu ớt hỏi thành tiếng, "Bông tai anh đưa em không chỉ có thiết bị định vị mà còn có cả máy nghe trộm, có đúng không?"
Chu Phong rũ mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn tôi. Tôi nhìn thấy anh ta nhăn mày, rồi anh ta há to miệng nói: "Chỉ vì anh mong em an toàn thôi." Anh ta không thẳng thắn trả lời cuân hỏi của tôi, nhưng cũng đã chứng minh Lục Kính Đọc truyệ mới nhất tại
Đình không lừa tôi. Giây phút đó, tôi chợt rất muốn bật cười. "An toàn của tôi? Vậy chuyện ba mẹ tôi, chuyện em trai tôi, anh nghe thấy hết rồi đúng không?" Tôi cao giọng nói, nhưng giọng nói đều run run, vào giây phút ngắn ngủi đó, tôi chợt cảm thấy mình đúng là nực cười. "Tôi bên anh hai năm, tôi còn tưởng rằng dù chưa cưới, chắc anh cũng có tình cảm với tôi, chính miệng anh cũng nói với tôi như thế. Nhưng cái mà anh gọi là tình cảm, chính là lợi dụng tôi? Chu Phong..."
Tôi nhìn anh ta chòng chọc, không biết phải nói tiếp thế nào, mũi rất chua xót, nước mắt đong đầy hốc mắt, cho dù một khắc trước bị nhiều người dưới trướng anh ta nhìn thấy cơ thể mình, tôi cũng không cảm thấy không chịu nổi như thế này. Vào giây phút tìm ra sự thật này, tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề trước nay chưa từng có. "Lục Kính Đình!" Chu Phong nghiến răng gọi tên Lục Kính Đình, nhìn thấy nước mắt của tôi, trong nháy mắt, tất cả cơn phẫn nộ đều tan thành mây khói. "Anh đưa em về." Chu Phong đi về phía ta tôi, cởi áo khoác choàng lên người tôi, anh ta gỡ dây lưng đang trói tôi, bế ngang người tôi vào lòng, xoay người tỉnh bước đi.
Lục Kính Đình giở giọng đùa giỡn, tiếng anh vang lên phía sau chúng tôi, "Cục trưởng Chu, anh lợi dụng người phụ nữ của mình làm mỗi dây dưa tôi lâu như thế để đánh lén kho để hàng hoá chuyên chở của tôi, giờ tới đây đòi người, anh cho rằng cái danh Cậu Ba của tôi là hư danh đấy à?"
Anh vừa dứt lời, phía dưới truyền đến tiếng động gì đó, chỉ nghe thấy thuộc hạ của Chu Phong hô một tiếng: "Cục trưởng Chu bên dưới có người tới!" Rồi sau đó là một trận giằng co trong tĩnh lặng.
Chu Phong ôm xoay người, ánh mắt sắc bén lướt qua Lục Kính Đình, "Giăng bẫy chờ tao ở đây ư?"
Lục Kính Đình cười khẽ: "Rõ ràng là chính anh hàng muốn điều tra tôi, không tiếc ném cả phụ nữ của mình ra làm mồi, làm sao có thể là bẫy tôi giăng được?"
Lục Kính Đình không nhanh không chậm trả lời. Đối thoại giữa hai người họ lại khiến lòng tôi kinh ngạc. Nếu không phải Chu
Phong im lặng, ngầm chấp nhận, có thể nào tôi cũng không có khả năng tin tưởng những lời được nói ra từ miệng Lục Kính Đình. Bất kể thế nào anh cũng là một thằng lưu manh, khốn nạn, thủ lĩnh liếm máu bán mạng người trong bóng đêm. Giữa anh và Chu Phong, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng Chu Phong hơn rất nhiều, nhưng có thể nào tôi cũng không ngờ Chu Phong sẽ ngầm thừa nhận...