Mục lục
Trọng sinh hào môn: anh hai đừng chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! - Chương 291: Thổ Dân!








Chương 291: Thổ Dân!





Trong bóng tối, những con mắt sáng lên như diều hâu, nhìn về phía hai người đàn ông. Rồi nhanh như chớp, một bóng đen lao tới, trên tay nó cầm một thứ gì đó, muốn đập thẳng vào người của kẻ đang đứng.





Đúng lúc này, Andrew đột ngột quay đầu, khoảnh khắc thứ to lớn giáng xuống, anh đưa một tay lên đỡ vững chắc, tay còn lại tung một quyền vào bụng của người đó.





Âu Dương Vô Thần cũng đồng thời phát hiện được ra điều lạ thường, anh quay đầu nhìn lại, liền thấy một cây giáo đang hướng mình đâm tới. Ngay lập tức né đi, Âu Dương Vô Thần lách người sang một bên, đưa tay nắm lấy đầu hắn ta, gạt chân, đập thẳng thẩn thể đối phương vào tảng đá ngay cửa hang.





Andrew liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh, lên tiếng hỏi:





- Hai kẻ này là ai vậy? Tại sao lại tấn công chúng ta?





Nhìn thân thể hai kẻ lạ mặt và thứ hắn cầm trên tay, anh nhíu mày, nghiêng đầu thắc mắc.





Gì vậy trời, chúng không mặc đồ hả? Quấn dẻ rách gì lên người thế này?





Đang suy nghĩ, đột nhiên Andrew nghe tiếng Âu Dương Vô Thần:





- Tôi không biết, nhưng mà... hình như hai người này không đi một mình đâu.





Dứt lời, người đàn ông ngước mặt nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra, từ hai bên phía vách núi, những bóng đen thay phiên nhau bước ra, trên tay đám người đều cầm một loại vũ khí kì lạ.....






Ở bên trong hang động,





Âu Dương Thiên Thiên nhìn Stefan, đúng lúc có tiếng động phát ra từ cửa hang, khiến một vài đất cát rơi xuống lẻ tẻ.





Cô liếc mắt nhìn qua, lên tiếng:





- Hình như là Âu Dương Vô Thần ở bên ngoài làm gì đó, anh ấy và Andrew đang tìm cách cứu chúng ta, có phải không?





Nói rồi, cô buông tay Stefan ra, đi gần tới cửa hang, nhìn một lượt.





Người đàn ông phía sau quay đầu lại, anh chớp mắt, đưa tay lên quấn tiếp miếng vải mà Âu Dương Thiên Thiên đang làm dở dang, nói:





- Tôi không nghĩ vậy đâu, hai người đó làm sao có thời gian để cứu chúng ta chứ.





Nghe câu nói này, Âu Dương Thiên Thiên chợt xoay người, cô nhìn anh, hỏi:





- Anh nói vậy là ý gì? Tại sao lại không có thời gian để cứu chúng ta?





Stefan mím môi, bình thản nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, chậm rãi trả lời:





- Bởi vì phải đối mặt với thứ khác nguy hiểm hơn. Đám thổ dân trên hòn đảo này... họ biết chúng ta ở đây rồi!





*Cầu phiếu nè, ahihi*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK